Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 687: Hình Như Sắp Đào Được Thứ Gì Đó Đặc Biệt

Chương 687: Hình Như Sắp Đào Được Thứ Gì Đó Đặc Biệt
Chương 687: Hình Như Sắp Đào Được Thứ Gì Đó Đặc Biệt
Phong Uy nhìn rất lâu, đi qua mấy cái cửa hang.
Phát hiện một chuyện làm cho người ta tuyệt vọng, không có đường ra.
Nơi này giống như bị phong kín, không vào được, cũng không ra được.
Lối ra duy nhất chính Truyền Tống Trận kia.
Nhưng mà hiện tại trở về, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đã trốn ra ngoài nhiều ngày như vậy, một khi bị bắt được thì nhất định phải tiếp nhận trừng phạt khó có thể tưởng tượng nổi.
Dùng thân thể hiện tại của hắn thì không thể nào thừa nhận.
Nhưng mà hắn còn có một hy vọng, đó chính là người tới đây cùng hắn cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hợp tác với người ta lại vui vẻ như thế.
Đối phương vừa không động thủ diệt khẩu, cũng không âm thầm lợi dụng hắn.
Ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị diệt khẩu, nhưng mà đối phương ngoại trừ đào quáng ra thì không hề làm gì.
Cho dù mỏ nơi này có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đi ra ngoài, nếu không sẽ không có chút tác dụng nào.
Suy nghĩ kỹ một chút hắn liền hiểu rõ, đối phương hoàn toàn có thể đi trở về, khác hoàn toàn với.
Trở lại gần trận pháp, Phong Uy cảm thấy một cỗ khí tức.
Nhìn lại thì thấy người kia đang ngồi xếp bằng, quanh thân bị lực lượng bao trùm.
Mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
"Đây là…. đang tấn thăng?"
Tấn thăng Kim Đan?
Nhưng mà, cảm giác không giống.
Tu vi của hắn có hạn, căn bản không thể nhìn ra cấp độ của người trước mắt. Nhưng mà hình như mạnh hơn Kim Đan rất nhiều.
Sau khi do dự một chút, Phong Uy ngồi xuống, thủ ở trước một cửa hang.
Ít nhiều cũng nên biểu thị tâm ý của mình một chút.
Giữa trưa ngày kế tiếp.
Giang Hạo lắng lực lượng trong thân thể lại rồi mới thanh tỉnh lại.
Xem xét bốn phía, ngoại trừ Phong Uy sư huynh đang khoanh chân ngồi ở phía xa thì cũng không có người nào khác.
Hắn không khỏi thở phào một cái.
Trước đây mỗi lần kết thúc tấn thăng đều có thể nhìn thấy Hồng Vũ Diệp, lần này không gặp cũng là một chuyện đáng để cao hứng.
Hồng Vũ Diệp ở đây, hắn cũng không dám đào quáng.
Bọt khí màu trắng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với thân thể, rất dễ dàng bị phát hiện ra.
Cho nên bên người có dạng người này, có đôi khi cũng là phiền toái.
"Chúc mừng tiền bối." Phong Uy chúc mừng.
Giang Hạo gật đầu, giọng điệu bình ổn:
"Phong đạo hữu không tìm được lối ra sao?"
"Đúng vậy." Phong Uy khổ sở nói:
"Nơi này hình như đã bị phong bế, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Có lẽ có lối ra, chỉ là dùng thực lực của vãn bối không đủ để tìm được lối ra."
Giang Hạo có thể hiểu được, có đôi khi cửa ở ngay chỗ này, chỉ là cảnh giới không đến nên vẫn không thể cảm nhận được.
"Vậy ngươi muốn trở về sao?" Hắn hỏi.
Phong Uy lắc đầu, cũng không có loại dự định này.
"Ta muốn thử lại lần nữa, tiền bối thì sao? Muốn trở về không?"
"Qua một thời gian ngắn nữa." Giang Hạo trả lời.
Hắn đương nhiên là phải trở về, chờ lúc nào bị phát hiện thì sẽ trở về.
Không bị phát hiện thì coi như mình bị vây ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trận pháp, nếu như phá đi, bên ngoài muốn vào cũng không dễ dàng.
Nhưng mà đây dù sao cũng là Truyền Tống Trận của Hiên Viên nhất tộc, lỡ như có tác dụng lớn trong tương lai.
Phá hủy sẽ mất nhiều hơn được.
Giang Hạo lắc đầu, nhắm đôi mắt lại, bắt đầu củng cố tu vi.
Rút tất cả tu vi và khí huyết ra.
Còn về thủ đoạn khác, hắn cũng không vội nhất thời.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo củng cố tu vi, đi đến trạng thái đỉnh phong.
"Hiện tại, không biết ta còn chênh lệch bao nhiêu với đệ tử thủ tịch của tông môn nữa."
"Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy vị thủ tịch thứ nhất, không biết có tu vi gì nữa."
Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo liền định đào quáng.
Lần này Phong Uy đi theo hắn, chuyện này khiến cho lòng hắn cảnh giác.
"Ta đào quáng cùng tiền bối vậy." Phong Uy nói.
Giang Hạo nhìn hắn, trong đôi mắt không có chút tình cảm nào.
Do dự một lát, hắn mới lên tiếng:
"Ngươi tu luyện cái gì?"
Phong Uy sửng sốt một chút, nói: "Ngự Linh Bách Chuyển."
"Có thể cho ta xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.
Đối phương chỉ lưỡng lự một chút, liền đưa thư tịch qua.
Giang Hạo ngồi xuống, mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Đại khái là qua một đêm, hắn đã tìm hiểu nội dung trong thư tịch đến Kim Đan.
Dùng nhận biết cùng với thần thông của mình bây giờ muốn lĩnh hội cái này cũng không khó.
Sau đó, hắn nói với Phong Uy: "Tu luyện đi, ta dạy cho ngươi."
Lại tốn nửa ngày giảng giải, Phong Uy mới như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bắt đầu lĩnh ngộ.
Thấy thế, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, hắn bắt đầu đào quáng.
Bởi vì cách quá xa, hắn định dùng Thiên Cơ Ẩn Nấp Phù.
Chờ lúc nó mất hiệu lực sẽ đào ở khu vực gần trận pháp.
Hắn đào liên tục cho đến đầu tháng chín.
Mà tu vi của Phong Uy phóng đại, cũng không có tâm tư đào quáng nữa.
Keng!
m thanh thanh thúy truyền đến, Giang Hạo phát hiện vách tường phía trước cứng rắn lạ thường.
Sờ lên tảng đá, phát hiện bên trong cũng là khoáng thạch, thế nhưng độ cứng vượt xa bên ngoài.
Hiếm có bên trong hiếm có sao?
Giang Hạo có chút hoài nghi.
Nhưng mà hắn vẫn dự định đào xung quanh trước, lỡ như rước lấy phiền toái không thể không rời đi thì sẽ thua lỗ phần mỏ chưa đào bên cạnh mất.
Chỉ là vừa mới đào một chút, hắn liền phát hiện ra Thạch Bản chấn động, là tối nay tụ hội.
"Phải nhớ lại chuyện tụ hội trước, cùng với chuyện gần đây."
Sau khi đào quáng, hắn đã quên hết những thứ này.
Hiện nay không thể không kiếm trở về, mặc dù Hồng Vũ Diệp chưa tới, thế nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Mạnh lên đúng là quan trọng, nhưng phải có mệnh đã.
Có một số cường giả không thể chọc giận.
Thu hồi công cụ, Giang Hạo liền lấy thư tịch ra, bắt đầu xem nội dung tụ hội trước đó.
Không chỉ như thế, vẫn phải nhìn một chút xem gần đây xảy ra chuyện gì, xem có thể biết được thêm chút tin tức nào ở bên trong tụ hội hay không.
Đúng lúc, có thể nhìn một chút xem Nam Bộ gần đây như thế nào.
Quỷ Tiên Tử chắc là đang nhìn chăm chú.
---
"Bị bắt?"
Bên trong Huyền Thiên Tông, Bích Trúc cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Đúng vậy, lần này chúng ta cũng tới vì hắn, nhưng mà sau khi nhận được tin tức rồi chạy tới, lại chỉ thấy một chút phế tích. Sau khi hỏi thăm mới biết được, Doãn Tự Trần đã bị bắt. Vẫn còn chưa rõ cụ thể là do ai làm. Chắc một số tông môn tương đối lợi hại ở Nam Bộ. Đến lúc đó, chúng ta muốn bái phỏng từng tông môn. Doãn Tự Trần đã lấy một số thứ của tông môn chúng ta, chúng ta chỉ muốn hắn giao ra. Còn về những chuyện khác thì chúng ta cũng không thèm để ý." Một vị nam tử trung niên nói.
Bích Trúc nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó đưa một viên thuốc ra:
"Tiền bối cầm lấy cái này, có thể trị liệu thương thế trên người ngươi. Đúng rồi, nếu như biết được vị trí của Doãn Tự Trần có thể thông báo cho ta không? Thiên Linh tộc và hắn cũng có cừu oán, muốn tìm được."
"Được." Người đàn ông trung niên thu đan dược, gật đầu đồng ý.
Chờ đối phương rời đi, Bích Trúc mới thở dài:
"Phiền toái, còn tưởng rằng là sắp tìm được, hiện tại xem ra có phe thứ ba tham dự, cũng không biết là ở chỗ nào. Nếu như là một chút môn phái nhỏ thì còn tốt, chỉ sợ là bị môn phái lớn bắt được."
Thực lực của Doãn Tự Trần không yếu, tông môn tầm thường muốn bắt cũng không bắt được.
"Công chúa làm thế nào có thể khiến cho hắn nói rõ ràng như vậy?" Xảo Di nói.
"Thân thể của hắn có bệnh, đúng lúc ta có thể trị, cho nên mới có thể." Bích Trúc đắc ý nói:
"Cũng không phải chuyện gì cũng đều cần dùng âm mưu quỷ kế, mọi người thẳng thắn một chút, hỗ trợ nhau cùng có lợi là được. Đây cũng không phải là tin tức quá quan trọng, không ai che giấu cả. Nhưng mà chắc là sẽ không hỏi được chuyện hắn lấy thứ gì của Sơn Hải Kiếm Tông đi."
Xảo Di muốn hỏi là, công chúa làm thế nào mà phát hiện ra được.
Bích Trúc giống như đã nhận ra điều gì đó, cười nói:
"Không có việc gì, có lẽ còn có tin tức, hiện tại cứ để ý tới chuyện Đại Địa Hoàng Giả trước. Mọi chuyện tới thì sẽ tới thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận