Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 678: Là Ngươi? Thế Mà Ẩn Giấu Sâu Như Thế

Chương 678: Là Ngươi? Thế Mà Ẩn Giấu Sâu Như Thế
Chương 678: Là Ngươi? Thế Mà Ẩn Giấu Sâu Như Thế
"Các hạ tại sao cứ nhất định phải nhằm vào Thiên Trần sư huynh?" Nam tử lấy đại thuẫn ra lần nữa, âm u mở miệng.
"Tại sao ư?" Giang Hạo cười ha ha một tiếng:
"Bởi vì ta vui vẻ."
"Ngươi…" Mọi người nghẹn lời.
"Ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao? Thế mà vô duyên vô cớ nhằm vào chúng ta, chúng ta đắc tội ngươi chỗ nào rồi?" Có người hỏi.
Nghe thấy câu hỏi như thế, Giang Hạo không khỏi bật cười, lần này hắn biết tại sao mình cười rồi.
Hắn chỉ về phía những người hôn mê phía sau rồi nói:
"Bọn hắn thì sai? Đắc tội các ngươi sao? Các ngươi không phải là cũng muốn giết bọn hắn à?"
"Đó là vinh hạnh của bọn hắn, có thể trải đường vì Thiên Trần sư huynh, không phải ai cũng có loại vinh hạnh đặc biệt này." Có người đáp.
"Thì ra là thế, vinh hạnh như này đúng là đặc biệt, đúng là vinh hạnh của bọn hắn." Giang Hạo làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Trong lúc đối phương cho là Giang Hạo thức thời, đột nhiên nhìn thấy một ánh trăng.
Hô!
Phốc!
Tầm mắt của người vừa nói chuyện lập tức trở nên mờ ảo.
Đầu người tách rời.
Lúc này, Giang Hạo chậm rãi thả đao trong tay ra, trầm giọng nói: "Ta gần đây đang lĩnh ngộ Thiên Đao, có thể thử đao vì ta, là vinh quang vô thượng của các ngươi."
Nói xong, Giang Hạo nhìn về phía những người khác, cười nói:
"Các ngươi cũng đồng ý với lời ta nói đúng không?"
Trong lúc nhất thời, chúng người đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
"Không đồng ý sao?" Giang Hạo vung đao lần nữa.
Hô ~
Phốc ~
Lại một người đầu người tách rời.
Không chỉ như thế, máu tươi đều bị đốt hết, căn bản không cho Thiên Trần cơ hội hấp thu.
"Đồng, đồng ý." Có người đứng ra mở miệng.
Nghe vậy, Giang Hạo mỉm cười: "Như này mới đúng."
"Đạo hữu, ngươi cần gì phải phân cao thấp với chúng ta ở đây, Thiên m Tông gặp công kích. Rất nhiều người đều bị yêu cầu ứng chiến, cơ hội lớn còn ở đó. Dùng tu vi của đạo hữu nhất định sẽ có vô số cơ duyên, không bằng ra ngoài nhìn một chút?" Nam tử Phản Hư sơ kỳ khuyên giải.
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy giật mình, lúc này có người tiến đánh Thiên m Tông?
Theo lý thuyết thì các đại tiên môn không rảnh tiến đánh mới đúng.
Không thể ở lại lâu, một khi đánh nhau thì Linh Dược Viên sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền dự định ra tay.
Nhưng mà, có người động thủ trước hắn một bước.
Lúc này Thiên Trần đứng lên ở trong máu tươi, quanh thân có vô số máu tươi.
Chỉ trong chớp mắt, dòng máu này bắt đầu phun trào.
Phốc phốc ~
Từng cái đâm xuyên qua đám người áo đen.
Cảm nhận được tất cả những thứ này, người áo đen cũng không kinh ngạc, mà là quay đầu nhìn Thiên Trần.
Trong đó có người hô lớn nói: "Sư huynh, nhất định phải thành công."
Nam tử Phản Hư sơ kỳ thì nói khẽ:
"Thật, thật ra, ta thật sự muốn theo sư huynh đi khai sơn lập phái."
Thiên Trần nhìn bọn hắn, trong mắt vô cùng phức tạp.
Lại có chút không đành lòng.
Thậm chí như muốn thả dòng máu tươi trong tay xuống.
"Bắt đầu đi." Phản Hư sơ kỳ hô lớn:
"Chúng ta đã cố gắng cho đến nay, không thể buông tha, cũng không thể thất bại."
Thiên Trần nhìn mọi người, cuối cùng ảm đạm nói:
"Thật sự xin lỗi."
Sau đó máu tươi bắt đầu được rút ra từ trong thân thể của mọi người, mỗi một người đều là tự nguyện.
Lúc này phía trước Thiên Trần xuất hiện một khối bia đá được ngưng tụ bằng máu tươi.
Phía trên xuất hiện rất nhiều chữ viết.
Là tên.
Chúc Hỏa Đan Đình, Cửu Thịnh.
Băng Nguyệt Cốc, Đông Lưu.

Hơn mười cái tên được khắc lên đó.
"Mặc dù ta không thể mang các ngươi đi khai tông lập phái, thế nhưng ta sẽ thành công, cũng mang theo các ngươi lưu danh vạn cổ."
Những người kia cứ như vậy mà nhìn máu tươi của mình bị hấp thu đến gần như không còn, giống như đang kính dâng chính mình cho sự nghiệp vĩ đại.
Không một câu oán hận nào.
Giang Hạo chỉ đứng nhìn ở phía xa, nhìn Thiên Trần sư huynh hấp thu máu tươi. Nguyện Huyết dung hợp với máu tươi của những người khác, trong đó còn có chữ viết hiện ra.
Sau khi những người áo đen kia ngã xuống toàn bộ, dung hợp máu tươi đi tới khâu cuối cùng.
Chỉ là còn thiếu một chút.
Lúc này Thiên Trần nhìn về phía Giang Hạo, trong đôi mắt có chút không hiểu:
"Đạo hữu có mối thù truyền kiếp với ta sao?"
"Có lẽ vậy." Giang Hạo thuận miệng nói.
"Chắc là có." Thiên Trần thuận theo nói:
"Thật ra ta còn thiếu một Nguyện Huyết."
"Ngươi ta hỗ trợ?" Giang Hạo hỏi.
Thiên Trần lắc đầu: "không phải, bởi vì ngươi không phải là Nguyện Huyết của ta."
"Đây là sắp thất bại rồi?" Giang Hạo lại nói.
"Không, không thể thất bại." Thiên Trần lắc đầu, sau đó nói nghiêm túc:
"Ta có thể biết đạo hữu rốt cuộc là ai chăng? Dám thoải mái tiến vào Thiên m Tông như vậy, nhất định không phải là diện mạo thật sự."
Giang Hạo nhìn người trước mắt, mỉm cười.
Thần thông, Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
Xung quanh bị che kín.
Thuật pháp, Sơn Hải Ấn.
Sau khi gia cố Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Giang Hạo thả quạt xếp trong tay ra.
Hình dạng dần dần bắt đầu khôi phục.
"Thiên Trần sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không chút tình cảm.
Thấy gương mặt quen thuộc, Thiên Trần sửng sốt một chút, sau đó lại có chút thoải mái:
"Là ngươi, giấu thật sâu."
"Sư huynh cảm thấy ta có phải là Nguyện Huyết Đạo hay không?" Giang Hạo hỏi.
Hắn lúc trước không đạt được đáp án, bây giờ có thể trực tiếp hỏi.
"Ngươi biết ta tại sao lại tới tìm ngươi không?" Thiên Trần cảm thấy kinh ngạc.
Giang Hạo gật đầu: "Biết, cho nên ta mới tới tìm ngươi."
"Thì ra là như vậy." Thiên Trần có chút cảm khái, nói:
"Một ý nghĩ sai lầm chính là khác biệt trời vực." Hắn chợt lắc đầu, nói:
"Sư đệ không phải Nguyện Huyết Đạo."
"Tại sao?" Giang Hạo tò mò.
"Ta không thể nào nhìn ra được Nguyện Huyết Đạo cao thâm, thế nhưng sư đệ xác thực không phải Nguyện Huyết Đạo. Đây là trực giác của ta, không có bất kỳ nguyên nhân gì." Thiên Trần lên tiếng.
"Vậy sư huynh còn có lời gì muốn nói không?" Thiên Đao xuất hiện ở trong tay Giang Hạo.
Từ lúc khôi phục hình dạng, đã chú định đối phương phải chết.
"Vậy ngươi thật sự không phải là Nguyện Huyết Đạo sao?" Thiên Trần hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Không phải."
Hắn khinh thường tu Nguyện Huyết Đạo.
Đây không phải là điều hắn mong muốn, nếu bị ép vào tuyệt cảnh, mình có lẽ sẽ đi con đường này.
Dù sao chuyện chưa xảy ra, ai có thể biết được?
"Nhắc nhở ngươi một câu, trong tông môn ẩn giấu người quan tâm đến Nguyện Huyết Đạo. Ngươi có lẽ cũng nằm trong sự chú ý của bọn hắn." Thiên Trần có ý tốt nhắc nhở.
"Ta biết, là người Thánh Đạo." Giang Hạo gật đầu.
Thiên Trần kinh ngạc, sau đó cũng không nghĩ nhiều.
Hắn nhìn máu tươi xung quanh, nói:
"Ta cách thành công chỉ thiếu người cuối cùng, ta không có khả năng thất bại, cho nên…"
Thân thể Thiên Trần bắt đầu có máu tươi tràn ra:
"Bọn hắn đã tín nhiệm ta như vậy, ta sao có thể cô phụ bọn họ được? Đã nói là dẫn bọn hắn lưu danh vạn cổ, ta sẽ làm được. Chính ta là Nguyện Huyết tốt nhất." Giang Hạo vốn muốn ra tay, phát hiện sinh cơ của Thiên Trần đang tán loạn.
Máu tươi cuối cùng hoàn toàn giao hòa với nhau, đại địa cũng tuôn ra máu tươi tới giao hòa.
Dưới trạng thái như thế, Thiên Trần phảng giống như hiểu rõ cái gì, bắt đầu lưu lại chữ viết ở trên tấm bia đá được hình thành từ máu tươi.
Hắn càng viết càng nhanh, máu tươi trên người cũng tiêu hao càng nhanh, tử khí càng nồng đậm dày đặc.
Giang Hạo cứ đứng nhìn như vậy, cũng không động thủ.
Rất lâu sau, Thiên Trần cuối cùng cũng hạ bút xuống, tiếng cười to truyền đến:
"Hoàn thành, thật sự có khả năng, ta chuẩn bị mấy trăm năm, từ khi gia nhập Thiên m Tông đã chuẩn bị cho một ngày này. Cuối cùng ta cũng đã hoàn thành."
"Chúc mừng sư huynh." Giang Hạo nhìn sinh cơ của sư huynh đang tiêu tán, nói.
Thiên Trần nhìn bia đá, viết xuống tên của mình ở cuối bài danh, Chúc Hỏa Đan Đình, Thiên Trần.
Làm xong mấy chuyện này, hắn nhìn về phía Giang Hạo: "Đây chính là kết cục tốt nhất đối với ta, dù cho ta còn sống thì cũng không trốn được bao xa. Thiên m Tông có thể kém mấy chuyện khác, nhưng ghi thù thì không. Giết nhiều đồng môn như vậy, dù chạy đến Tiên tông thì bọn hắn cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giết ta."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận