Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 705: Trốn Đến Chân Trời Góc Biển Đều Bắt Về Cho Ta

Chương 705: Trốn Đến Chân Trời Góc Biển Đều Bắt Về Cho Ta
Giang Hạo đứng tại chỗ, chưa từng mở miệng.
Hồng Vũ Diệp vẫn xoa bàn đào trong tay, qua một lúc sau, nàng mới mở miệng: "Long Châu trên người Tiểu Li có liên quan tới nàng."
"Là quan hệ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
Cho dù từng giám định, hắn cũng không rõ ràng.
Chỉ nói là Long Châu của Tiểu Li.
"Khí tức cùng loại, nhưng cũng không phải là trời sinh cùng loại, mà là bị ảnh hưởng sau khi sinh ra." Hồng Vũ Diệp để bàn đào lên bàn, lại cầm một quả rồi bắt đầu lau:
"Viên Long Châu chắc là đã ở bên Tiểu Li từ nhỏ. Long Châu sẽ bảo hộ nàng, sẽ cung cấp một chút lực lượng cho nàng."
"Là người thân của nàng lưu lại cho nàng sao?" Giang Hạo suy đoán.
Hắn lúc trước từng suy đoán như vậy.
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu.
Giang Hạo suy tư một lát, nói: "Long Châu là một thứ rất quan trọng sao? Long có thể rời khỏi Long Châu không?"
"Có thể, nhưng có ảnh hưởng, dưới tình huống bình thường không có rồng nào giao Long Châu của bản thân cho hậu bối cả." Hồng Vũ Diệp nói.
Tình huống bình thường sẽ không? Giang Hạo kinh ngạc, như thế Tiểu Li xuất hiện ở đây đại khái chắc là vì chạy nạn.
Thiên tai còn tốt, nhân họa sẽ phiền toái.
Giang Hạo muốn hỏi thăm cụ thể, nhưng Hồng Vũ Diệp lại không lên tiếng nữa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nói về tụ hội.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Bản đã tụ hội hai lần, cho nên phải bắt đầu nói từ lần thứ nhất.
Mà chuyện ban đầu chính là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Giang Hạo đang chờ đối phương hỏi thăm, nhưng mà người trước mắt không có dấu hiệu hỏi thăm.
"Tiếp tục nói đi." Hồng Vũ Diệp nói.
"Tiền bối, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ở gần đây, là một thứ cực kỳ ghê gớm." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo, nói:
"Ý của ngươi là, muốn ta đi lấy?"
"Nếu có ích với tiền bối, đương nhiên là không thể bỏ qua." Giang Hạo thấp giọng nói.
Thứ này sớm muộn gì cũng sẽ bị lấy đi.
Một khi bị Vạn Vật Chung Yên tới gần, có thể sẽ dẫn nổ tại chỗ.
Không bằng sớm phong ấn rồi giấu đi.
Mà người có loại thực lực này, lại không động thủ với Thiên m Tông, chỉ có một mình Hồng Vũ Diệp.
Tiên môn tới, có lẽ sẽ thuận tay tiêu diệt Ma Môn.
"Lúc thấy Hiên Viên Kiếm, có nghĩ tới chuyện để cho ta đi qua không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo sững sờ, hình như là không.
Có lẽ là vì Hồng Vũ Diệp không giống loại người kia. Tuổi trẻ khinh cuồng, từng bước sinh phong, sáng chói vạn dặm.
Mỗi một thứ đều không khớp với Hồng Vũ Diệp.
Nói một cách chính xác thì Hồng Vũ Diệp có chút tương tự với hắn, đều không phải là người muốn biểu hiện mình, gánh vác trách nhiệm lớn.
Cho nên gặp phải thần vật sẽ rất khó nhớ tới, dù sao phía sau không ít thần vật đều ẩn giấu trách nhiệm lớn lao.
Còn có một nguyên nhân, thần vật sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
"Thần vật không nghĩ tới ta, thứ xúi quẩy, ngươi thấy cái nào liền muốn cho ta cái đó?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh.
Giang Hạo vừa suy nghĩ vừa nói: "Tu vi của tiền bối thông thiên, hung vật trong tay cũng sẽ trở thành thần vật. Đến lúc đó, những nơi tiền bối đi qua, thiên hạ không ai không dám nhượng bộ."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, sau đó để người trước mắt tiếp tục nói.
Không cách nào làm cho đối phương động tâm, đây là chuyện nằm trong dự liệu của Giang Hạo, cho nên cũng không dám nói thêm.
Chỉ có thể tiếp tục nói.
Hiên Viên Kiếm, công pháp Thiên Linh tộc, Thiên Văn Thư Viện tìm kiếm Đại tiền bối, Thượng An đạo nhân… đều nói qua một lần.
Hồng Vũ Diệp đều chưa từng để ý.
Còn nói về lần tụ hội thứ hai.
Mình hoàn thành được nhiệm vụ tìm người, thông báo thù lao.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp vẫn không hề bị lay động đối với Phong Hoa đạo nhân.
Nàng chỉ cúi đầu nhìn bàn đào.
"Tiền bối, ta đã nói xong." Giang Hạo nhắc nhở.
"Thượng An đạo nhân là tới để tìm ngươi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không chắc lắm." Giang Hạo lắc đầu.
"Ngươi phong ấn người hắn thương, hắn sẽ đến báo thù sao?" Hồng Vũ Diệp để quả bàn đào đã lau sạch thứ hai lên trên mặt bàn.
"Chắc là sẽ không." Giang Hạo trả lời.
Thượng An đạo nhân không quá giống với người sẽ trả thù.
"Nếu như là ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp nói:
"Có người phong ấn đạo lữ của ngươi, ngươi sẽ trả thù hắn sao?"
"Vãn bối không có đạo lữ." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
"Nếu như có thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vậy vãn bối sẽ không để cho nàng bị phong ấn."
"Vậy nếu như tu vi của ngươi không ngăn cản được thì sao?"
"Vậy vãn bối sẽ không có đạo lữ." Giang Hạo nói với vẻ chắc chắn.
Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, cũng không lên tiếng nữa.
Gió đêm khuya mang theo một chút hơi lạnh, lay động góc áo hai người.
"Ngươi tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Kim Đan trung kỳ." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác mặt trăng hôm nay phá lệ tròn.
Sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Giang Hạo.
"Tới đây."
Nghe vậy, người kia có chút lo âu, cất bước tới gần.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đứng lên, ngay trước mặt Giang Hạo.
Nàng vươn tay, năm ngón tay đặt ở trước ngực hắn.
"Nhớ kỹ, lần sau phải chăm kỹ hoa của ta."
Tiếng nói vừa dứt, hắn cảm giác toàn thân không thể động đậy, ngay sau đó thế giới trong mắt xuất hiện vặn vẹo.
Một bàn tay to lớn che khuất bầu trời tới từ đằng xa, nhảy qua núi sông, chấn động tám phương.
Mà hắn là mục tiêu của bàn tay lớn này.
Nếu như tới gần, chính mình sẽ biến thành tro bụi.
Chỉ qua một lúc ngắn ngủi, bàn tay trực tiếp đánh ở trên người hắn.
Oanh ~
Phịch một tiếng.
Giang Hạo cảm thấy cả người không tìm thấy nam bắc.
Một lúc sau mới khôi phục lại.
Lúc này, hắn mới phát hiện mình lại đụng vào tường, mặc dù không phải là quá đau, nhưng mà bị dọa không nhẹ.
"Lần sau chắc là nên giữ con thỏ ở lại trong sân."
Như này thì dù mình ra ngoài, cũng không đến mức không có người tưới hoa.
Lúc này Hồng Vũ Diệp đã rời đi, Giang Hạo cũng dự định đi nghỉ ngơi.
Chỉ là lúc đi ngang qua bàn ghế, phát hiện trên đó có một quả bàn đào.
Hắn nhớ Hồng Vũ Diệp có lau hai quả.
Không nghĩ ngợi thêm, hắn cầm lấy bàn đào rồi cắn một cái.
Vô cùng thơm ngọt.
Càng niết bàn, trái cây Bàn Đào Thụ càng ngon.
---
Chấp Pháp Phong.
Chấp Pháp Đường.
Nơi này tụ tập không ít người.
Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư.
Tất cả đều có.
Không chỉ như thế, trong bóng tối còn có một số người mạnh hơn.
Mà trên cùng có một vị nam tử trung niên, vẻ mặt uy nghiêm, giọng nói âm u:
"Trong thời gian này tông môn xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó nghiêm trọng nhất chính là chuyện của Thiên Trần. Chúng ta nhất định phải giải quyết xong chuyện này trước khi Phong chủ trở về. Hiện tại, tìm ra tất cả người liên quan đến hành động của Thiên Trần rồi mang đến Chấp Pháp Phong.
Nếu như mất tích thì dùng Thiên Nguyên Kính để tìm. Nếu như bị bắt thì dẫn người cướp về. Đến chỗ khác lánh nạn thì ra tay bắt trở lại. Mặc kệ là tu vi gì, đều không thể ngoại lệ. Dù có đi đến chân trời góc biển, đều phải đào trở về cho ta.
Chuyện này có can hệ trọng đại, không chỉ toàn bộ Chấp Pháp Phong, mười hai chủ mạch đều sẽ phối hợp với các ngươi. Tra cho ta, hễ có người nào tham dự vào trong đó mà người sống thì đều phải tiếp nhận sự trừng phạt của tông môn."
"Các ngươi tự sắp xếp tình huống cụ thể, ta chỉ cần kết quả." Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Tất cả người phía dưới đều gật đầu.
Sau đó ai đi đường nấy.
Bắt đầu điều tra.
Trong đó có một người, cầm lấy danh sách, chau mày.
"Đoạn Tình Nhai Giang Hạo?" Hắn thở dài một cái, sau đó nói với người bên cạnh:
"Vận dụng bí pháp, tìm Liễu sư huynh."
"Nhưng mà Liễu sư huynh nói không nên tìm hắn trong thời gian này, hắn muốn bế quan." Trả lời vấn đề là một vị tiên tử.
"Thế nhưng Liễu sư huynh nói với ta, chỉ cần Chấp Pháp Đường xuất hiện chuyện quan trọng liên quan tới Giang Hạo thì nhất định phải vận dụng bí pháp thông báo. Không cần để ý quá nhiều, trực tiếp thông báo đi." Nam tử nói.
"Được."
Hồi lâu sau.
Bên trong Huyết Trì, có một đạo thân ảnh xuất hiện rung động.
Mà trong thân thể của hắn có một đôi mắt mở ra từ trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận