Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 714: Thời Gian Của Ta Đang Gấp, Không Lưu Lại Với Ngươi

Chương 714: Thời Gian Của Ta Đang Gấp, Không Lưu Lại Với Ngươi
Chương 714: Thời Gian Của Ta Đang Gấp, Không Lưu Lại Với Ngươi
Lúc Giang Hạo lấy Thiên Đao ra đã nghĩ xem phài làm thế nào để giết chết đối phương.
Doãn Vệ khác với những người khác.
Năng lực vô cùng mạnh, cường đại đến mức Nhật Nguyệt Hồ Thiên đều không giam giữ được hắn.
Dạng người này, nhất định phải đối đãi cẩn thận.
Cho nên động thủ vào lúc hắn cảm thấy khiếp sợ sẽ có nhất xác xuất thành công.
Nhưng mà như này đều thất bại, đủ để chứng minh một kích trí mạng rất khó giết được hắn.
Vậy thì cứ trọng thương hắn từ từng bộ phận trên cơ thể, cuối cùng đánh chết hắn.
Đồng thời còn cần phòng bị hắn tự bạo.
Nhưng mà, phương thức tự bạo của đối phương không giống bình thường, thế mà không thể ngăn cản.
Nhưng mà dạng tự bạo này lại khiến cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Có liên quan đến Tỏa Thiên.
Sau khi phát hiện ra tất cả những thứ này, hắn liền hiểu rõ, đây là tự bạo đặc thù của Thánh Đạo.
Nếu như là những người khác thì còn tốt, nhưng mà Doãn Vệ tự bạo quá mạnh, mạnh đến mức khiến cho tim hắn đập nhanh.
Bên trong cùng một cảnh giới, lần thứ nhất nhìn thấy người mạnh như thế.
May mà hắn đã dùng Tỏa Thiên, mới có thể ngăn cản được loại nổ tung này.
Vào lúc ngăn cản, hắn lại mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên ra một lần nữa.
Như thế hắn mới thả lỏng hơn một chút.
Nếu không thì sẽ bị người khác phát hiện ra, tăng thêm phiền não.
"Ngươi … sao lại biết Tỏa Thiên?"
Sau khi xác định là Tỏa Thiên, Doãn Vệ cảm thấy khó có thể tin nổi, không ngừng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Người này từ lúc bắt đầu đã bình tĩnh như vậy.
Ngay từ đầu hắn còn không có cảm giác gì, bây giờ lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Dường như mọi chuyện đều không thể làm cho đối phương nổi sóng, như là đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống tất cả.
"Nhìn thấy, rồi học được." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Nhìn thấy?" Doãn Vệ suy tư một hồi, cả kinh nói:
"Tỏa Thiên là ngươi tìm ra? Ngươi chỉ nhìn một lần?"
Giang Hạo chậm rãi gật đầu, cũng không lên tiếng.
Trong nháy mắt, Doãn Vệ thở dài. Trong lòng của hắn tràn đầy thống khổ, mình đang làm cái gì thế này? Lại muốn giết chết một người biết Tỏa Thiên.
Khắp nơi đều có Nguyện Huyết Đạo, nhưng mà Tỏa Thiên, trừ vị kia, từ xưa tới nay chỉ có một người.
Mặc cho ngươi kinh tài tuyệt diễm đến đâu, mặc cho ngươi khí vận thông thiên như nào, mặc cho ngươi vô địch cửu thiên, nhưng mà không học được Tỏa Thiên chính là không học được Tỏa Thiên.
"Ngươi biết ta tại sao lại muốn tìm Nguyện Huyết Đạo không?" Doãn Vệ hỏi.
"Tại sao?" Giang Hạo hỏi.
"Bởi vì Huyết Trì, ngươi biết Huyết Trì không?" Doãn Vệ hỏi.
"Huyết Trì dưới Ma Quật?" Giang Hạo hỏi.
"Xem ra ngươi biết, chính là Huyết Trì kia, đó là Huyết Trì dưỡng dục Thiên Cực Ách Vận Châu, là máu của vô số cường giả trong thời đại kia, vạn tộc tranh đấu, đều bị hắn lợi dụng. Hiện nay Huyết Trì khái quát vạn tộc, chỉ cần có thể nắm giữ Huyết Trì kia, chẳng khác nào có thể khiêu động vạn tộc. Có Tỏa Thiên, có Huyết Trì, ngươi sẽ có tư cách chỉnh hợp tổng số thiên phú của vạn tộc. Thế nhưng cần phải cẩn thận Thiên Cực Ách Vận Châu, nó đã bị mang đi, người cầm nó trong tay sẽ có tư cách nắm giữ Huyết Trì." Khí tức của Doãn Vệ đã dần trở nên mỏng manh.
Giang Hạo do dự một chút, phát hiện đã đến thời gian.
Giám định!
Hiện tại, Doãn Vệ đã biết quá nhiều thứ. Hắn muốn nhìn một chút xem đối phương có chuẩn bị gì ở phía sau hay không, nếu như có thì phải nghĩ biện pháp xử lý ảnh hưởng của nó.
Nếu như không có, có thể khiến cho đối phương chết rõ ràng hơn một chút.
【 Doãn Vệ: Thiên Linh tộc, một thành viên của Thánh Đạo, tỉnh lại từ dưới biển sâu, bởi vì ở trong thành trì dưới mặt đất nên tu vi bị áp chế đến Phản Hư hậu kỳ. Lúc này hắn cực kỳ vui mừng vì là ngươi giết hắn, mà không phải hắn giết ngươi. Người biết Tỏa Thiên đều là một loại hi vọng đối với bọn hắn, tất cả người Thánh Đạo đều không muốn đối địch với ngươi. Thông báo cho ngươi chuyện Huyết Trì và Nguyện Huyết Đạo, là hi vọng chôn xuống một hạt giống trong lòng ngươi, một hạt giống phá vỡ Tu Chân Giới. Ngươi có thể không làm, nhưng mà ngươi biết được mình có năng lực như thế, có lẽ có một ngày ngươi sẽ làm. Hắn lúc này cam tâm tình nguyện chết ở chỗ này, mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng đã biết được càng nhiều, cũng nhìn thấy được càng nhiều thứ hơn. 】
Địa vị của Tỏa Thiên tại Thánh Đạo thế mà cao như vậy, trong lòng Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tỏa Thiên đúng là rất lợi hại.
Ngoài ra, còn có một chuyện đáng để ăn mừng, Doãn Vệ không có có phân thân, cũng không có chuẩn bị đặc thù gì ở phía sau.
Như vậy mọi chuyện sẽ dừng ở chỗ này, sẽ không bị người của hắn biết được.
Ngoài ra, Giang Hạo còn để ý đến Huyết Trì.
Nơi đó lại là nơi nuôi dưỡng ra Thiên Cực Ách Vận Châu, chẳng trách mình đi vào không chút trở ngại nào.
Cũng khó trách có thể khống chế nơi đó.
Đều là bởi vì trong tay mình có Thiên Cực Ách Vận Châu.
"Nếu như người của các ngươi dùng Huyết Trì, như vậy người có được Thiên Cực Ách Vận Châu sẽ bị Huyết Trì ảnh hưởng sao?" Giang Hạo hỏi.
Chuyện này cần phải làm rõ.
"Không cần chúng ta ảnh hưởng, người có được Thiên Cực Ách Vận Châu, dù có thể phong ấn đơn giản nhưng cũng sẽ bị hạt châu ảnh hưởng, là người không thuộc về mình, cuối cùng thân tử đạo tiêu." Doãn Vệ lắc đầu nói.
Giang Hạo thở dài một cái, sau đó lấy hạt châu ra:
“Có thể trả lời vấn đề của ta một cách trực tiếp không?"
Trong nháy mắt nhìn thấy hạt châu, Doãn Vệ đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là hoảng sợ.
Lúc nhìn về phía Giang Hạo, đã không phải là chấn kinh, mà là như thấy thì gì cực kỳ khủng bố, khiến hắn thấp thỏm lo âu.
Mình rốt cuộc đang đánh chủ ý lên thứ quái vật gì đây?
"Sẽ có ảnh hưởng sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Sẽ không, bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu mới là trung tâm tất cả, Huyết Trì cũng phải bị hạt châu chi phối." Doãn Vệ nhìn Giang Hạo, suy nghĩ rất nhiều.
Có Thiên Cực Ách Vận Châu, chẳng khác nào không cần Nguyện Huyết Đạo.
Người trước mắt…
Thánh Đạo trời sinh.
"Còn có gì muốn nói không?" Giang Hạo hỏi.
Nếu Thiên Cực Ách Vận Châu không bị Huyết Trì ảnh hưởng, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề. Nếu không thì sẽ hết sức phiền toái, luôn cảm thấy sinh tử nằm trong sự khống chế của người khác.
Dù sao nếu như Thiên Cực Ách Vận Châu có động tĩnh quá lớn, hắn không thể trấn áp thì hậu quả khó mà lường được.
Vậy thì hắn cũng không cần gặp mặt người Thánh Đạo, như thế đã đủ rồi.
Cũng có thể mau chóng giải quyết chuyện nơi đây, sau đó trốn ở một bên, chờ đợi chuyện phía sau.
Hoàn thành chuyện của Lãnh sư tỷ, mình đại khái cũng có thể ra ngoài.
Có thủ tịch bảo đảm cộng với công tích lần trước, Chấp Pháp Phong không giữ được hắn.
"Người động thủ với thủ tịch của các ngươi là người của chúng ta, hiện tại hắn có lẽ đang suy nghĩ đến việc đồng quy. Ta hi vọng ngươi có thể đi một chuyến." Doãn Vệ nhìn vết máu trên người, nói:
"Không phải là muốn ngươi cứu hắn, mà là hi vọng ngươi đừng để cho hắn tự bạo. Chuyện này cũng không có chỗ tốt đối với ngươi, Lãnh Vô Sương không chết thì coi như xong, một khi chết rồi, Thiên Nguyên Tố Thần Kính sẽ mở ra vì nàng Ngươi trốn không thoát."
Giang Hạo yên lặng.
Trước đó, bản thân hắn không có động thủ, đúng là không sợ Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Hiện nay đánh lâu như vậy, tránh không thoát thần vật này.
"Xem ra ta không còn thời gian." Giang Hạo nhìn Doãn Vệ rồi nói.
"Đúng, ngươi không còn thời gian." Doãn Vệ gật đầu.
Sau đó đao lên đao xuống.
Hỏa diễm bùng cháy.
"Ta phải tiết kiệm thời gian, không giữ ngươi lại thêm nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Nhật Nguyệt Hồ Thiên tán đi.
Một cây quạt rơi xuống Giang Hạo trong tay, sau đó cả người tan biến tại chỗ.
---
Một bên khác.
Trên người Lãnh Vô Sương dính đầy máu tươi, có của nàng, nhưng phần lớn chính là của người khác.
"Ngươi bại."
Giọng nói nàng băng lãnh, nhìn nam tử phía trước, không có bất kỳ cảm xúc gì.
"Thật sự không nghĩ tới, ngươi lại mạnh như vậy." Người Nam Cung Hoắc đầy vết thương, thở dài nói:
"Ngươi sao lại có thể phát hiện ra ta."
"Sư muội ta không giống bình thường, không phải là ta phát hiện ra ngươi, mà là nàng đã nhận ra ngươi." Lãnh Vô Sương bình tĩnh nói:
"Ta chỉ là thấy người đột nhiên khác thường nên thuận tiện giúp nàng giải quyết phiền não mà thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận