Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 685: Ánh Sáng Chính Đạo

Chương 685: Ánh Sáng Chính Đạo
Chương 685: Ánh Sáng Chính Đạo
Năm ngày liên tục, chuyện đào quáng đều rất bình thường.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn có năm ngày của Thiên Cơ Ẩn Nấp Phù, thế nhưng chọn ba ngày.
Chính là muốn cược xem ba ngày sau bọn hắn có tìm đến hay không.
Bây giờ xem ra quả thật là như thế, dù là Thiên Thánh Giáo hay là những thế lực khác, đều không tận tâm tận lực tìm hắn.
Ngẫm lại cũng đúng, một Kim Đan không đáng để bọn hắn làm to chuyện.
Lúc ngày thứ sáu kết thúc, Giang Hạo sử dụng Thiên Cơ Ẩn Nấp Phù lần nữa.
Lần này, hắn dùng là năm ngày.
Có năm ngày an tâm đào quáng đã rất tốt rồi.
Sáu ngày này, thu hoạch rất tốt, có mười ba bọt khí màu lam.
Nếu cứ tiếp tục thì khoảng hơn một tháng nữa sẽ có thể tấn thăng.
Nghĩ đến đây, hắn liền không muốn rời đi.
Tiếp tục đào, đào đến khi tông môn không đánh nữa thì lại trở về.
Hi vọng đánh lâu một chút.
Bởi vì một khi dừng tranh đấu, tông môn sẽ trống đi tay tìm hắn. Hiệu suất của Chấp Pháp Đường cũng không kém, thân là người trên danh sách, không bao lâu nữa mình sẽ bị tìm về.
Sai đó hắn tiếp tục đào cho đến đầu tháng tám.
Giang Hạo phát hiện ánh mắt của người bên cạnh nhìn mình không giống như trước, có một loại cảm giác khó có thể tin nổi.
Hắn chưa từng để ý đến chuyện này.
Suy nghĩ của người khác không liên quan đến mình, chỉ cần không hoài nghi thân phận của mình là được.
Mà những người khác lại không nghĩ như vậy, lúc này một nữ thợ mỏ lén nhìn về phía Giang Hạo, cảm thấy rung động.
Bàn tay nàng bị thương có máu tươi chảy ra, nhưng mà sớm đã thành thói quen, nhưng hành động của quản sự lại khiến cho nàng để ý.
Bọn hắn thế mà không bị trừng phạt, còn bình yên vượt qua mười ngày.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy quản sự động đây, chợt vung tay, ném ra một thanh trường kiếm, kiếm này vừa vặn hướng về phía nàng.
Khí tức mạnh mẽ, khiến cho người ta hít thở không thông.
Một khi đụng vào, chính mình chắc là phải chết không nghi ngờ.
Quả nhiên
Loại người này sao có thể thay đổi được, chỉ là trừng phạt tới muộn hơn so với trước đó thôi.
Keng!
Trong lúc nữ tử nhắm mắt lại chờ đợi tử vong, tiếng kim loại đụng vào vang lên ở sau lưng nàng.
Nàng vô thức quay đầu xem xét, thấy là một con Thạch Quái đang bị đính ở trên vách tường.
Quái vật cách nàng chỉ có hai bước.
Nếu như không có một kiếm này, vậy thì nàng…
"Cảnh giác tốt bốn phía." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Trong nháy mắt, toàn bộ quặng mỏ xôn xao.
Nhất là nữ tử kia, khi nàng nhìn về phía bóng lưng của Giang Hạo, có thể chắc chắn trăm phần trăm. Người này không phải là người trước đó.
"Đưa kiếm của ta tới đây." Giang Hạo mở miệng
Nữ tử không dám chần chờ, lập tức lau máu và vết bẩn trên tay, rút kiếm ra, hai tay đưa cho Giang Hạo.
Người kia nhận kiếm, nhìn hai tay của nàng một cái, sau đó nói:
"Hôm nay ngươi có thể nghỉ ngơi."
"Hả?" Nữ tử chấn kinh.
"Thân thể của các ngươi quá yếu, tốc độ quá chậm. Nghỉ ngơi cho tốt rồi lại tiếp tục đào quáng." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Nữ tử nhìn người trước mắt, có một loại cảm giác không hiểu.
Giống như, giờ phút này bọn họ đã được đối đãi như người.
Dưới loại xúc động không hiểu, nàng vô thức mở miệng: "Ngươi nhất định là ánh sáng chính đạo đúng không."
Lúc phát hiện ra mình nói lỡ lời, nữ tử mới cúi đầu lui ra.
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Ánh sáng chính đạo?
Mình chỉ là một đệ tử nội môn của Ma Môn mà thôi.
Không phải là ánh sáng chính đạo gì đó.
Nhưng mà ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, ấn giấu Thiên Cơ sẽ tan biến, năm ngày tiếp theo đành phải phó thác cho trời.
Nếu như sau năm ngày vẫn chưa có người nào tìm đến, hắn có thể tiếp tục sử dụng Ẩn Nấp Phù.
Đến lúc đó lại có thêm năm ngày.
Chỉ là vào ngày này, thợ mỏ trước đó tìm đến hắn.
Người này tên là Phong Uy, Giang Hạo đã biết được lai lịch của hắn, cũng hiểu rõ tại sao lại có chút quen thuộc, lúc trước hắn đã từng giám định qua người này để xem xem là có chuyện gì.
【 Phong Uy: thợ mỏ quặng mỏ Huyền Thiên Tông, đệ tử nội môn Thiên m Tông, nhiều năm trước bởi vì được ngươi cho đan dược, dứt khoát lựa chọn ra ngoài. Sau khi cố gắng làm việc hơn ba năm thì bị Huyền Thiên Tông bắt về, vẫn luôn ở lại tại quặng mỏ. Tìm ngươi là bởi vì Ngự Thú Thuật của hắn phát hiện ra có một quặng mỏ ẩn giấu, cảm thấy có cơ duyên tồn tại, muốn mạo hiểm vào xem một chút. 】
Vẫn chưa giám định được quan hệ với khối thân thể này, nhưng mà vẫn có phát hiện mới. Phong Uy thân là thợ mỏ rất khó hành động độc lập, cần người đi cùng.
Ngoài ra, Giang Hạo cũng không khỏi cảm khái, vị sư huynh không thể Trúc Cơ năm đó cuối cùng cũng đã Trúc Cơ.
Nhưng mà là ở trong quặng mỏ của người khác.
Nếu như hắn hôm nay mà trở lại Thiên m Tông, chắc là cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Ít nhất cũng thoải mái hơn so với việc ở trong quặng mỏ.
"Ánh sáng bên trong bắt đầu ổn định, ba ngày sau đi qua, là cơ hội tốt nhất." Phong Uy nhỏ giọng nói.
"Tối ngày mai." Giang Hạo nói.
Ngày mai là ngày đào cuối cùng, ban đêm đúng lúc không có việc gì, có thể đi qua nhìn một chút.
Có vấn đề thì về thẳng là được.
Dù sao phía sau có thể bị tìm tới bất cứ lúc nào.
"Được." Phong Uy gật đầu.
Giang Hạo nhìn đối phương, vốn muốn hỏi làm thế nào để Trúc Cơ, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi.
Có lẽ đối phương vĩnh viễn không nghĩ tới, sư đệ tặng hắn đan dược lúc trước, bây giờ đã Kim Đan.
Thời gian mới chỉ qua mười bảy mười tám năm.
Buổi tối hôm ấy, Giang Hạo lấy toàn bộ trữ vật pháp bảo trước đó ra.
Trong khoảng thời gian này không đủ ổn định nên không thể xem kỹ.
Ngày mai có thể sẽ phải trở về nên hắn mới nhìn một chút.
Tổng cộng có chín trữ vật pháp bảo.
Ba người trước chỉ có một ít thứ vụn vặt, có linh thạch, nhưng mà cộng lại chỉ có ba ngàn.
Ít đến đáng thương.
Ngay cả pháp bảo bình thường đều không có mấy món.
Cũng không biết người Huyết Ảnh Tông tiêu linh thạch như thế nào.
Năm người sau thì nhiều hơn, cộng lại có đến ba vạn tám linh thạch, còn có một số đan dược, pháp bảo.
Tổng giá trị có lẽ khoảng tầm năm vạn.
Đây là một phần thù lao của Lạc Hà Tông?
Quả nhiên là rất nhiều.
Đây là trường hợp chưa có dùng hết, cộng với số lượng mà những người kia đã dùng thì có lẽ còn nhiều hơn.
"Bối cảnh của vị Lạc Hà Tông thật là tốt."
Giang Hạo có chút hâm mộ.
Người cuối cùng có hai trăm linh thạch, cũng xem là thu hoạch tốt.
Tổng cộng linh thạch lần này có bốn vạn một ngàn hai trăm sáu lăm linh thạch.
Cộng với số linh thạch trên người mình, có bốn vạn sáu ngàn linh thạch.
"Có chút khiến người ngoài ý muốn, cộng với linh thạch từ pháp bảo, mình hình như lại trở nên giàu có."
"Con thỏ lại có lễ vật."
Thu thập xong mấy thứ kia, Giang Hạo nhắm mắt dưỡng thần tại chỗ.
Chờ đợi một ngày mới.
Buổi tối ngày kế tiếp.
Giang Hạo có chút không nỡ quặng mỏ, qua tối nay không biết còn có thể tiếp tục đào hay không.
Cách tấn thăng vẫn còn một khoảng cách.
Đêm khuya, hắn và Phong Uy đi ở trong hầm mỏ.
Phong Uy giải thích cho hắn rất nhiều, vị trí là hắn phát hiện, cũng chỉ có hắn có thể tiến vào.
Những người khác muốn đi vào cũng không dễ dàng, cho dù là phát hiện được cũng là như thế.
Cho nên không cần lo lắng, cho đến trước mắt chỉ có hai người bọn họ biết được.
Giang Hạo nhìn đối phương, biết đây là đang nghi ngờ hắn cũng không phải là quản sự thật sự.
Hắn cũng không thèm để ý chuyện này, mình chẳng qua là tạm thời đến chỗ này, không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào.
Cũng không muốn dẫn xuất việc lớn, cũng không muốn kết giao cùng người nào.
Sau đó, Giang Hạo cảm thấy xung quanh quặng mỏ xuất hiện biến hóa, giống như đang dần thay đổi sự nhận biết của hắn.
Chỉ có người không bị ảnh hưởng mới nhìn thấy một con đường hoàn toàn mới.
"Không phải trận pháp tự nhiên, bị ảnh hưởng bởi nhận nội bộ." Giang Hạo lên tiếng.
Phong Uy hơi kinh ngạc mà nhìn về phía người bên cạnh, cuối cùng gật đầu nói:
"Đúng vậy, ta suy đoán bên trong có trận pháp không giống bình thường."
"Ngươi từng nghiên cứu về cái này?" Giang Hạo ngoài ý muốn.
"Nói ra tiền bối có lẽ không tin, trước khi ta Trúc Cơ vẫn luôn kẹt tại Luyện Khí tầng chín. Vì để cho mình không quá vô dụng nên đã dành công sức học trận pháp. Sau này gặp được một số truyền thừa liên quan tới trận pháp, ít nhiều cũng có một ít nhận biết. Nếu không cũng không thể tìm được nơi này." Phong Uy cười khổ, nói.
Giang Hạo gật đầu: "Tháng ngày như thế chắc là vô cùng vất vả."
Nghe vậy, Phong Uy có chút ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời hắn có chút hiểu rõ, tại sao những thợ mỏ kia lại nói người này là ánh sáng chính đạo.
Đây là tu sĩ chính đạo nhất mà bọn hắn từng gặp.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận