Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 694: Bích Trúc: Tỉnh Đã Tới Trước Ta Một Bước Rồi?

Chương 694: Bích Trúc: Tỉnh Đã Tới Trước Ta Một Bước Rồi?
Chương 694: Bích Trúc: Tỉnh Đã Tới Trước Ta Một Bước Rồi?
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt, nhẹ giọng hỏi thăm:
"Nếu như có thể tự do, ngươi có dự định trở lại Thiên m Tông không?"
"Tạm thời thì không." Phong Uy lắc đầu nói:
"Sau khi ta ra ngoài đã quyết định, phải đủ mạnh mới trở về. Ít nhất cũng bọn hắn cảm nhận một chút, người năm đó bị bắt nạt bây giờ đã bao trùm ở trên tất cả mọi người. Chỉ là lòng có chí khí, mệnh như tờ giấy mỏng."
Vẻ tiếc nuối lộ rõ trên mặt hắn.
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Đúng là như thế, rất nhiều trong Tu Chân Giới đều có chí khí như này, nhưng người có thể sống lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bỗng chỉ tay về phía Phong Uy.
Trong nháy mắt, cấm chế trên người đối phương lập tức bị phá vỡ. Ngay sau đó, lâm vào hôn mê.
Sau đó, Giang Hạo mang theo Phong Uy đến trước trận pháp, lúc đi vào trận pháp liền tự động kích hoạt.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã tan biến tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, đã là quặng mỏ trước đó.
Giang Hạo một đường đi ra phía ngoài, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng tranh đấu.
Ngay sau đó một vị nữ tử lảo đảo đi đến.
Chắc là đang tránh né truy sát.
Trên người nàng trúng đủ loại công kích thuật pháp, khí tức mỏng manh, không còn sống lâu được bao nữa.
Giang Hạo nhìn nàng, cảm thấy có chút quen thuộc, chắc là người cùng đào quáng trước đó.
"Chắc là người nói ta là ánh sáng chính đạo."
Lúc này, trong lòng đối phương cảm giác, ngẩng đầu nhìn sang.
Vừa nhìn thấy người, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Sau đó nàng cố dựa vào vách tường và ngồi xuống.
"Thì ra ngài ở bên trong này." Nữ tử cười khổ nói.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Hạo tới gần hỏi.
"Chúng ta muốn chạy trốn." Nữ tử cười thảm, nói.
"Trước kia sao lại không chạy trốn?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Nữ tử nhìn Giang Hạo, cười nói: "Bởi vì trước kia không biết trên đời này còn có người tốt. Ngài khiến cho chúng ta cảm thấy ngài không giống những người khác, cho nên muốn truy cầu một chút."
"Chỉ như vậy sao?" Giang Hạo thuận theo.
"Chỉ như vậy." Nữ tử lùi ra sau, nói:
"Thế nhưng thất bại, có đôi khi chúng ta nhớ lại, nếu ngài dẫn đầu chúng ta thì tốt rồi, ta cảm thấy ta có thể đào mỏ cả đời."
"Thật xin lỗi." Giang Hạo nói.
"Ngài sẽ không cảm thấy là bởi vì ngài đến, mới hại chết chúng ta đó chứ?" Nữ tử có chút kích động nói:
"Ngài đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta nhìn như tội nghiệp, thực ra đều là ác nhân thật sự, tội đáng chết vạn lần. Chỉ là…"
Giang Hạo cũng không quấy rầy nữa, an tĩnh nghe.
"Chỉ là ta dù sao cũng là nữ tử, có đôi lúc sẽ muốn, nếu như mình ở lúc tuyệt vọng có thể có một người nam tử xuất hiện ở bên cạnh mình, vì ta che gió che mưa, có lẽ ta sẽ không trở thành một yêu nữ tội đáng chết vạn lần." Nữ tử nhìn Giang Hạo, nói:
"Hoặc nếu như gặp được ngài sớm một chút, ta có lẽ đã thay đổi."
Giang Hạo nhìn nữ tử, cũng không mở miệng.
Mà sau khi đối phương nói xong những lời này, khí tức đã suy yếu đến cực hạn, chỉ qua một lúc đã không nghe thấy tiếng thở nữa.
Giang Hạo nhìn đối phương, cuối cùng mang người đi cùng.
Không biết qua bao lâu.
Phong Uy tỉnh lại từ trong cơn mê.
Lúc hắn mở mắt, cảm giác cực kỳ chói mắt.
Vội vàng dùng tay chặn ánh nắng để thích ứng một lát.
Hắn xem xét bốn phía, đây là đỉnh của một ngọn núi, mà hắn đang nằm trên ngọn núi, xung quanh không có vật gì, làm bạn cùng hắn là một đống đất, hình như là mới.
"Đây là chỗ nào?"
Phong Uy nghi hoặc.
Nhưng mà lúc này, hắn phát hiện trên tay có thứ gì đó. Cúi đầu xem xét, lại là Thiên Hoàn Đan.
"Đan dược của ta?"
Phong Uy chấn kinh, lập tức bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Giang Hạo, nhưng mà không có cái gì.
"Ta ra ngoài rồi?" Hắn có chút khó có thể tin nổi.
Nhưng mà từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn đã nhận được tự do.
Hắn có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng hắn đúng là từng mong như vậy.
Phong Uy tầng tầng thở dài, hắn cho đến nay vẫn không biết người kia là ai.
Đối phương nhất định là một vị Đại tiền bối, đến đây là vì muốn nhìn thấy Hiên Viên Kiếm.
Sau khi so dự một chút, hắn quyết định đến gần Huyền Thiên Tông nhìn một chút.
Hiên Viên Kiếm sắp hiện thế, hắn muốn thấy.
---
Quỷ Tiên Tử bỏ ra hơn một ngày cuối cùng cũng tìm được cửa vào.
Nàng xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, thở ra một hơi:
"Quá mệt mỏi, vì công pháp của Xảo Di, ta thật sự chính là vất vả."
Xảo Di không phải Thiên Linh tộc, nhưng lại phù hợp với Thiên Linh tộc, có thể tu luyện công pháp của bọn hắn.
Cho nên phải tìm được công pháp tốt nhất, mới có thể tăng tộc độ tu luyện của Xảo Di lên.
Cộng với tài nguyên của mình, tấn thăng sẽ vô cùng nhanh.
Phải biết, nàng có rất nhiều sản nghiệp ở Nam Bộ.
Oanh!
Sau khi vách đá bị đánh xuyên, ánh lửa chiếu rọi.
Vốn cho rằng sẽ nóng bỏng lại bất ngờ, thật không nghĩ đến lại nhu hòa ngoài ý muốn.
Phải biết phong bế nhiều năm như vậy, phải có một ít khô nóng mới đúng.
"Không hổ là chỗ Hiên Viên Kiếm, quả nhiên không giống bình thường."
Trong lòng Bích Trúc cảm khái một câu, cất bước đi vào.
Vừa mới đi vào, đã thấy một thanh kiếm sáng ngời cắm ở trung tâm, uy thế nội liễm, vĩ ngạn cuồn cuộn.
"Hiên Viên Kiếm?"
Bây giờ nhìn thần vật ở khoảng cách gần, khiến cho nàng có có loại cảm giác không chân thật.
Chỉ trong nháy mắt, nàng liền khôi phục như thường. Bây giờ không phải là lúc xem kiếm, mà là phải bố trí Đốt Tiên Trận.
Chỉ là trong lòng của nàng có một cỗ nghi hoặc, đó là Hiên Viên Kiếm có khả năng bị ô nhiễm.
Hiện nay xem ra cũng không có.
Không bao lâu sau, nàng đi vào bên cạnh trận pháp, chỉ liếc mắt nhìn qua, lông mày liền nhíu lại.
"Đã xảy ra chuyện gì? Đây là toàn bộ trận pháp?"
"Chẳng lẽ chỗ cần bổ sung rất ít."
Nàng lập tức xem xét bốn phía, nhưng mà càng xem càng kinh hãi.
Nàng phát hiện không chỉ trận pháp được bù đắp, lực lượng cũng đã được bổ sung hoàn tất.
Đốt Tiên Trận có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào.
"Có người tới trước một bước? Hiên Viên Thái? Không có khả năng."
"Vậy Huyền Thiên Tông còn có ai?"
Mang theo nghi hoặc, Bích Trúc đi tới vị trí trung tâm, muốn nhìn xem có phát hiện gì khác lạ hay không.
Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền ngây ngẩn cả người.
"Thất Tinh Phong Ấn?"
Thất Tinh Phong Ấn là Đan Nguyên tiền bối dạy, chỉ có năm người biết. Đan Nguyên tiền bối, nàng, Tinh, Liễu cùng với Tỉnh.
"Đan Nguyên tiền bối không có khả năng, Tinh tại Đông Bộ, Liễu tại hải ngoại, cho nên…"
Sau khi Bích Trúc xóa bỏ Thất Tinh Phong Ấn liền nhìn thấy một hạt châu màu tím.
Bên trong là sương mù màu đen, chính là ô nhiễm.
"Thật sự chính là Tỉnh."
Bích Trúc cực kỳ cảm khái, mình trăm cay nghìn đắng mới tới được đây, cuối cùng phát hiện Tỉnh không nói tiếng nào đã làm xong tất cả.
Lưu lại ô nhiễm cho mình làm gì?
"Cũng có thể làm dùng tài liệu, là dự định bán cho ta sao?"
Sau khi thu hồi đồ vật, nàng cẩn thận kiểm tra Đốt Tiên Trận, sau đó khiếp sợ phát hiện, muốn để trận pháp có đủ lực lượng, thứ cần thiết vô cùng đặc thù.
Nếu như là nàng hiện tại tìm đến, căn bản là không kịp.
"Khó trách Tỉnh lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, thì ra không phải có liên quan đến hung vật thì chính là có liên hệ với thần vật."
Phải biết trước đó Tỉnh tìm được Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, hiện tại đã sắp xếp để Hiên Viên Kiếm hiện thế.
Thong thả mới là lạ.
Sau khi xác định tất cả không có vấn đề gì, Bích Trúc đi tới trước Hiên Viên Kiếm.
"Không biết sờ vào thần vật bậc này sẽ có cảm giác này."
Thân là một người bình thường, nàng đương nhiên có chút chờ mong bội kiếm Nhân Hoàng.
Mặc dù nàng không thể thu hoạch được, thế nhưng sờ một chút cũng có thể chứ?
"Tiền bối, đắc tội, vãn bối chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, chỉ chạm thử."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận