Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 713: Người Học Được Tỏa Thiên

Chương 713: Người Học Được Tỏa Thiên
Chương 713: Người Học Được Tỏa Thiên
Đối mặt với người đột nhiên xuất hiện, lông mày Giang Hạo cau lại.
Đối phương che giấu khí tức rất mạnh, mạnh đến mức không hợp thói thường.
Trong rất nhiều nằm vùng, ít có có thể vượt qua người này.
Hơn nữa lực lượng như đang bùng cháy ở trong âm thầm.
Chỉ là ngụy trang thành Trúc Cơ.
"Trúc Cơ gọi ta sư đệ?" Giang Hạo nhìn đối phương, bình tĩnh lên tiếng:
"Chúng ta trước đó có quen biết sao?"
Cũng không phải là không có Trúc Cơ gọi hắn sư đệ, thế nhưng mấy người kia hắn đều biết.
Ví dụ như Tân Ngọc Nguyệt sư tỷ, nàng hiện tại vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ hoặc là viên mãn. Nhưng mà thấy đối phương, mình vẫn gọi một tiếng sư tỷ. Nếu như lúc trước không biết đối phương, như vậy hắn sẽ gọi là sư muội.
Mà hắn cũng không nhận ra người trước mặt này.
Nếu như nhận biết người mạnh mẽ như thế, chắc chắn sẽ khắc sâu ấn tượng.
"Há, là tại hạ đột ngột." Doãn Vệ nhớ ra cái gì đó, sau đó tu vi điều chỉnh đến Kim Đan hậu kỳ, sau đó mới mở miệng nói:
"Như này gọi sư đệ được chưa?"
"Được rồi." Giang Hạo gật đầu.
Hắn vốn định mở thần thông giám định, lại phát hiện lần này tấn thăng thuận lợi như vậy, từ lúc nửa đêm đến bây giờ thế mà còn chưa hết một ngày.
"Sư đệ vừa rồi đã làm gì vậy?" Doãn Vệ tò mò hỏi.
"Sư huynh là?" Giang Hạo hỏi.
"Tại hạ Doãn Vệ." Doãn Vệ khách khí nói.
"Doãn Vệ?" Giang Hạo hơi kinh ngạc, sau đó nói:
"Sư huynh tại sao lại tìm ta?"
Ầm ầm!
Nơi xa truyền đến lực lượng chấn động.
Giang Hạo có thể phát hiện ra là hai cỗ lực lượng, hàn khí chiếm ưu thế.
Doãn Vệ cũng đã nhận ra.
Hắn thở dài một cái nói: "Thủ tịch thứ nhất của Thiên m Tông quả thật có chút lợi hại."
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:
"Lãnh sư tỷ mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi."
Mười thủ tịch đều có chút khó lường, ít nhất là về mặt chiến lực.
Mạnh như Bạch Dạ, Thiên Trần sư huynh, nhưng lại hoàn toàn không đáng chú ý trước mặt thập đại thủ tịch trên phương diện chiến lực.
Thế nhưng, ai có thể nói bọn hắn yếu đây?
Một người tinh thông về linh dược, còn biết xem sao định hung cát.
Một người khai sáng Nguyện Huyết Đan Đạo, thành một phái riêng.
Mình so với bọn hắn chỉ là tu luyện nhanh hơn, có thể đánh hơn một chút.
Mặt khác đều không chiếm ưu thế.
"Ngươi biết nàng mạnh bao nhiêu?" Doãn Vệ tò mò hỏi.
"Biết." Giang Hạo gật đầu.
Doãn Vệ để mắt tới mình không phải là ngày một ngày hai, cho nên ở trước mặt đối phương, hắn cũng không có ý định giấu diếm gì cả.
Bị nhớ thương cũng không phải là một chuyện tốt, rất dễ xuất hiện nguy hiểm.
Cho nên nhiều lúc, hắn sẽ bóp chết nguy hiểm từ sớm.
"Thật sao." Doãn Vệ cũng không nhiều lời, mà chỉ nói:
"Thời gian của ta cũng không nhiều lắm, cho nên muốn mang sư đệ rời khỏi nơi này."
"Mang ta rời đi?" Giang Hạo bình tĩnh nói:
"Tại sao?"
"Bởi vì Nguyện Huyết Đạo, ta cần một Nguyện Huyết Đạo đặc thù." Doãn Vệ cũng không giấu diếm.
"Nguyện Huyết Đạo đặc thù?" Giang Hạo suy tư một lát, nói rõ:
"Nhưng ta cũng không Nguyện Huyết Đạo."
"Có lẽ ngươi đúng là không." Doãn Vệ nhìn chằm chằm Giang Hạo, nhìn rất lâu mới lên tiếng:
"Thế nhưng ngươi chắc chắn thích hợp với Nguyện Huyết Đạo, hơn nữa còn không phải là Nguyện Huyết Đạo bình thường."
"Ta có thiên phú trên phương diện này?" Giang Hạo hỏi lại.
"Đúng, ta xem qua rất nhiều Nguyện Huyết Đạo, bọn hắn đều không thuần túy bằng ngươi." Doãn Vệ cảm khái:
"Cho nên dù ngươi thật sự không phải là Nguyện Huyết Đạo, ta cũng muốn mang ngươi đi."
Giang Hạo hiểu rõ, bản thân mình có phải là Nguyện Huyết Đạo hay không đã không quan trọng. Đối phương hình như không thể không mang mình đi. Hơn nữa, Lãnh sư tỷ hình như đang tìm mấy người Doãn Vệ.
Suy tư một lát, hắn hỏi một vấn đề cuối cùng:
"Nếu ta đi theo, cuối cùng sẽ có kết cục gì?"
"Sẽ chết." Doãn Vệ nói.
Giang Hạo thở dài một tiếng, nói:
"Vậy ta không thể đồng ý với sư huynh được."
"Ta biết, cho nên ta muốn dùng sức mạnh." Doãn Vệ nói xong liền đi về phía trước một bước.
Nhưng mà vừa mới bước ra, hắn lại đột nhiên lui lại.
Giang Hạo kinh ngạc: "Sư huynh thật là lợi hại."
"Vừa rồi là cái gì?" Doãn Vệ hoảng sợ nói.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thiếu chút nữa đã bị giam lại.
"Thần thông của ta." Giang Hạo giải thích đơn giản.
Đây là người đầu tiên có thể chạy ra khỏi Nhật Nguyệt Hồ Thiên. Doãn Vệ đúng là không phải người bình thường.
"Thần thông? Lợi hại như thế sao." Doãn Vệ dường như nghĩ tới điều gì đó:
"Ngươi không phải Kim Đan?"
"Không phải." Giang Hạo lắc đầu.
"Ngươi ba mươi mấy tuổi?"
"Đúng vậy."
"Thật sự không phải là Nguyện Huyết Đạo?"
"Không phải."
"Vậy tại sao ngươi lại tấn thăng nhanh như vậy?"
Giang Hạo yên lặng, cũng không trả lời vấn đề.
Mà là nhìn đối phương.
Lúc này, trong tay của hắn nhiều thêm một thanh đao.
Thái Sơ Thiên Đao.
Tốc chiến tốc thắng.
"Không vội, ta không trốn, cũng không động thủ." Doãn Vệ tò mò nói:
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Thánh Đạo, Thiên Linh tộc." Giang Hạo trả lời.
"Đúng, ngươi biết mục tiêu của chúng ta là gì không?"
"Phá vỡ hạn chế chủng tộc, thực hiện thiên hạ đại đồng."
"Ngươi biết?" Doãn Vệ chấn kinh.
Thế nhưng sau một khắc, đối phương đã không còn thấy tung tích.
Hắn vội vàng bảo vệ xung quanh, di chuyển chậm lại.
Quả nhiên, một đao xẹt qua bên cạnh cổ hắn, bị hắn tránh được.
Thật mạnh.
Nếu như không có tránh được thì hậu quả khó mà lường được.
Hắn vừa muốn lui, nhưng mà thân ảnh của Giang Hạo đã tới gần lần nữa, đao đã hạ xuống.
Ánh trăng xuất hiện.
Doãn Vệ nhướng mày:
"Sư đệ tới gần như thế, thật sự là không để người ta vào mắt."
Sau đó, hai ngón tay hắn hóa thành kiếm, điểm ra.
Phốc!
Đao chém xuống, chặt đứt tay trái Doãn Vệ, nhưng tay phải của hắn đã điểm trên người Giang Hạo.
Chỉ nghe keng một tiếng, hai bên rút lui một bước.
Doãn Vệ chấn kinh.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tường đồng vách sắt?
Nhưng mà đao của đối phương đã kéo tới.
Giống như thập vạn đại sơn trấn áp xuống, uy thế kinh khủng như thế khiến cho hắn rung động.
Cùng là Phản Hư hậu kỳ, đối phương mạnh mẽ đến mức có chút quỷ dị.
Doãn Vệ không còn dám lưu thủ, lập tức bóp nát trái tim, để lực lượng trộm được chảy khắp toàn thân.
Trong một chớp mắt, ánh mắt của hắn đỏ như máu, cánh tay tựa như trụ chống trời, đánh về phía một đao khủng bố kia.
Oanh!
Hai bên đều rút lui, nhưng mà Doãn Vệ biết đối phương còn sẽ tới, cũng chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng mà đột nhiên, một lực lượng còn cường đại hơn vừa rồi bùng nổ.
Thân ảnh kia lấy tốc độ mà hắn khó mà bắt kịp đi đến phía sau lưng hắn.
Phốc!
Một đao đâm xuyên qua thân thể của hắn, không kịp phản ứng.
Quá nhanh cũng quá mạnh.
Đây là Phản Hư hậu kỳ gì vậy?
Khi hắn còn muốn phản kháng, thân ảnh đi tới phía trước hắn.
Một thanh trường kiếm được tử khí bao quanh đâm tới.
Phốc ~
Kiếm xuyên qua thân thể của hắn.
Ngay sau đó, thế kiếm tới từ bốn phương tám hướng, xuyên qua tứ chi của hắn, xuyên qua thân thể của hắn.
Cuối cùng, một thanh trường thương đóng hắn ở trên vách đá.
Mắt thấy mọi chuyện không còn kịp nữa, hắn không chút do dự mà muốn dẫn nổ chính mình, để cho Nam Cung Hoắc phát hiện ra, sau đó cố gắng còn sống rời đi.
Người này thật là đáng sợ.
May mà hắn tự bạo sẽ không bị gián đoạn, đó là thiên phú mà vị kia ban cho, hắn muốn bùng nổ cái này.
Trên đời này chỉ có vị kia mới có thể ngăn cản.
Trong nháy mắt, hắn đốt thiên phú.
Một cỗ lực lượng cuồng bạo đang bùng nổ.
"Ngươi không ngăn cản được, trốn đi, ngươi có thể tùy tiện trốn." Doãn Vệ lớn tiếng kêu lên.
Mục đích của hắn không phải là giết chết đối phương, bởi vì không giết được.
Hắn chỉ muốn thuận lợi nổ tung, sau đó để Nam Cung Hoắc có một chút hy vọng sống.
Hắn tự bạo có thể dẫn tới hàng loạt ảnh hưởng.
Nhưng mà, vào lúc hắn cho rằng mình sắp thành công, một bàn tay đột nhiên đặt lên lồng ngực của hắn.
Lực lượng thiên phú vốn đang cuồng bạo sắp nổ tung, đột nhiên bị lắng lại.
Rõ ràng chỉ có một người mới có thể ngăn cản nổ tung.
Mà người này, thế mà lại là Giang Hạo.
"Tại sao có thể như vậy?"
Trong sự nhận thức của hắn, chỉ có một loại người có năng lực ngăn cản thiên phú nổ tung.
Đó chính là, người học được Tỏa Thiên.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Giang Hạo lần nữa, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận