Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 682: Kẻ Thù Đến

Chương 682: Kẻ Thù Đến
Chương 682: Kẻ Thù Đến
Chờ Các chủ Thiên Hoan Các hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Gặp được người này ở đây là chuyện hắn không thể ngờ tới.
Nếu như vừa rồi động thủ, bản thân mình sẽ dữ nhiều lành ít.
Bất kỳ thủ đoạn nào đều có thể xảy ra vấn đề, muốn có kết quả tốt thì cũng phải trong tình huống mình nhận biết.
Mà thực lực của người trước mắt, không nằm trong nhận thức của hắn.
Hắn khó có thể tưởng tượng nổi uy lực khi động thủ sẽ như thế nào.
Lúc hắn nhìn về phía bên cạnh, phát hiện Du Đức Hoành sư huynh và Ngưng Song sư muội đã ngã xuống đất ngất đi chẳng biết từ lúc nào.
Chắc là Các chủ Thiên Hoan Các ra tay.
Hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chỉ thấy hai cái trữ vật pháp bảo.
Cũng tính là có một chút thu hoạch.
Sau khi cất đồ, hắn mới đánh thức hai vị đồng môn.
Lúc bọn hắn tỉnh lại, đều có chút mờ mịt.
Còn tưởng rằng đang ở trong nguy hiểm, thế nhưng rất nhanh đã nhớ tới chuyện mạch chủ xuất hiện.
Nhìn quanh trái phải, cũng không nhìn thấy đối phương.
Bọn hắn đều không nghĩ nhiều về việc mình té xỉu.
Từ lúc đối phương đi đến trước mặt Giang Hạo, bọn hắn liền biết, có một số việc không thích hợp biết.
"Sư huynh, chúng ta bây giờ phải làm như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Trở về thôi." Du Đức Hoành lấy lại tinh thần, nói:
"Báo cáo lại tình huống nơi này."
Tiếng nói vừa dứt, hắn lại do dự một chút, hỏi Giang Hạo: "Sư đệ cảm thấy phải báo cáo như thế nào mới thích hợp?"
Ý của hắn rất rõ ràng, đây là chuyện liên quan tới Giang Hạo, nói hay là không đây.
"Sư huynh cứ báo lại chi tiết là được." Giang Hạo nói.
Tất cả đều nằm trong phạm vi năng lực, cho dù lợi hại hơn một chút, cũng không ngại.
Như này cũng có thể khiến cho người cùng cấp biết, hắn không thể trêu vào.
Mạnh hơn, mình không đi trêu chọc, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Nếu thực sự có phiền toái, thực lực thật sự của mình cũng có thể giải quyết vấn đề.
Như thế liền an ổn.
Dùng tu vi Kim Đan trung kỳ của mình rất khó chọc đến người có thực lực không thể đối phó. Các chủ Thiên Hoan Các là ngoại lệ.
Ai mà biết được một Trúc Cơ lại là mấu chốt tấn thăng của hắn.
"Được, vậy chúng ta đi về trước đi." Trong lòng Du Đức Hoành nhẹ nhàng thở ra.
Như này sẽ không cần lo lắng cái gì.
Ngưng Song không dám có bất cứ ý kiến gì, toàn bộ đều nghe hai người.
Không bao lâu sau, bọn hắn quay về chỗ chỉ huy tông môn.
Người đi vào báo cáo công tác chính là Du Đức Hoành, Giang Hạo và Ngưng Song chờ ở bên ngoài.
"Sư huynh thật sự là lợi hại, lần này chắc là cũng có một chút công tích." Ngưng Song tiên tử mở miệng chúc mừng.
Giang Hạo khẽ gật đầu, nói một câu may mắn mà thôi.
"Trận chiến này còn muốn đánh bao lâu?" Ngưng Song có chút lo lắng hỏi.
Lần này ngay cả Kim Đan đều bị ép ra ngoài, nói cách khác tình huống không hề lạc quan.
Những người khác cảm thấy lo lắng là tất nhiên.
Giang Hạo chỉ là lắc đầu.
Hắn cũng không biết, nhưng mà Các chủ Thiên Hoan Các trở về, chắc là sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Quả nhiên, xế chiều hôm đó, chiến trường bên ngoài xuất hiện biến hóa.
Thiên m Tông bắt đầu áp chế đối phương.
Giang Hạo không biết rõ tình huống cụ thể trong đó. Lực lượng gợn sóng nơi đó quá mạnh, hắn không tới gần.
Mà nhiệm vụ bên này của bọn hắn cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa, đó chính là muốn ra bên ngoài điều tra, có vẻ như là muốn phản công.
Đội ngũ bổ sung thêm hai người.
Đều là Kim Đan sơ kỳ.
Là hai vị tiên tử.
Trên người mang theo một số thương thế, hình như mới bị tập kích không lâu.
"Bách Cốt Lâm, Thiến Ngữ, gặp qua sư huynh sư tỷ."
"Bách Cốt Lâm, Thiến Thi, gặp qua sư huynh sư tỷ."
Mấy người Giang Hạo cũng tự giới thiệu.
Sau đó, chính là kể lại một chút lai lịch.
Thì ra đội ngũ của đối phương chỉ có bọn họ là người sống sót.
Dưới chiến trường, có thể còn sống sót đều sẽ không quá ngốc.
Cho nên hai người này chắc là sẽ không gây trở ngại.
Tướng mạo của các nàng có chút tương tự, chắc là tỷ muội.
Ngày kế tiếp, năm người lại xuất phát một lần nữa. Tối hôm qua, hắn giám định Ngưng Song sư muội. Đáp án nhận được là, nàng đang giả vờ luống cuống, trong tay thật ra nắm pháp bảo.
Không đến thời khắc cuối cùng, nàng đều muốn để cho người khác che chở nàng, giúp nàng vượt qua an toàn.
Chỉ có thời điểm nguy hiểm nhất, mới sẽ dùng pháp bảo, giúp mình thoát đi.
Vào thời điểm then chốt, cũng sẽ khiến người khác cản chết giúp nàng.
Giám định ra mấy thứ này, Giang Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như thật sự đơn thuần thì mới phiền toái.
Nói cách khác, ít nhất nàng cũng có chút tầm mắt, không đến mức kéo chân.
Còn về hai người phía sau, cần chờ đến tối nay.
Sau khi xuất phát, Du Đức Hoành sư huynh dặn dò một chuyện. Đó chính là lúc bình thường thì nghe hắn chỉ huy. Một khi động thủ, toàn bộ nghe Giang Hạo, không cần lo nghĩ gì nhiều.
Điều này khiến hai người Thiến Ngữ bất ngờ, nhưng mà vẫn là gật đầu.
Thái độ tốt hơn hai người trước đó nhiều.
"Nghe nói sư huynh sư tỷ trước đó bị một số Kim Đan viên mãn và Nguyên Thần vây công?" Trên đường đi Thiến Ngữ tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Ngưng Song gật đầu.
"Vậy làm thế nào để chạy trốn vậy?" Thiến Thi hỏi.
"Không có chạy trốn, chúng ta được một vị tiền bối cứu được." Ngưng Song giải thích, chợt lại nói:
"Nhưng mà hai vị sư huynh cũng rất lợi hại, chúng ta đã chạy trốn một đường rất lâu. Sau này thực sự không có biện pháp, mới bị đuổi tới."
"Ha ha, chính là vận khí tốt, nếu không thì sớm đã chết." Du Đức Hoành cười nói, ngay sau đó dời chủ đề:
"Hai vị sư muội gặp phải chuyện gì? Nghe nói đội ngũ của các ngươi là mười người. Có thể còn sống trở về cũng không dễ dàng."
Nghe đến chuyện này, vẻ mặt hai người có chút ảm đạm.
"Thật ra là bởi vì trong đội ngũ của chúng ta có phản đồ, cho nên mới dẫn đến phần lớn sư huynh sư tỷ không thể trở về."
"Nếu không phải tên phản đồ đáng giận kia, chúng ta sao có thể…"
Nói xong, hai người tức giận còn mang theo chút cừu hận.
Nghe vậy, Du Đức Hoành không hỏi nhiều nữa.
Giang Hạo nhìn kỹ hai người, không lên tiếng.
Hắn một đường đều duy trì sự yên lặng, những người khác thì là cười cười nói nói.
Ngưng Song nói lại rất nhiều tình huống ra ngoài.
Chạng vạng tối.
Bọn hắn cuối cùng cũng tới gần chiến trường, nói cách khác rất dễ phát hiện ra kẻ địch.
"Muốn trở về từ nơi này là chuyện rất khó khăn, chúng ta cần càng thêm cảnh giác." Du Đức Hoành nhắc nhở.
"Đúng vậy, muốn trở về vô cùng khó, gặp được tập kích thì gần như là không có biện pháp." Thiến Ngữ nói.
Giang Hạo yên lặng, trong lòng thở dài.
Sau đó hắn nhìn Ngưng Song, không rõ đối phương đang nghĩ gì nữa.
"Phía trước có người." Thiến Thi rất ít nói chuyện đột nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?" Du Đức Hoành giật mình.
Vào lúc hắn muốn hướng về phía trước xem xét, bị Giang Hạo bắt lấy bả vai.
Quay đầu nhìn một cái, trong lòng hắn chợt lạnh.
Giang Hạo ngăn cản hắn, mang ý nghĩa lời nói của vị sư muội này là giả, như vậy…
Du Đức Hoành bị cản lại, chuyện này khiến cho hai tỷ muội Thiến Ngữ hơi kinh ngạc.
Bọn họ cười nói: "Giang sư huynh sao thế?"
"Có thể hỏi sư muội một chuyện không?" Giang Hạo nhìn hai người, hỏi.
"Sư huynh, mời hỏi." Thiến Ngữ khách khí nói.
"Các ngươi nói trước đó đội ngũ xuất hiện phản đồ, có thể nói một chút về phản đồ này không?" Giang Hạo nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
Thiến Ngữ sững sờ, thấp giọng nói:
"Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh."
"Vậy chỉ có thể làm phiền sư muội quay đầu một thoáng." Giang Hạo lạnh lùng nói.
"Ta có thể hỏi sư huynh một chuyện không?" Thiến Ngữ nói.
"Ngươi hỏi đi."
"Nếu có một ngày, tu vi ngươi gặp trở ngại, khó mà tiến thêm, cần đầy đủ đan dược và linh thạch mới có thể tiến thêm một bước. Trùng hợp có người tìm đến ngươi, nói chỉ cần truyền vị trí cho bọn hắn vào lúc vắng vẻ. Bọn hắn sẽ cho gấp ba linh thạch và đan dược, cộng với công pháp lợi hại và pháp bảo. Sư huynh có đồng ý không?"
Giang Hạo yên lặng, hắn biết, lần này là kẻ thù tới.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận