Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 679: Bị Ép Ra Khỏi Tông Môn

Chương 679: Bị Ép Ra Khỏi Tông Môn
Chương 679: Bị Ép Ra Khỏi Tông Môn
Giang Hạo hiểu rất rõ chuyện Thiên m Tông ghi thù.
Vì chờ một tên phản đồ, mà chờ rất nhiều năm ở tông môn khác.
Thiên Trần làm như này, cho dù trốn đến Tiên môn thì tông môn có lẽ cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa người vào, sau đó giết hắn.
Trốn không thoát, nếu như không tìm thấy, thậm chí có lẽ sẽ xuất động Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Dưới thần vật như này, làm thế nào cũng không thể ẩn núp.
Cho nên, tội gì phải như thế chứ?
"Sư đệ sẽ không hiểu, khai sáng một đan đạo là chuyện cao minh như nào rồi." Thiên Trần cười nói.
"Ngươi đến nhầm tông môn." Giang Hạo nói.
Nếu đổi một tông môn khác, Thiên Trần có lẽ có thể thoát đi, sẽ không chết.
Ít nhất sẽ không bị điên cuồng đuổi giết.
"Không sai, những tông môn khác không so được với Thiên m Tông. Hơn nữa, bọn hắn không có Huyết Trì, tại thời khắc cuối cùng cần giao hòa với Huyết Trì mới có thể giúp ta xác định được phương hướng. Nếu như ta có thời gian, có đủ Nguyện Huyết, ta sẽ dung hợp với lực lượng trong Huyết Trì. Khi đó thực lực của ta sẽ tăng vọt, có lẽ còn có thể cố gắng giãy dụa, chạy khỏi nơi này, đi tới chỗ đủ xa, sống mấy năm an tĩnh sau đó thử nghiệm đan đạo mà ta sáng tạo ra. Ít nhất cũng phải để cho đan đạo của mình vang danh thiên hạ. Nhưng mà sư đệ sẽ không để cho ta làm như vậy." Thiên Trần khổ sở nói.
Nguyện Huyết của hắn không đủ, trùng hợp còn bị Giang Hạo giết hai người, đốt hết máu tươi của hai người kia.
Nhưng mà cũng vì như thế này, hắn mới có thể sống đến cuối cùng, nếu không thì người trước mắt đã động thủ với hắn trước rồi.
Giang Hạo yên lặng một lát, nói:
"Đột nhiên có người công kích Thiên m Tông, là bởi vì ngươi sao?"
"Đúng vậy." Thiên Trần thản nhiên nói:
"Ta nói tin tức nội bộ Thiên m Tông trống rỗng cho Thiên Thánh Giáo và Huyết Ảnh Tông, còn có Lạc Hà Tông. Bọn hắn ít nhiều sẽ ra tay, ít nhất có thể kiềm chế tông môn lại. Chuyện này sẽ sáng tạo thêm cơ hội cho ta."
Giang Hạo yên lặng, lại là Thiên Thánh Giáo và Lạc Hà Tông.
Người của hai tông môn này rất dễ nhằm vào hắn, một khi tông môn không địch lại, chính là một chuyện phiền toái đối với hắn.
Nhất là trong một hai ngày, những người đi tới Huyền Thiên Tông sẽ không kịp trở về.
Có thể nói là khoảng thời gian dễ lợi dụng sơ hở nhất.
"Sư huynh đúng là mưu tính sâu xa." Giang Hạo yên lặng, sau đó nhìn về tấm bia đá màu đỏ rồi nói:
"Sư huynh muốn xử lý đan đạo này như thế nào?"
"Muốn lưu lại cho mấy người Chúc Hỏa Đan Đình mà ta chọn trúng." Thiên Trần nói.
"Sư huynh mang theo linh thạch không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Chỗ ở của ta có một ít đan dược và linh dược, tiến vào cần một chút pháp môn." Thiên Trần nói pháp môn ra.
"Được rồi." Giang Hạo gật đầu, bảo hắn nói rõ danh sách.
Chờ sau khi xác định rõ danh sách, Thiên Trần mới hoàn toàn tiêu tán.
Có chút thoải mái, lại có chút tiếc nuối.
Vì lý do an toàn, Giang Hạo bộc phát lực lượng, thanh tẩy toàn bộ Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
Xóa sạch tất cả khả năng tồn tại nguy hiểm.
Ngay cả tấm bia đá kia đều bị hắn đốt cháy hầu như không còn, nhưng mà hắn đã nhớ kỹ nội dung phía trên.
Dự định tìm một tấm bia đá khác rồi khắc lại.
Tên cũng đã khắc lên, không chỉ như thế, còn để lại sự tồn tại đại khái.
"Như này sẽ không có sơ hở nào."
Sau khi xác định xung quanh không có người nàou, Giang Hạo đi tới trước mặt đám người Tề Dương.
Hắn nhìn về phía trữ vật pháp bảo của bọn hắn, tan biến tại chỗ.
Những người này chỉ là Trúc Cơ, không có mấy linh thạch.
Chẳng thà đi xem chỗ ở của Thiên Trần sư huynh một chút.
Đạt được linh thạch, hắn sẽ làm việc giúp.
Còn không có thì coi như xong.
Lúc Giang Hạo xuất hiện lần nữa, đã ở trong nhà gỗ.
Hiện tại là ngày thứ hai.
Con thỏ không ở trong sân, Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ, phát hiện đã nở hoa.
Sau khi tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, hắn liền đến Linh Dược Viên.
Một tới đó, đã gặp người Chấp Pháp Phong.
"Tất cả tu sĩ Kim Đan trở lên, toàn bộ đi tới bên ngoài tông môn trợ giúp."
Giang Hạo vừa mới tới, đã bị những người kia thấy.
Một đạo pháp lệnh bay tới.
"Giang sư đệ, hiện tại ngươi có quyền tạm thời ra ngoài, lúc tông môn nguy nan, cần ngươi trợ giúp."
Tiếp nhận pháp lệnh, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
Tông môn đã đến loại tình trạng này rồi sao?
Nhưng mà không có bị trực tiếp công phá, nói rõ thế công không có mãnh liệt như vậy.
"Được."
Hắn không dám từ chối.
Nhưng mà hắn vẫn tranh thủ một chút thời gian, nói muốn trở về chuẩn bị một chút.
Vừa về tới chỗ ở, hắn liền lưu lại cái Tử Hoàn thứ hai.
Bởi vì lúc trước bị dùng, nếu như hôm nay xuất hiện mối nguy, sẽ không thể trở về.
Làm xong chuyện này, hắn đi tới bên ngoài tông môn, bắt đầu tụ hợp cùng những sư huynh sư đệ khác.
Dưới tình huống không quen biết lần nhau, tu vi cao hơn chính là sư huynh.
Bây giờ hắn Kim Đan trung kỳ, có không ít sư đệ sư muội.
Nhìn từng người tụ tập lại cùng một chỗ, Giang Hạo không khỏi cảm khái Thiên Trần sư huynh đúng là biết chọn thời gian.
Lúc này thoát đi, đúng là không có người nào bận tâm.
Cục diện như thế cũng là một tay hắn sắp xếp, thật sự là lợi hại.
Điên cuồng lại thận trọng.
Chỉ tiếc đối phương tính toán sai một bước, nếu không thì đã thành công ồi.
"Đệ tử của mạch nào?" Nam tử Luyện Thần tổ chức công thủ nhìn về phía Giang Hạo.
"Đoạn Tình Nhai Giang Hạo." Giang Hạo nói.
"Kim Đan trung kỳ? Đúng lúc có thể lập đội với đám người Du sư đệ, đi xung quanh tra xét tình huống." Nam tử Luyện Thần nói.
Sau khi lấy được chỉ dẫn, Giang Hạo một đường đi tới đội ngũ của Du sư huynh.
Kim Đan hậu kỳ cầm đầu đội ngũ.
Năm người một đội.
Ba nam hai nữ.
"Sư đệ sư muội đi theo ta." Du Đức Hoành khách khí nói.
Đám người Giang Hạo gật đầu.
Sư huynh trước mắt thoạt nhìn đại khái hai mươi tám tuổi, tu vi Kim Đan hậu kỳ, cảnh giới có chút củng cố.
Khí tức trên người không sai, cũng từng trải qua sinh tử.
Ít nhiều cũng có chút đáng tin.
"Nhớ kỹ, nếu như gặp phải vấn đề gì, có thể trốn liền trốn, không cần có gánh nặng trong lòng." Ra khỏi tông môn, Du Đức Hoành có ý tốt nhắc nhở:
"Chúng ta bây giờ là tuần tra xung quanh, gặp địch mang ý nghĩa bị mai phục, đều là mưu đồ đã lâu. Không cần thiết ở lại cùng một chỗ để chịu chết. Tương tự, có phát hiện thì phải lập tức rời đi, không cần thiết gây thêm chuyện.”
"Sư huynh có phải là quá nhát gan rồi hay không?" Một vị nam tử trẻ tuổi nói:
"Nếu như thích hợp, chúng ta hoàn toàn có thể bắt được, sẽ thu hoạch được càng nhiều tin tức."
"Đúng vậy, tu sĩ chúng ta nên tranh thì vẫn phải tranh." Một tiên tử tóc ngắn nói.
Giang Hạo nhìn bọn hắn một cái.
Đều là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, khí tức có chút khổng lồ, xem ra là thiên phú không tệ.
Không chỉ như thế, pháp bảo trên người bọn họ cũng lợi hại, thân phận địa vị không thấp một chút nào.
Du Đức Hoành lúng túng nói:
"Sư đệ sư muội kiến giải như này cũng không sai, nhưng mà chúng ta chỉ là tuần tra, làm tốt bản chức công việc của mình là được."
Hai người kia cũng không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt.
Giang Hạo nhìn về phía tiên tử cuối cùng.
Kim Đan sơ kỳ, nàng có chút khẩn trương mà nhìn về phía sư huynh sư tỷ bên cạnh, không biết phải làm sao.
Giang Hạo thở dài, xem ra đội ngũ này chính là năm bè bảy mảng, khó trách chỉ là tuần tra.
Chỉ là cho dù tuần tra cũng phải ra ngoài tông môn, khiến cho hắn có chút lo lắng.
Phải biết có không ít người nhìn chằm chằm vào hắn, những người kia có thể tới bất cứ lúc nào.
Nhưng mà so với chuyện này, lực lượng gió lốc phía xa mới là chỗ làm cho người ta kính sợ.
Trước tông môn, có cường giả đấu pháp, gần như không ngừng lực bộc phát lượng gió lốc.
Nơi đó là chiến trường chính của hai bên.
"Hi vọng đừng xảy ra nguy hiểm gì." Giang Hạo suy nghĩ trong lòng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận