Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 704: Nữ Ma Đầu: Ngươi Không Để Lời Của Ta Vào Mắt

Chương 704: Nữ Ma Đầu: Ngươi Không Để Lời Của Ta Vào Mắt
Huyền Thiên tông.
Bích Trúc tỉnh lại từ trong phòng.
Nàng ngồi ở bên giường, nhớ lại tỉnh cảnh tìm thấy Hiên Viên kiếm trước đó.
Khi đó mặt đất xám xịt, duy chỉ có kiếm là không.
Mà xung quanh kiếm cũng không có quá nhiều tro bụi.
“Luôn cảm thấy không bình thường.”
“Nếu như Hiên Viên kiếm không rơi bụi, xung quanh thứ kia khẳng định sẽ nhiều hơn một chút.”
“Nếu như Hiên Viên kiếm rơi bụi, như vậy thứ kia đâu mất rồi?”
Bích Trúc lấy ra hạt châu màu tím.
Nơi này đã ô nhiễm.
“Tỉnh không đề cập tới, không phải là để ta đừng hỏi nhiều à?”
“Thật ra hắn cũng đụng phải Hiên Viên kiếm?”
Về phần kết quả thế nào, Bích Trúc cũng không suy nghĩ nhiều.
Thu hồi hạt châu màu tím, quyết định làm như không biết.
Lấy được một tài liệu.
Trong tụ hội, chắc chắn sẽ có một người đạt được thứ gì đó.
Tin tức hoặc thù lao.
Nàng không phải là người đầu tiên,
Cô ấy không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
"Thiên Đạo Trúc Cơ thế mà bắt đầu đi lại trần thế sớm như vậy, xem ra phải cần biết rõ hướng đi của nàng.
Sau đó đi chào hỏi."
Bích Trúc cũng không phải là người cổ hủ.
Thiên Đạo Trúc Cơ tồn tại như vậy, có một không hai, có thể có một phần giao tình đều tốt.
Chẳng qua dễ dàng xung đột với người của Vạn Vật Chung Yên.
Dù sao đối phương khẳng định muốn giết Thiên Đạo Trúc Cơ.
Suy nghĩ một lúc, Bích Trúc liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Kẽo kẹt!
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy Xảo di ngồi bên ngoài.
Bích Trúc nở nụ cười không chê vào đâu được:
"Xảo di còn chưa ngủ à?"
"Nơi này dù sao cũng là Huyền Thiên tông, an nguy của công chúa rất quan trọng." Xảo di đứng lên nghiêm túc nói.
"Kỳ thật không cần, người bình thường không vào được." Bích Trúc nói xong liền đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Lúc này bầu trời trong trăng sáng treo cao, ánh trăng chiếu lên người nàng, tạo nên một vẻ đẹp yên tĩnh.
"Công chúa không ngủ sao?" Xảo di hỏi.
"Đêm nay có chút việc." Hai tay Bích Trúc nâng má nói:
"Xảo di có biết Nhan Thường không? Chính là thiên tài Lạc Hà Tông kia."
"Từng nghe nói đến." Xảo di có chút nghi hoặc: "Nàng làm sao vậy?"
"Thật ra ta và nàng từng gặp qua vài lần, không nghĩ tới, nàng có chút không tầm thường." Bích Trúc thở dài một tiếng.
"Công chúa định làm gì sao?" Xảo di hỏi.
"Đúng vậy, ngày mai ta sẽ đi bái phỏng nàng một lát." Khóe miệng Bích Trúc lộ ra y cười:
“Lúc ta vừa mới ra ngoài, có gặp một người nhận được một lá thư, cần giao cho nàng.”
Xảo di cảm thấy kì lạ, công chúa vừa mới ra ngoài ư?
Dường như không có mà.
Có phải đang nói nhảm không?
"Đúng rồi, qua một thời gian ngắn sẽ có một bộ công pháp đưa tới đây, là cho Xảo di."
Bích Trúc nói xong liền đứng lên muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
"Công pháp gì?" Xảo di tò mò hỏi.
"Thiên Linh tộc, một trong những công pháp trời ban, cụ thể cái nào vốn cũng không biết." Bích Trúc cười đáp lại.
Nói xong liền trở về phòng đóng cửa lại.
Chỉ để lại một mình Xảo di sững sờ tại chỗ.
Phải biết rằng người có thê học công pháp trời ban rất ít.
Cho dù là trong Thiên Linh tộc, cũng như thế.
Công chúa đi đâu muốn công pháp như vậy?
"Không phải là trêu chọc ta đó chứ?"
Nàng vẫn không dám tin, tin tức công chúa là sự thật.
Có thể có số lượng lớn như vậy sao?

Giang Hạo ra khỏi tụ hội, cũng không làm ghi chép cụ thể.
Chỉ là ghi chép lại lần giao dịch này.
Đã đưa tin cho Phong Hoa đạo nhân, đây là món quà thứ ba.
Không biết đối phương nhận được có ngạc nhiên hay không.
Xích Điền bên đó tiếp tục chú ý là tốt rồi.
Khi địa vị và tu vi tăng lên, chắc chắn sẽ đề phòng hắn.
Người không có hy vọng sống liền giống cái xác không hồn, cho nên để Xích Điền đủ hy vọng.
Càng có nhiều hy vọng, hắn càng leo lên cao.
Đến lúc đó có thể từ trong miệng đối phương biết được tin tức hữu dụng là được.
Sau đó để hắn tiếp tục phòng bị, có lẽ bản thân sẽ không còn tìm hắn nữa.
Trong mắt Xích Điền, có lẽ hắn chiếm một phần lớn.
Mà trong mắt hắn, Xích Điền chẳng qua có cũng được mà không có cũng không sao.
Sống trong bóng tối của hắn, coi như là trừng phạt vì không chăm chỉ làm việc đi.
Tất nhiên, hắn không hy vọng Xích Điền làm quá tuyệt, nếu không
Không suy nghĩ những việc này nữa, Giang Hạo bắt đầu nghĩ tới chuyện của Thượng An đạo nhân.
Trong mấy tháng nữa, đối phương có thể sẽ đến.
Nếu tìm đến, bản thân có thể sẽ bị không ít ngườ chú ý.
Có lẽ cần phải chủ động tìm kiếm.
Cụ thể phải làm thế nào để mới tốt nhất, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Chỉ là lâu như vậy, Hồng Vũ Diệp cũng không tìm tới, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Trong khi đào mỏ, hắn đã cảm thấy đối phương sẽ đến.
Không ngờ rằng bản thân cũng đã quay về, nàng còn chưa đến nữa.
"Cũng tốt, Thiên Hương Đạo Hoa đã lâu không có người tưới nước.
Tiến độ tăng trưởng bị đình trệ, bị phát hiện sẽ không ổn."
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền đến sân tưới nước.
"Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra, người còn có hoa đang nuôi?"
Đột nhiên giọng nói vang lên phía sau Giang Hạo.
Quay đầu lại nhìn chính là Hồng Vũ Diệp đã lâu không gặp, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ dưới gốc cây, trong mắt mang theo một chút trêu tức.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Dưới ánh trăng, áo đỏ của Hồng Vũ Diệp dường như phát ra ánh sáng nhạt, ánh sáng kéo dài bóng của nàng, vẻ đẹp lạnh lẽo khuếch tán xung quanh.
"Xem ra ngươi cũng không để lời nói của ta ở trong lòng." Hồng Vũ Diệp lau bàn đào trong tay, bình thản mở miệng.
Giang Hạo cả kinh trong lòng, vội vàng nói:
"Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối có thể giải thích."
"Giải thích?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười nói:
"Ngươi giải thích đi, tốt nhất là chi tiết chút."
Giang Hạo: "…"
Mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng nói:
"Tông môn thế lực đơn bạc, vãn bối thân là người trong đó, đương nhiên là muốn xuất ra một phần lực.
Cho nên đi ra ngoài tông môn."
"Rồi sau đó? Không thể phân thân trở về?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Cũng không phải như vậy." Giang Hạo nửa thật nửa giả nói:
"Vãn bối nửa đường bị tập kích, cuối cùng bị bắt đến một quặng mỏ.
Nơi đó có hơi thở kỳ lạ bao phủ, vãn bối thời thời khắc khắc đều nghĩ tới hoa của tiền bối.
Như vậy mới cố gắng hết sức để chạy trốn trở về.
Chỉ là sau khi đi ra mới phát hiện chậm trễ không ít thời gian."
Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, âm thanh nhẹ nhàng: "Trốn ra rất gian nan sao?"
"Vâng, vô cùng khó khăn." Giang Hạo gật đầu.
"Nói quá trình chi tiết một chút đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo: "…"
Sau đó hắn thay thế Phong Uy sư huynh, nói mình ở bên trong có quan hệ tốt với lãnh sự, sau đó một ngày phát hiện lãnh sự dường như bị thay thế.
Còn đưa hắn đi đến một nơi bí ẩn.
Sau đó lãnh sự rời đi, đưa hắn đi cùng.
Điều này chứng tỏ đã trốn thoát thành công.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, lạnh lùng cười:
"Liêm thú ở chỗ ngươi, đều cảm thấy không bằng."
Giang Hạo cúi đầu, không nói nữa.
"Ngươi đã chạm qua Hiên Viên kiếm?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu:
"Rút nó lên rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Thỉnh Chân Long tiền bối hỗ trợ áp chế, rút lên lau chùi." Giang Hạo thành thật nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn người đàn ông trước mắt, có chút nghi hoặc.
“Trên Hiên Viên kiếm có hồn của Chân Long, hắn cùng ngươi trao đổi?
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi bên cạnh vãn bối có Long tộc hay không."
Hồng Vũ Diệp im lặng.
Không biết đang suy nghĩ gì.
Qua một thời gian, nàng mới nói, "Ngươi rất thích đào mỏ?"
"Vãn bối đào mỏ là tình thế bức bách." Giang Hạo nghiêm túc nói.
Hồng Vũ Diệp không nghe hắn nói, chỉ nói, "Lần sau đào mỏ nhớ mang theo hoa của ta, nếu không."
Nàng nhướng mày nhìn Giang Hạo, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười: "Ta mời ngươi đến chỗ ta uống trà."
Hắn giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu.
Hồng Vũ Diệp không rõ lai lịch, hắn không dám đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận