Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 677: Thề Sống Chết Bảo Hộ Thiên Trần Sư Huynh

Chương 677: Thề Sống Chết Bảo Hộ Thiên Trần Sư Huynh
Chương 677: Thề Sống Chết Bảo Hộ Thiên Trần Sư Huynh
Sau khi Giang Hạo phát hiện ra Thiên Trần sư huynh liền một đường đuổi theo.
Khác với những người khác.
Hành động của hắn không bị Huyết Trì ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc bình thường.
Huyết Trì đang chủ động phối hợp.
Điều này không khỏi làm cho Giang Hạo hoài nghi về mối quan hệ giữa Thiên Cực Ách Vận Châu và Huyết Trì.
Nếu như chỉ là áp chế thì không chỉ có thể như vậy.
Đáng tiếc hắn nghĩ không ra đáp án, mà trước mắt cũng không có thời gian.
Dành một chút thời gian, hắn cuối cùng cũng sắp đuổi kịp Thiên Trần sư huynh.
Nhưng mà chính mình cũng thoát khỏi Huyết Trì, xem dáng vẻ là sắp quay về với Ma Quật.
Lần này quay đầu nhìn lại, vẫn là sương máu vô tận.
Giống như đây cũng là một loại phong ấn, bao trùm toàn bộ Huyết Trì.
Mà đứng ở một bên khác sẽ không thể nhìn thấy bên trong này.
Về chuyện tại sao Huyết Trì lại ở gần Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thì càng không có cách nào đưa ra kết luận.
Cho dù là Cổ Kim Thiên chắc là cũng khó có thể biết được đáp án.
Lần sau có cơ hội thì có thể đi hỏi một chút.
Nếu như mình có thể hoàn toàn khống chế Huyết Trì, muốn thả đối phương ra cũng không phải là không được.
Thế nhưng hắn thật sự không dám.
Lòng người khó dò, dù cho giám định đối phương không có ác ý, nhưng mà hoàn cảnh biến hóa sẽ có thể thay đổi lòng người.
Trong lúc Xích Điền tuyệt vọng, là thật sự muốn bán mạng, không thèm đếm xỉa đến mạng sống của mình.
Nhưng mà sau khi báo được đại thù, hắn lại không có loại suy nghĩ này nữa.
Xích Điền nhỏ yếu, cho nên hắn không cần để ý đến sự thay đổi trong lòng của đối phương.
Cổ Kim Thiên thì khác, người này mạnh mẽ làm cho người ta phải kính sợ, không thể làm việc tùy tiện được.
Suy tư một lát, Giang Hạo phát hiện sương máu bắt đầu tan biến.
Mà hắn cũng đã đứng ở trong rừng cây.
Oanh!
Tiếng nổ vang rền vang lên, có sương máu tung bay.
Mùi máu tươi truyền tới.
"Ngươi tàn sát đồng môn như thế, căn bản là không thể trốn thoát." Tề Dương tức giận kêu to.
"Ủy khuất cho các ngươi rồi, ta cần phải đi trên con đường như thế." Thiên Trần nói với vẻ tiếc nuối:
"Ta vốn cũng không muốn động thủ với các ngươi, nhưng mà muốn khai sáng con đường mới cũng nên hi sinh một chút gì đó. Mạng người, nhân tính, hoặc là tương lai. Ngươi ta cũng chỉ là một phần trong đó. Ta không có khả năng dừng bước, chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy, che giấu nhiều năm như vậy chính là vì hôm nay. Bất kể là ai đều không thể ngăn cản chúng ta thành công."
"Người nào cũng không thể ngăn cản." Đám người áo đen lớn tiếng nói.
"Điên rồi, tất cả các ngươi đều điên rồi, đây là Nguyện Huyết Đạo. Lương Duyệt sư tỷ, ngươi là Nguyện Huyết Đạo." Tề Dương giận dữ hét lên.
"Ta biết, ta luôn biết đây là Nguyện Huyết Đạo. Ta cũng là cam tâm tình nguyện, Thiên Trần sư huynh không ép buộc ta chút nào." Lương Duyệt chân thành nói.
"Ngươi nhập ma rồi." Tề Dương nói.
"Đừng nói nữa, nàng nghe không vào đâu." Hứa Phong nói.
Xa xa, Giang Hạo nhìn thấy một màn này.
Ánh mắt của hắn luôn đặt ở trên người Tề Dương.
"Đã nhiều năm không gặp." Hắn tự nói trong lòng.
Tề Dương là bạn tốt của hắn lúc ở ngoại môn, sau này hai người dần trở nên xa lạ.
Đã chục năm không gặp rồi.
Hắn cũng không cố ý tránh né đối phương, cũng không đi đặc biệt đi tìm.
Tông môn rộng lớn, không cố ý đi tìm, vài chục năm không thể gặp lại là chuyện đương nhiên.
Lúc này, ở bên ngoài rừng cây, Thiên Trần ngồi xếp bằng, bắt đầu nhập định. Xung quanh hắn có máu tươi bao trùm, chính là máu của những đệ tử kia.
Ngoại ra, còn có mấy cái Huyết Hồ Lô cũng có máu tươi tràn ra.
Máu tươi vờn quanh xung quanh, đang dung hợp lẫn nhau.
Giang Hạo biết, đối phương bắt đầu, chắc là muốn hoàn thành ở chỗ này.
"Tề Dương, đến lượt ngươi." Lương Duyệt dẫn người tới gần Thiên Trần.
"Sư tỷ, ngươi cũng trốn không thoát." Tề Dương gầm thét.
"Không cần ngươi quan tâm." Nói xong nàng đánh xuống một chưởng, muốn trực tiếp đánh người trước mắt thành sương máu.
Ầm!
Trong nháy mắt một chưởng này hạ xuống, ánh đao quét ngang mà qua, chặt đứt cánh tay Lương Duyệt.
Máu tươi tràn ra, khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Lúc này, xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo: "Khặc khặc, nhìn đúng là thú vị.”
"Người nào?" Đám người Lương Duyệt cảnh giác nhìn bốn phía.
"Người nào?"
Tiếng cười tiếp tục truyền đến từ bốn phương tám hướng: "Các ngươi ngẩng đầu lên mà xem, ta ở ngay chỗ này."
Mọi người ngẩng đầu, thấy một đạo thân ảnh cầm trường đao đang đứng lơ lửng trên không trung, nhìn vô cùng lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Sau đó ánh đao gào thét, công kích mà xuống.
Oanh!
Mọi người bị đánh lui, thế nhưng cũng không xuất hiện thương vong.
Có một bóng người cầm đại thuẫn trong tay, ngăn cản công kích.
"Ồ?" Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc.
Trong nhóm người này lại có cường giả.
Lúc này, một nam tử cầm đại thuẫn trong tay, cản ở trước mặt mọi người:
"Xin đạo hữu đừng xen vào việc của người khác."
Hắn mặc hắc bào, khí tức nội liễm.
Nhưnng mà lực lượng Phản Hư sơ kỳ đang dần hiện ra một cách rõ ràng.
Người mạnh như thế cũng bị Thiên Trần ảnh hưởng? Giang Hạo cảm thấy khó có thể tin nổi.
"Đừng để hắn tới gần, cũng đừng để hắn phá hư kế hoạch của Thiên Trần sư huynh." Nam tử Phản Hư sơ kỳ trầm giọng nói.
Lúc này xung quanh có trận pháp xuất hiện, gió lốc cũng xuất hiện theo, hình thành phòng ngự, cũng trở thành công kích.
Hơn mười cường giả xung quanh hợp lực gia trì trận pháp.
"Đạo hữu, chúng ta có trận pháp, tu vi cũng không kém. Ngươi cần gì phải chấp nhặt với chúng ta? Ngươi muốn cái gì chúng ta đều có thể cho ngươi, có thể đi đường vòng được hay không?" Nam tử hỏi.
Giang Hạo chỉ chỉ Thiên Trần, nói: "Ta có thể muốn hắn được không?"
"Không thể." Người trả lời Giang Hạo không chỉ là một người, mà là tất cả người áo đen.
Khí thế chấn thiên.
"Vậy thì ta không khách khí nữa." Giang Hạo cũng không có ý định nói nhảm với những người này.
Hắn đạp không mà đi, đao ý khuếch tán.
Oanh!
Đao ý va chạm với trận pháp.
Răng rắc một tiếng.
Trận pháp vỡ nát.
Trường đao trong tay vung lên, ánh trăng chợt hiện.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Người duy trì trận pháp đều bị đánh lui, Giang Hạo hướng thẳng đến đại thuẫn.
Ầm ầm!!!
Ánh trăng xuyên qua đại thuẫn, răng rắc một tiếng, tấm chắn vị phá nát.
Dùng phương thức bình thường đánh tan pháp bảo phòng ngự.
Người kia thì bị đánh bay.
Lúc này ở phía trước Thiên Trần, Trảm Nguyệt tiếp tục chém xuống.
Phốc ~
Vào lúc hắn sắp chém tới Thiên Trần, Lương Duyệt sư tỷ ngăn ở trước trường đaot, lấy tay ngăn cản thế công của Trảm Nguyệt.
Giang Hạo có chút kinh ngạc:
"Ngươi tội gì phải như thế chứ?"
"Không được, không cho phép ngươi quấy rầy Thiên Trần sư huynh." Lương Duyệt phun ra máu tươi.
Giang Hạo nhìn nàng, có ý tốt nói: "Ngươi có biết Nguyện Huyết Đạo của hắn cần các ngươi làm hiến tế, sau khi những người chết, chính là đến phiên các ngươi."
"Biết, ta vẫn luôn biết, thế nhưng thì sao?" Lương Duyệt nổi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một chưởng.
Ầm!!!
Giang Hạo cầm đao lui ra xa, cng không phải là bị lực lượng của đối phương đánh lui, mà là chính hắn muốn lui.
Trong lúc hắn lui ra phía sau, tất cả mọi người ngăn cản ở trước mặt Thiên Trần, đối mặt với Giang Hạo.
"Thề sống chết bảo hộ Thiên Trần sư huynh." Nam tử Phản Hư lớn tiếng nói.
"Muốn động đến Thiên Trần sư huynh, bước qua thi thể của chúng ta rồi hãy tới." Trong đó lại có người tức giận quát.
Giang Hạo nhìn bọn hắn, đột nhiên bật cười, hắn cũng không biết có gì đáng cười.
Sau đó vung tay lên một cái, đánh bay tất cả đệ tử vô tội ra ngoài. Tất cả bọn hắn đều hôn mê bất tỉnh.
Tề Dương cũng ở trong đó.
"Nếu đã như vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi, để cho các ngươi chết ở trong tay Thiên Trần sư huynh của các ngươi." Giang Hạo cười nói.
Trong lúc bọn hắn còn đang vui mừng, giọng nói của Giang Hạo tiếp tục truyền ra:
"Sau đó ta sẽ đích thân giết Thiên Trần sư huynh của các ngươi, báo thù cho các ngươi. Ta đối với các ngươi rất tốt đúng không? Ha ha ha ha ~~ "
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận