Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 686: Gặp Phải Khoáng Mạch Hiếm Thấy

Chương 686: Gặp Phải Khoáng Mạch Hiếm Thấy
Chương 686: Gặp Phải Khoáng Mạch Hiếm Thấy
Giang Hạo nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này đúng là không tầm thường, nhưng mà cũng không có chỗ tốt gì đối với việc đào quáng cả.
Chỉ có thể đi vào nhìn một chút.
Trong chốc lát.
Bọn hắn đi tới trước một thông đạo nhỏ.
Độ rộng chỉ đủ cho một người.
Phong Uy quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Ta đi trước."
Giang Hạo gật đầu.
Hắn không lo lắng chuyện bị bao vây, cũng không thèm để ý đến việc có bị đá ra hay không.
Hắn vốn chỉ là tò mò nên mới tới xem một chút, có phải là có thứ gì đó hay không đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Hắn không cần nhiều cơ duyên như vậy, hắn đã có cơ duyên, đủ để dùng cả đời.
Không cần cưỡng cầu nhưng chuyện khác.
Giữ vững tâm thái này, hắn sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng, cũng có thể luôn hướng về phía trước.
Có đôi khi cơ duyên bên ngoài chẳng qua chỉ là hạt vừng. Ngược lại sẽ ảnh hưởng tới kỳ ngộ ban đầu của hắn.
Bởi vì cơ duyên thường mang theo nguy hiểm, một khi mình bị kéo vào thì sẽ không thể đào quáng hoặc là trồng linh dược, đó không phải là đang làm hư hại cơ duyên vốn có của mình sao?
Lối đi không ngắn, Giang Hạo đi theo Phong Uy, đi rất lâu.
Cuối cùng đi tới một động đá vôi trống rỗng. Nơi này có rất nhiều trận pháp ảnh hưởng, nếu như không giải được trận pháp, muốn tiến vào cũng không dễ dàng.
Giang Hạo đột nhiên phát hiện vị sư huynh trước mắt đã đi được một con đường rất xa trên phương diện trận pháp.
"Đến rồi." Phong Uy đứng ở vị trí rìa, vui vẻ nói.
Phía trước chính là mục đích lần này của bọn hắn, một trận pháp lớn.
"Đây là trận pháp gì?" Giang Hạo thấy một trận pháp bao trùm toàn bộ động đá.
Bên trong có linh khí lưu chuyển, nói rõ vẫn chưa hư hao.
"Ta nghiên cứu một chút." Phong Uy thận trọng tới gần.
Giang Hạo gật đầu, bỗng mở thần thông ra giám định.
【 Truyền Tống Trận bị lãng quên: Trận pháp truyền tống ẩn chứa thuật thức cổ xưa của Hiên Viên nhất tộc, có thể đi đến khoáng mạch hiếm thấy ở bên dưới Nhật Nguyệt Phong. 】
Khoáng mạch hiếm thấy?
Giang Hạo như có suy nghĩ.
Nhất là khi trận pháp này là bị lãng quên, nói cách khác đối phương cũng không biết đến sự tồn tại của trận pháp.
Nếu như có thể vô thanh vô tức đi qua, thì có thể đào được quặng mỏ hiếm thấy.
Chắc là sẽ tốt hơn bên này, chuyện tấn thăng sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi đi vào trong trận pháp, Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác giống như là Thiên Cơ Ẩn Nấp Phù.
"Trận pháp có khả năng ẩn nấp Thiên Cơ?"
Giang Hạo suy tư một lát, cảm thấy có lẽ là vậy thật.
Dù sao trận pháp này đã bị lãng quên, nói rõ bản thân nó cũng không muốn để cho người khác biết được.
Hiện tại cần phải xem xem nên sử dụng như thế nào.
"Tiền bối." Lúc này Phong Uy đi tới, nói nghiêm túc:
"Đây là trận pháp truyền tống, thế nhưng không biết đi tới nơi nào. Đi qua có thể sẽ phải mạo hiểm."
"Ngươi dám không?" Giang Hạo hỏi.
"Chuyện này hiển nhiên là phải hỏi tiền bối, vãn bối chỉ là tù phạm, ở lại nơi này cũng không có hi vọng gì. Có thể rời đi đương nhiên là cũng muốn thử một lần. Nhưng mà khác với mệnh tiện như vãn bối, tiền bối có tương lai tốt đẹp, cần cân nhắc một chút." Phong Uy có ý tốt nhắc nhở.
"Không ngại." Giang Hạo nói khẽ:
"Qua xem một chút đi."
Trong giám định, nguy hiểm cũng không có lớn như vậy.
Có thể thử một chút.
Nhưng cần chuẩn bị tốt cho việc thoát đi bất cứ lúc nào.
"Vậy vãn bối thử kích hoạt một chút." Phong Uy nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Trung tâm trận pháp, Giang Hạo cảm thấy có sức mạnh phun trào, ngay sau đó lực lượng bao trùm toàn thân hắn.
Ánh sáng lóe lên.
Cảnh tượng trước mắt Giang Hạo liền xuất hiện biến hóa.
Vẫn là động đá khổng lồ, nhưng mà nơi này có mười mấy lối ra.
Từ các dấu hiệu có thể nhìn thấy nơi này đã bị bỏ hoang thật lâu.
Phong Uy có chút kích động mà nhìn xung quanh, cảm thấy mình đã trốn ra được quặng mỏ.
"Cấm chế trên người ngươi sắp phát tác." Giọng nói của Giang Hạo đột nhiên truyền tới.
Nghe vậy, Phong Uy mới tỉnh ngộ lại, lập tức vẽ một chút gì đó ở trên người, sau đó chuyển lực lượng.
Mấy trận văn này đang áp chế cấm chế.
Giang Hạo không thể không bội phục vị sư huynh này, quả thật có chút bản lĩnh.
"Tiền bối định làm gì?" Phong Uy hỏi Giang Hạo.
Giang Hạo cũng không trả lời, mà là đi tới một chỗ trong hầm mỏ, sau đó đào mấy lần.
Kinh hỉ tới, một bọt khí màu tím rơi ra.
【 Mảnh vỡ thần thông +1 】
Đây là lần đầu tiên đào được kinh hỉ, phía sau chắc là sẽ không còn nữa.
Thế nhưng, có thể ra màu tím cũng đã nói lên sự đặc biệt của nơi này.
"Ta muốn ở lại đây đào quáng, đạo hữu có thể dạo chơi bốn phía."
Đây chính là khoáng mạch hiếm thấy, không thể rời đi.
Nhất là còn có trận pháp này, có thể giúp hắn ẩn nấp Thiên Cơ.
Có lẽ có thể tiếp tục đào quáng.
Nếu Thiên m Tông có thể đánh mấy năm, hắn sẽ có thể đào được mấy năm.
Chỉ là…
Còn có Hồng Vũ Diệp, không biết nàng lúc nào sẽ tới.
Ẩn nấp Thiên Cơ không có tác dụng gì đối với nàng.
Nếu có cái lý do hợp lý, chắc là có thể.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo nhìn về phía Phong Uy sư huynh, nếu như mình bị đối phương bức hiếp…
Không được, tu vi quá yếu.
Muốn bức hiếp hắn, ít nhất cần Kim Đan hậu kỳ.
Giang Hạo lắc đầu, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Phong Uy kinh ngạc, nhưng mà lập tức hiểu rõ, vị này tới chỉ là vì cầu tài.
"Ta sẽ đi bốn phía nhìn một chút, có phát hiện gì sẽ trở lại thông báo cho tiền bối."
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn bắt đầu đào quáng.
Keng!
Tiếng cuốc đào quáng va chạm với tảng đá vang lên, từng bọt khí cũng xuất hiện theo.
【 Lực lượng +1 】
【 Linh Kiếm +1 】
【 Tu vi +1 】
【 Tinh thần +1 】
Màu lam ra nhanh hơn so với trước đó.
Thấy thế, Giang Hạo vô cùng mừng rỡ, thế nhưng cũng không dám quá bất cẩn, mà là lưu lại ấn ký ở xung quanh, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Rất nhan, năm ngày trôi qua.
Trong thời gian này, Giang Hạo chưa bao giờ dừng lại.
Không ngừng đào quáng, nhân sinh chưa bao giờ được thoải mái như việc đào quáng hiện tại.
Mỗi một ngày đều có từ bốn đến sáu bọt khí màu lam.
Bọt khí màu trắng càng là nhiều vô số kể.
Hắn có thể cảm nhận rõ lực lượng của thân thể đang biến hóa.
Đây quả thật chính là vùng đất tạo hóa.
Ngoài ra, còn có một số khoáng thạch bị hắn thu vào.
Còn về Phong Uy sư huynh, trong năm ngày trở về ba lần, hắn hình như cũng đang thăm dò.
Chỉ là vẫn luôn không thể tìm được đường ra.
Một ngày này, Giang Hạo nhìn bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Ba mươi bốn 】
【 Tu vi: Phản Hư sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại 】
【 Khí huyết: 96/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 95/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được) 】
【 Hoàng kim truyền thuyết: 1/2 (không thể đạt được) 】
"Hôm nay lại đào một ngày, sẽ có thể tấn thăng."
Sau khi đào xong, hắn cần lập tức tấn thăng, nếu không thì dù đào thế nào thì cũng là lãng phí.
Có thể nào là đào từng này thì sẽ thua thiệt từng đó.
Sắp tấn thăng, Giang Hạo liền bắt đầu chuyên tâm đào quáng.
Càng đào càng nhanh.
Cuối cùng vào lúc đêm khuya, một bọt khí màu lam rơi xuống.
【 Tu vi +1 】
Đến tận lúc này, Giang Hạo mới dừng tay lại.
"Đầy."
Thở phào một cái, Giang Hạo nhìn thoáng qua, phát hiện quặng mỏ bất tri bất giác đã bị hắn đào rất dài.
Khoáng mạch này không biết có thể kiên trì bao lâu.
Cũng không biết khoáng thạch trên người có thể bán bao nhiêu linh thạch.
Trong chốc lát, Giang Hạo quay về gần trận pháp, sau khi bố trí trận pháp đơn giản xung quanh cộng với thủ đoạn của mình.
Sau đó, hắn mới thả lỏng tâm thái, bắt đầu tấn thăng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận