Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 665: Ngươi Cuối Cùng Sẽ Phải Xuống Núi

Chương 665: Ngươi Cuối Cùng Sẽ Phải Xuống Núi
Chương 665: Ngươi Cuối Cùng Sẽ Phải Xuống Núi
"Ngươi sao lại cứ muốn phân cao thấp với Tiểu Li?"
Giang Hạo tốn không ít khí lực mới chữa trị được cho Sở Xuyên, có chút bất đắc dĩ.
"Là Tiểu Li sư tỷ động thủ quá nặng." Sở Xuyên ngồi ở trên giường, nhỏ giọng phàn nàn.
Dù sao người động thủ đang còn ở một bên. Giang Hạo lắc đầu, sau đó nói:
"Đi thôi, theo ta ra ngoài dạo chơi."
"Sư huynh, ta thì sao?" Tiểu Li hỏi.
"Giữa trưa rồi, đi ăn cơm đi." Giang Hạo nhắc nhở.
Tiểu Li như bình tửng lại từ trong mộng, lập tức ôm con thỏ chạy về phía quán cơm:
"Sư huynh, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng của nàng, Giang Hạo mỉm cười. Sau đó cất bước đi ra khỏi phòng, Sở Xuyên theo sát phía sau.
Một đường đi lên trên ngọn núi, Giang Hạo nhìn phong cảnh dưới núi, thuận miệng nói:
"Gần đây tu luyện như thế nào rồi?"
"Ta tiến vào Ma Quật một chút, sắp Trúc Cơ hậu kỳ rồi." Sở Xuyên hưng phấn nói.
Giang Hạo gật đầu, lúc này Sở Xuyên đúng là đang đứng ở rìa tấn thăng.
Qua một hai năm nữa chắc là có thể thành công tiến vào hậu kỳ.
Rất lợi hại, trước mắt hắn mới hai mươi hai.
Chỉ là chênh lệch với Sở Tiệp rất lớn, bây giờ Tiểu Tiệp sớm đã Kim Đan.
"Còn tu luyện Thiên m Bách Chuyển sao?" Giang Hạo cúi đầu nhìn dòng sông dưới ngọn núi, hỏi.
"Đúng vậy." Sở Xuyên gật đầu.
"Cảm thấy như thế nào?" Giang Hạo quay đầu hỏi.
"Hả?" Sở Xuyên hơi nghi hoặc một chút, hắn không cảm thấy xảy ra vấn đề gì cả.
"Ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp tu luyện mới và một bộ đao pháp." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Sau khi xem Tự Tại Pháp mấy tháng, hắn đã hiểu rõ nên tu luyện như thế nào.
Không chỉ như thế, hắn cũng đã sửa đổi một phần nhỏ của Vô Hối, chỉ là cơ sở, không lo lắng phía sau sẽ xuất hiện sai lầm.
Sau một lát.
Sở Xuyên vận chuyển Tự Tại Pháp, trong đôi mắt bắn ra quang mang.
Cảm giác vui vẻ tràn ngập khắp toàn thân hắn. Công pháp tốt hơn Thiên m Bách Chuyển nhiều, cũng thích hợp với hắn hơn.
Sư huynh sao có thể chiếm được loại công pháp này vậy?
"Không nên hỏi nhiều, có người hỏi thì nói là mình nhặt được." Giang Hạo căn dặn.
"Vâng." Sở Xuyên gật đầu.
"Công pháp này tên là Tự Tại Pháp, nếu thi triển ở bên ngoài thì nguy hiểm cũng không lớn, nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút." Giang Hạo nói.
Sở Xuyên an tĩnh lắng nghe.
Tự Tại Pháp thích hợp với Sở Xuyên, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn thích hợp.
Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn Thiên m Bách Chuyển.
Như này, hắn chắc là càng dễ tiếp cận với Sở Tiệp hơn. Đối phương quá ưu tú, không chỉ thiên phú, thế lực suy trì phía sau lưng nàng càng là cao minh.
Sở Xuyên muốn dựa vào chính mình để đuổi theo là chuyện vô cùng khó khăn.
"Sư huynh, Sở Tiệp hiện tại là tu vi gì rồi?" Sở Xuyên đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Rất cao."
"Cao bao nhiêu?" Sở Xuyên hỏi.
Hắn hôm nay đã cao gần bằng Giang Hạo, dáng vẻ hăng hái, hoàn toàn khác biệt với Giang Hạo luôn trầm tĩnh trước kia.
Tiểu Li còn chưa cao đến vai hắn, khó trách có đôi lúc hắn sẽ tự tin mù quáng.
Giang Hạo nhìn Sở Xuyên cũng không trả lời, cao bao nhiêu? Ngước đầu nhìn lên là được rồi.
"Đi thôi, dạy ngươi đao pháp cơ sở." Giang Hạo đi sang bên cạnh.
Tự Tại Pháp và đao pháp cũng chỉ có Sở Xuyên có thể học.
Lâm Tri tu công pháp của Minh Nguyệt Tông, hô ứng với chí bảo trên người hắn. Giờ tu Tự Tại Pháp cũng không thích hợp.
Còn về đao pháp Vô Hối đã được sửa đổi thì cũng là như thế.
Tinh thần của Lâm Tri cũng không thích hợp, chỉ người thẳng tiến không lùi như Sở Xuyên là thích hợp nhất.
"Lúc giao chiến với người ta, ngươi từng nghĩ đến hậu quả chưa?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
"Nghĩ tới." Sở Xuyên gật đầu.
"Nghĩ tới cái gì?" Giang Hạo hỏi.
Sở Xuyên do dự một lát, có chút xấu hổ nói: "Nghĩ tới thành công, nghĩ tới thất bại, nhưng chưa từng nghĩ tới với từ bỏ."
Giang Hạo nhìn hắn, không nói thêm gì nữa. Bắt đầu dạy đao pháp Vô Hối đã được sửa đổi.
Một đao này được hắn chia làm chín thức, cũng không lấy tên.
Trước mắt chỉ có thể dạy phần cơ sở và thức thứ nhất, phía sau còn cần rèn luyện thêm.
Sở Xuyên học không phải là rất nhanh, thế nhưng đều có hể nhớ kỹ.
"Ta sau này phải dùng đao sao?"
Đối mặt với vấn đề này, Giang Hạo lắc đầu:
"Không cần, ngươi cảm thấy cái gì thích hợp thì dùng cái đó, đây là lưu cho ngươi phòng thân."
"Hả?" Sở Xuyên hơi nghi hoặc một chút:
"Sư huynh có ý gì?"
Giang Hạo nhìn hắn, chân thành nói:
"Ngươi muốn đuổi theo bước chân của Sở Tiệp thì không thể ở lại Thiên m Tông mãi được. Nơi này sẽ hạn chế sự phát triển của ngươi. Chờ khi ngươi tới trình độ nhất định, ngươi sẽ phải xuống núi."
Sở Xuyên ngây ngẩn cả người, hắn luôn con nơi này là nhà, chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi. Nhưng mà người trưởng thành luôn có mộng tưởng, cuối cùng cũng phải rời đi.
"Không cần quá lo lắng, tứ đại bộ châu đều là sân khấu của ngươi, ngươi có thể trở về Thiên m Tông bất cứ lúc nào. Một ngày nào đó, ngươi rửa sạch bụi trần trong lòng, sẽ dương danh khắp bốn bộ." Giang Hạo ôn hòa nói.
Sở Xuyên là người dễ dàng gây phiền toái nhất, cũng là người phải rời đi sớm nhất.
Con đường của hắn không thể bị giới hạn tại Thiên m Tông, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của hắn.
Nói xong mấy chuyện này, Giang Hạo liền quay người rời đi. Sở Xuyên còn chưa tiêu hóa xong, nhưng mà cũng không có gì đáng ngại.
Hắn sau này sẽ phải núi.
Đây là chuyện tất
Đây cũng là chỗ khác nhau giữa Sở Xuyên và Lâm Tri.
Người trước hào hùng vạn trượng, người sau lại chỉ muốn an cư một góc.
Còn về Tiểu Li và con thỏ, bọn hắn không tim không phổi.
Ngày kế tiếp.
Trước cổng Linh Dược Viên, Trình Sầu thông báo cho Giang Hạo Bất Dạ sư huynh cực kỳ hài lòng về linh dược.
Hi vọng lần sau có thể hợp tác lần nữa. Giang Hạo mỉm cười, cũng không để ý.
"Có vấn đề gì trên việc tu luyện không?" Hắn hỏi.
Thiên phú của Trình Sầu bình thường, tiến bộ còn lâu mới nhanh được như Sở Xuyên.
Cần phải cẩn thận dạy bảo.
"Có một ít." Trình Sầu có chút mừng rỡ.
Sau đó, Giang Hạo dùng hơn nửa ngày để giảng giải cho Trình Sầu.
Từ xế chiều mãi cho đến tận đêm khuya.
"Không cần phải gấp, cứ từ từ sẽ đến, ổn định tâm là chuyện rất quan trọng. Một bước nên lưu lại một dấu chân, cơ sở đủ thâm hậu, không phải là không có hy vọng Kim Đan." Giang Hạo nói nghiêm túc.
"Vâng, nghe theo sư huynh dạy bảo." Trình Sầu kích động nói.
Kim Đan đối người khác mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, với hắn mà nói thì lại xa không thể chạm.
Nhưng hôm nay, hắn hình như thật sự có cơ hội đụng vào. Toàn bộ đều nhờ vào kỳ ngộ của vị sư huynh trước mắt.
Giang Hạo chỉ là lắc đầu, với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ.
Đối phương đã giúp hắn không ít.
Sau đó, Giang Hạo trở lại trong sân, hơn nửa năm qua hình như yên tĩnh hơn so với dự đoán nhiều. Ngồi dưới Bàn Đào Thụ, hắn lấy Tịnh Tâm Quả ra, không khỏi suy nghĩ sâu xa.
"Nên tìm thời gian liên hệ với Phong Hoa đạo nhân mới được, đã lâu như vậy rồi, nàng chắc là cũng muốn gặp ta một lần."
"Nhưng mà không thể gấp, cần chờ Hồng Vũ Diệp tới."
Phong Hoa đạo nhân sẽ chơi tâm nhãn với hắn, không có Hồng Vũ Diệp thì hắn không đủ điều kiện.
Kích hoạt trận pháp cần hao phí không ít lực lượng, nhất là khi đối phương sẽ cố ý kéo dài thời gian. Một khi bị phát hiện ra cái gì đó, như vậy thì ảnh hưởng quá lớn.
Nếu muốn làm cho đối phương đau lòng, vậy thì không thể để cho đối phương biết được nhược điểm của mình
Chuyện này cũng không vội, trong khoảng thời gian này có thể an tâm bán phù kiếm linh thạch.
Nghĩ đến đây, Giang Hạo liền lấy Bán Nguyệt ra, phía trên nhiều thêm một vết nứt.
"Thua lỗ mấy ngàn linh thạch."
Giang Hạo thở dài.
Nên đi mua Bán Nguyệt số năm.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đi vào phiên chợ bày phù văn ra, chờ đợi người đến mua.
Qua một lúc sau, hắn thấy một vị nam tử đứng ở trước sạp.
Trong mắt mang theo một chút ghét bỏ. Chính là Đoạn Quan sư huynh.
Giang Hạo: "..."
Vị sư huynh này có linh thạch, chỉ là nói chuyện không dễ nghe.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận