Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 710: Có Người Muốn Tử Chiến Đến Cùng

Chương 710: Có Người Muốn Tử Chiến Đến Cùng
Chương 710: Có Người Muốn Tử Chiến Đến Cùng
Nhìn bản đồ, Giang Hạo phát hiện nơi này chắc là cần sáu người.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ có năm người.
"Hình như cần sáu người?" Nguyên Thần tiên tử mở miệng hỏi.
"Đúng, nhưng mà chỉ có năm người các ngươi, ta sẽ đi xem xét con đường thứ sáu." Lãnh Vô Sương nói.
Những người khác cũng không nói gì thêm.
Giang Hạo chỉ nhìn bản đồ, không lên tiếng.
Hắn phát hiện bản đồ được vẽ vô cùng kỹ càng, thậm chí còn ghi chú lối ra và cửa vào.
Người có tâm cầm được bản đồ, khó nói được việc có thoát đi hay không.
Thoát đi?
Giang Hạo đột nhiên nghĩ đến chuyện gì.
Khó trách dùng Trúc Cơ và Kim Đan, bản đồ này có lẽ là được chuẩn bị cho những phản đồ hoặc là nằm vùng kia.
Cái gọi là lối ra đại khái chính là bẫy rập.
Mặc kệ trong bọn họ có nằm vùng hay không, một khi đi tới lối ra thì đều sẽ gặp xui xẻo, vận xui.
Hắn không tin thủ tịch thứ nhất sẽ ngây thơ đến mức đánh dấu rõ vị trí ra vào.
"Lên đường đi, trên đường sẽ nổi sương mù, chuyện các ngươi phải làm đó là đừng để lạc đường, có năng lực có thể thử quan sát xung quanh." Lãnh Vô Sương nhắc nhở.
Mấy người Giang Hạo gật đầu, sau đó chọn lấy một con đường rồi bắt đầu tìm kiếm.
Mọi người đều biết, đây không chỉ là tìm người, cũng là khảo nghiệm.
Lối ra trên bản đồ được đánh dấu rất rõ.
Đây không phải đang khiến cho hắn nghĩ tới chuyện làm sao để trốn hay sao? Hoặc là tìm ra đồng bọn rồi cùng nhau trốn.
Giang Hạo không biết những người khác có vấn đề gì hay là có đồng bọn hay không.
Hắn lúc này đang đi trên con đường của mình, nghĩ thử xem có thể tìm được người hay không.
Phản Hư hậu kỳ, theo lý thuyết thì hắn có thể đụng vào.
Cho dù không phải là đối thủ, muốn thoát đi cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là…
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về vùng trời, hắn luôn cảm thấy phía trên có thứ gì. Thứ này có thể dễ dàng giám sát những chuyện xảy ra bên trong thành, cũng ảnh hưởng đến việc hắn động thủ.
Trừ khi có thể tránh thoát giám sát này.
Tùy tiện hành động, sẽ chỉ bị bắt.
Cho nên vẫn nên biểu hiện theo năng lực hiện có thì hơn, phòng ngừa gây thêm nhiều chuyện.
Trên đường đi, Giang Hạo cảm thấy sương mù càng lúc càng lớn.
Mắt trần và cảm giác bình thường dần dần xuất hiện điểm mù, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, dùng Vô Danh Bí Tịch cảm giác biến hóa xung quanh.
Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng sẽ gặp được người nhưng cũng không để ý, chỉ đi lại trong phạm vi điểm mù của bọn hắn, bảo đảm đi ngang qua không bị phát hiện.
"Đây là chỗ quái quỷ gì, vì sao lại như này? Người Chấp Pháp Phong rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ai biết được? Vẫn nên mau chóng tìm một chỗ rồi trốn đi, nghe nói nơi này bắt đầu xảy ra chuyện trọng thương đồng môn. Có lẽ không thể giết người, nhưng bị thương cũng không phải việc nhỏ, chỉ cần hơi không cẩn thận thì tiền đồ sẽ đứt gãy."
Giang Hạo nghe bọn hắn trao đổi, vô cùng đồng ý với quan điểm của người sau.
Ở bên trong này vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu không con đường tu tiên sẽ phải dừng lại.
Được không bù mất.
Giang Hạo đi rất nhanh, sau khi đi được một nửa, đều không phát hiện ra người khả nghi.
La bàn trong tay cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
"Xem ra không dễ tìm như vậy."
"Không biết những người này chủ động hướng về phía nhiều người hay là trốn ở nơi hẻo lánh."
"Nếu như là ta, đại khái sẽ đi cùng mấy người, tình huống không đúng mới có thể trốn đi, như này mới giống bình thường.”
Giang Hạo quyết định, nếu như đi hết con đường này vẫn không có phát hiện, sẽ tự đi bốn phía xung quanh nhìn một chút.
Người luôn lưu động, đi một lần không có nghĩa là đã gặp hết người trên đoạn đường này.
---
"Chúng ta đều bị bắt vào."
Nên trong một góc xó xính, dưới một tòa kiến trúc, hai nam tử trẻ tuổi dựa vào tường đứng thẳng.
Một nam tử trẻ tuổi trong đó thở dài.
Bên cạnh là một nam tử để râu, lông mày cau lại: "Có thể là đã để mắt tới ta."
"Bạch Nguyệt Hồ?" Nam tử trẻ tuổi như nghĩ tới điều gì.
Nam tử có râu gật đầu: "Có khả năng."
"Vậy đúng là không ổn, ta vừa rồi nghe người ta nói Lãnh Vô Sương tới, thủ tịch đệ nhất đều xuất động, chắc là thật sự tới vì ngươi." Doãn Vệ nghiêm túc nói.
"Ừm, hơn nữa còn áp chế cảnh giới, lấy nàng làm trung tâm, xem ra là tình thế bắt buộc." Nam Cung Hoắc trầm giọng nói.
Doãn Vệ mỉm cười, lại có chút thở dài: "Kế hoạch có biến, may mà chúng ta còn có cơ hội lật bàn."
"Còn có cơ hội lật bàn?" Nam Cung Hoắc sửng sốt một chút, sau đó nói: "Người mà ngươi để mắt tới cũng ở đây sao?"
"Đúng, hắn đúng lúc ở trong này, nếu như hắn là Nguyện Huyết Đạo, chúng ta sẽ không thua thiệt." Doãn Vệ cười nói:
"Thứ nên chuẩn bị đều đã được chuẩn bị, còn thiếu một Nguyện Huyết Đạo đặc thù. Chỉ cần có thể chống đỡ Nguyện Huyết, câu thông Huyết Trì, biến hoá hắn để cho bản thân sử dụng. Đến lúc đó vị kia thức tỉnh, có thể dùng Nguyện Huyết để phá vỡ tổng số thiên phú giới hạn của chủng tộc."
"Thế nhưng có một vấn đề lớn." Nam Cung Hoắc chỉ lên đầu.
"Ừm, vấn đề này đúng là rất lớn, hơn nữa, ngoại trừ chuyện này ra vẫn phải giải quyết vị thủ tịch thứ nhất kia. Từ đó phá vỡ áp chế nơi này, chạy ra khỏi thành dưới đất, như này chúng ta sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Hải Vụ Động, có thể an toàn hơn một nửa. Sau đó, chúng ta lại nghĩ biện pháp tiến vào Huyết Trì, thế nhưng cần tránh né sự truy sát của Thiên m Tông. Khó khăn nhất vẫn là đợt thứ nhất, sau khi người ra ngoài trở về, chúng ta sẽ bị điên cuồng truy sát. Nhưng mà muốn phá vỡ áp chế cảnh giới, nhất định phải giết vị thứ nhất. Nàng đúng là đủ hung ác, thế mà lấy mình là trung tâm. Nàng không chết thì người nào cũng không thể vượt qua Phản Hư hậu kỳ." Doãn Vệ không thể không bội phục.
"Giao cho ta đi, nàng mạnh hơn cũng không có khả năng thắng được ta. Kém nhất thì ta cũng có thể mang theo nàng đồng quy vu tận. Đến lúc đó phải xem chính ngươi rồi." Nam Cung Hoắc nói.
"Có chút thua thiệt." Lông mày Doãn Vệ cau lại:
"Kết thúc ở bên trong này, quá vội vàng."
"Đúng vậy." Nam Cung Hoắc thở dài một tiếng, nói:
"Nhưng mà việc đã đến nước này, đã không còn biện pháp nào khac, ai biết Thiên m Tông lại tàn nhẫn như vậy. Ta chỉ là tiếp xúc một chút, Lãnh Vô Sương liền trực tiếp nhằm vào. Nàng chỉ cần hoài nghi thì sẽ động thủ, đệ tử thủ tịch thứ nhất quả thật có chút không tầm thường."
"Thiên m Tông không mạnh, thế nhưng người nơi này đều không dễ chọc." Doãn Vệ ngẩng đầu nhìn không trung nói:
"Nhất là nơi này có rất nhiều bảo vật. Tông môn nhất lưu gì mà lại có nhiều trọng bảo như thế đây? Nhất là tông môn nhất lưu mới được trăm năm."
"Đừng cảm khái nữa, không thể kéo dài, càng kéo dài thì chúng ta sẽ càng bất lợi. Ngươi có biện pháp phá vỡ giám sát đến từ Chấp Pháp Phong không?" Nam Cung Hoắc nói.
"Ta mang theo cái này." Doãn Vệ lấy một lá cây ra, cười nói:
"Có cái này Chấp Pháp Phong sẽ không thể phát hiện ra vấn đề nơi này trong thời gian ngắn. Chúng ta có đủ thời gian."
"Nhất Diệp Chướng Mục?" Nam Cung Hoắc hơi kinh ngạc:
"Ngươi thế mà mang theo thứ này?"
Doãn Vệ vung Nhất Diệp Chướng Nhãn ra, chỉ trong chốc lát, bầu trời như bị thứ gì đó che đậy.
"Đi thôi." Doãn Vệ nói khẽ.
Bọn hắn muốn đi làm chuyện chính.
Cùng lúc đó, Giang Hạo đột nhiên sững sờ.
Ban đầu, hắn có cảm nhận được có bảo vật ở trên không trung, luôn nhìn chằm chằm vào tình huống phía dưới.
Dưới tình huống như thế, hắn không dám hành động riêng.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, cái loại cảm giác này đã biến mất.
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía không trung đen kịt, mặt lộ vẻ không hiểu.
"Được che giấu rồi? Hay là có người che phủ nơi này?"
Suy tư một lát, Giang Hạo cảm thấy là vế sau.
Hắn không dám chần chờ, thu liễm khí tức, ẩn nấp mình trong bóng tối.
"Nếu như là vế sau, mang ý nghĩa nơi này có người muốn tử chiến đến cùng."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận