Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 706: Liễu Tinh Thần Tìm Tới Cửa

Chương 706: Liễu Tinh Thần Tìm Tới Cửa
Sáng sớm.
Bích Trúc mang theo Xảo Di đi trên đường Huyền Thiên Tông.
Đại Địa Hoàng Giả đã thành công xuất hiện, Hiên Viên Kiếm cũng bị Hoàng Giả mang đi.
Chỉ cần bảo vệ Nhật Nguyệt Phong thì sẽ không còn vấn đề gì.
Nỗi lo lắng của Huyền Thiên Tông có thể chậm rãi buông xuống.
Hơn nữa, các đại tông môn cũng đến lúc rời đi.
"Chúng ta khi nào thì đi?" Xảo Di hỏi.
"Mỗi tông môn đều có cơ hội tới gần Nhật Nguyệt Phong, đây mới là chỗ cơ duyên, tới gần Đại Địa Hoàng Giả và Hiên Viên Kiếm sẽ có thể lĩnh ngộ được càng nhiều thứ. Chúng ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua." Bích Trúc bước nhanh, cười nói.
Các đại tông môn đi một vòng đều cần không ít thời gian, cho nên bọn họ đại khái phải mấy tháng nữa mới có thể rời đi.
"Công chúa không giống như muốn đi Nhật Nguyệt Phong." Xảo Di nhìn xung quanh, nói.
"Đúng vậy, ta tối hôm qua không phải nói nhận được một phong thư hay sao? Cho nên phải đưa thư ra ngoài." Bích Trúc đi lên cây cầu, sau đó đi nghiên sang một bên.
"Công chúa, ngài như này rất nguy hiểm." Xảo Di không khỏi nhắc nhở.
Từ nhỏ đến lớn công chúa chính là như vậy.
Tính trẻ con chưa hết.
Hơn ba trăm năm rồi.
"Đệ nhất thiên tài Hoàng tộc sao lại sợ cái này?" Bích Trúc quơ thân thể, trả lời.
Xảo Di ngẫm lại cũng đúng, sau đó hỏi thăm có phải là đưa cho vị tiên tử tối qua nói tới hay không.
"Đúng vậy." Bích Trúc gật đầu, nhảy xuống trên đường, hai tay nâng lên thành hình chữ nhất, cố gắng duy trì cân bằng, sau khi đứng vững mới mở miệng:
"Một trong đệ tử thủ tịch của Lạc Hà Tông, thiên tài nổi danh của tông môn, nhân khí và thực lực cùng tồn tại, mỹ mạo và nhân cách đi sâu lòng người, thiên chi kiêu nữ, Nhan Thường."
Xảo Di không hỏi thêm nữa, bởi vì nàng cũng không biết công chúa muốn gặp người nào.
Cho nên nàng hiểu rõ chuyện này không đơn giản.
Công chúa không nói, đã nói lên nàng không thích hợp để biết.
Do dự một chút, nàng hỏi thăm chuyện công pháp.
"Công pháp Thiên Tứ? Đây không phải Xảo Di tự mình lấy được sao?" Bích Trúc nhìn đối phương, nghi ngờ nói:
"Còn nhớ rõ chuyện chúng ta làm lúc Hiên Viên Kiếm xuất thế không? Đó là chuyện có thể đổi lấy công pháp Thiên Tứ."
"Cho nên công chúa nói ảnh hưởng đến ta, chính là ý này?" Xảo Di như bừng tỉnh đại ngộ.
"Dĩ nhiên." Bích Trúc gật đầu, cũng không nói rõ lí do.
Trong chốc lát.
Hai người đí tới chỗ nghỉ ngơi của Lạc Hà Tông.
"Ta có chuyện quan
Chờ đợi chỉ chốc lát, liền có người mang nàng đi vào.
Trong sân.
Nhan Thường ngồi ở trong đình, cảm thấy có chút kỳ quái.
Bên người nàng chính là Liễu sư muội.
"Vị này nghe nói là người được một vị Trưởng lão chấp giáo của Huyền Thiên Tông mang về, mặc dù xem như đệ tử nội môn, thế nhưng quan biết với rất nhiều người. Thân phận địa vị cũng không thấp." Liễu sư muội giải thích.
"Ừm, ta nghe nói qua một ít, cũng đã gặp mặt một hai lần, chỉ là không đối mặt nhau, không biết nàng đột nhiên tới để làm gì." Nhan Thường khẽ gật đầu.
Nàng đúng là không hiểu nhiều.
"Chắc chắn là ngưỡng mộ sư tỷ, cho nên mới gặp mặt." Liễu sư muội nói.
Nhan Thường bật cười, cũng không trả lời.
Sau một lát, Bích Trúc đi tới từ đằng xa.
"Chào hai vị sư tỷ." Người chưa tới tiếng đã tới trước.
Lời chào đón như ánh nắng này có chút như quen thuộc.
Chuyện này khiến cả hai yên tâm hơn không ít, xem ra không giống là chuyện xấu.
Nhan Thường đứng dậy khách khí nói:
"Bích Trúc sư muội, sao lại rảnh tới chỗ của ta vậy?"
"Chỉ là có chút chuyện nhỏ, cho nên chạy tới một chuyến." Bích Trúc cười nói.
"Ngồi đi." Nhan Thường làm thế mời.
Ba người ngồi dưới đình, nói chuyện phiếm.
Xảo Di đứng sau lưng Bích Trúc, chờ đợi phân phó.
Nàng tất nhiên là không có tư cách ngồi xuống.
Hơn nữa, người của Lạc Hà Tông có tu vi rất mạnh, khiến cho nàng không an tâm.
Sau khi đi theo công chúa, nàng phát hiện có thể tùy tiện gặp được người mạnh hơn nàng bất cứ lúc nào.
Trước kia rất ít gặp được.
Hiện nay xem ra, thực lực của hoàng tộc ở trước các tông môn này quả thật có chút không đáng chú ý.
Sau khi nói chuyện một hồi, Liễu sư muội mới tò mò hỏi:
"Bích Trúc sư muội có phải là quên mục đích tới rồi hay không?"
"Không có, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nói thế nào." Bích Trúc nói.
"Bích Trúc sư muội cứ nói đừng ngại." Nhan Thường nói.
"Tình huống cụ thể là như vậy, đêm qua ta ra cửa, gặp một người. Người này nhờ ta làm giúp một chuyện, nói sau khi chuyện thành công có thể cho ta một pháp bảo. Nhưng mà ta cảm thấy hắn đang trêu đùa ta, chỉ là thực lực của đối phương bất phàm, ta cũng không tiện từ chối. Cho nên mới tới tìm Nhan Thường sư tỷ." Bích Trúc nói với vẻ vô tội.
"Cụ thể là chuyện gì?" Nhan Thường nhẹ giọng hỏi.
"Hắn để cho ta đưa một phong thư qua, phong thư này phải đích thân đưa đến trong tay Nhan Thường sư tỷ." Bích Trúc nói nghiêm túc.
Sau đó một phong thư được lấy ra:
"Phía trên này có nguyền rủa rất lợi hại, ngoại trừ Nhan Thường sư tỷ thì dù ai cũng không cách nào mở ra. Một khi mở ra, thân sẽ trúng nguyền rủa và chết tại chỗ. Người kia nói như vậy."
Liễu sư muội cảm thấy kinh ngạc, muốn đi thăm dò một chút.
Nhưng mà bị Nhan Thường từ chối:
"Đúng là có nguyền rủa, sư muội không thể đụng lung tung."
Nàng tiếp nhận phong thư, kiểm tra một chút, phong thư bình thường, thế nhưng nguyền rủa trong đó không kém một chút nào.
"Là người nào để sư muội đưa phong thư này?"
"Không biết, không thấy rõ mặt, nhưng khí tức có chút mạnh."
Nhan Thường nhìn phong thư, nhìn không ra biểu tình.
Do dự một chút, nàng thu hồi phong thư.
"Sư tỷ, đây chắc là thủ đoạn theo đuổi ngươi của một người nào đó, người phải cẩn thận một chút." Liễu sư muội nhắc nhở.
Nhan Thường gật đầu cười nói: "Được."
Qua một lúc sau.
Bích Trúc đứng dậy cáo từ.
Nhan Thường nói, nếu như gặp được người kia, có thể lập tức thông báo cho nàng.
Ít nhất cũng có thể bảo đảm an toàn.
Bích Trúc nói cảm ơn.
Chờ hai người Bích Trúc rời đi, Nhan Thường liền để Liễu sư muội trở về.
Buổi chiều, ánh nắng sáng ngời, mang theo một chút nóng bỏng.
Lúc này, trong đình ngoại trừ Nhan Thường ra thì không có người nào nữa.
Mà nàng cũng chậm rãi mở phong thư ra.
Bên trong là một tấm giấy được xếp lại.
Sau khi buông phong thư xuống, Nhan Thường bắt đầu mở trang giấy ra.
Chỉ là liếc mắt, con ngươi của nàng đã co rụt lại.
Bàn tay cầm tờ giấy không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, thậm chí bỗng chốc bị nàng bóp hỏng.
Phía trên chỉ có một câu: "Đây là món quà thứ ba, buổi sớm tốt lành, Phong Hoa tiên tử."
Trầm mặc rất lâu, Nhan Thường mới chậm rãi để tờ giấy lên bàn.
Vẻ mặt nàng âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, giấy trên mặt bàn đã bắt đầu bị bốc cháy, chỉ trong chốc lát đã hóa thành tro tàn.
---
Giang Hạo tỉnh lại từ trong tu luyện.
Linh Dược Viên còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm.
Cho nên phải đi nhanh một chút, để cho Linh Dược Viên khôi phục trật tự.
Nếu không thì chuyện sẽ càng ngày càng phiền toái, sư phụ trách tội xuống thì được không bù mất.
Chỉ là vừa mới đi ra khỏi sân nhỏ, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Lúc này, ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào đã có thêm ba người.
Cầm đầu chính là Liễu Tinh Thần lâu rồi không gặp.
Lúc này trên người hắn không có khí tức Huyết Ma, cũng không có khí tức Chân Long, cũng không có khí tức Đại Vu.
Đây mới thực là Liễu Tinh Thần.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Giang Hạo đáp lại, chỉ là không hiểu nổi tại sao đối phương lại dẫn người tới.
"Sư đệ có biết Thiên Trần sư huynh?" Liễu Tinh Thần hỏi.
Nghe vậy, trong lòng Giang Hạo giật mình.
Chấp Pháp Phong nhàn rỗi rồi, bắt đầu xử lý chuyện của Thiên Trần?
Thiên Trần sư huynh không phải chỉ là phản tông.
Hắn quả thực là bỏ qua tất cả quy tắc của tông môn, tùy ý làm bậy, đưa tay đánh vào mặt tông môn.
Cho nên hắn biết, mình chạy đến đâu đều không thoát khỏi Thiên m Tông.
Hiện tại cho dù hắn chết, chuyện này cũng không có khả năng kết thúc, người có liên quan đều sẽ gặp nạn.
Giang Hạo thở dài, sao đối phương cứ cố tình tìm đến hắn vậy.
"Biết."
Nếu người Chấp Pháp Đường tới, nói rõ bọn hắn có đầy đủ chứng cứ.
Hơn nữa loại chuyện này cũng không cần chứng cứ, muốn điều tra ngươi thì điều tra thôi.
Có chút khả nghi là có thể mang đi.
Hỏi thăm chỉ là Liễu Tinh Thần đang cho hắn mặt mũi.
"Nghe nói hắn đi tìm ngươi." Liễu Tinh Thần hỏi lần nữa.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Liễu Tinh Thần cười nói: "Vậy làm phiền sư đệ đi theo chúng ta một chuyến."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận