Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 716: Vô Pháp Vô Thiên Tháp Tạo Áp Lực

Chương 716: Vô Pháp Vô Thiên Tháp Tạo Áp Lực
Chương 716: Vô Pháp Vô Thiên Tháp Tạo Áp Lực
Nhất Diệp Chướng Mục không thấy thái sơn.
Mặc dù chỉ là pháp bảo, nhưng cũng có loại ý vị này.
Còn về phương pháp sử dụng, hắn cũng đã biết.
Là Doãn Vệ nói cho hắn biết.
Pháp bảo này có thể che đậy một khu vực, hiệu quả cũng không tệ.
Cũng không biết hiệu quả cụ thể như thế nào, sau khi sử dụng có tác dụng phụ gì không.
Pháp bảo cho dù lợi hại, cũng không phải người nào cũng có thể sử dụng.
Người người đều có thể sử dụng, như vậy nhất định sẽ có rất nhiều hạn chế.
Dùng tốt lại ít tiêu hao, hạn chế không lớn, thứ này gần như không có. Trong nhận thức của Giang Hạo, chỉ có thần thông giám định là phù hợp.
Tiêu hao ít lạ thường.
Mấy thứ khác, hoặc là tiêu hao chậm rãi hoặc là tiêu hao rất lớn.
Thần thông Kim Cương Bất Hoại tiêu hao khí huyết, nhưng mà cũng không có khoa trương như vậy.
Thần thông đúng là dùng tốt, lúc đối đầu với Doãn Vệ hắn từng dùng.
Nhất là thần thông còn có thể gia trì thêm Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn.
Trước kia dung nạp Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn đã tăng cường phòng ngự của thân thể, khiến cho hắn có một loại cảm giác dày nặng. Hiện nay càng thêm khoa trương.
Thu mấy thứ khác lại, toàn lực dùng Kim Cương Bất Hoại có lẽ sẽ lợi hại lạ thường.
Sau khi dùng tử khí phong ấn Nhất Diệp Chướng Mục, Giang Hạo liền thu vào.
Ngày mai cần giám định một chút, bảo đảm không có vấn đề gì mới có thể sử dụng.
Hắn đã nhìn qua trữ vật pháp bảo của Doãn Vệ, nghèo.
Người Thánh Đạo, đều không quá giàu có.
Hiện nay sương mù đã tán đi, hắn do dự một chút, quyết định đi tìm la bàn, sau đó đến phía Lãnh sư tỷ giao nộp.
Nhưng là khi đi qua mới phát hiện, la bàn ở trong tay Lãnh sư tỷ.
Nhìn thoáng qua một chút, liền nhìn thấy Lãnh sư tỷ đang bình tĩnh đứng thẳng, đang khôi phục khí tức.
Hắn vừa tới liền bị phát hiện ra.
"Lãnh sư tỷ." Giang Hạo cung kính nói.
Lãnh Vô Sương nhìn người tới, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa:
"Sương mù tản đi, ngươi cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành nên tìm lại la bàn?"
Giang Hạo cũng không trả lời đối phương, chỉ là chờ đợi.
"Bản đồ còn ở trên tay ngươi không?" Lãnh Vô Sương lại hỏi.
"Ở ngay đây." Giang Hạo gật đầu.
"Có thể rời đi theo lối ra, bọn hắn sẽ thả ngươi đi." Lãnh Vô Sương nói.
Giang Hạo lấy bản đồ ra nhìn xuống, có chút khó có thể tin nổi, lối ra được đánh dấu là thật?
"Đa tạ sư tỷ." Giang Hạo cũng không chần chờ nữa.
Nếu đối phương đã nói vậy thì mình cứ làm theo. Không thể rời đi cũng không có việc gì, nơi này chắc không nhốt được hắn quá lâu. Chỉ cần không sử dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính, rất khó khóa chặt hắn.
Sau đó, Giang Hạo cáo từ rời đi, đối phương cũng chưa từng nói thêm gì.
Một lát sau.
Giang Hạo đi đến lối ra.
Nơi này hình như cũng xảy ra tranh đấu, máu tươi chảy đầy đất.
Lúc hắn xuất hiện, một Phản Hư ngăn cản đường đi của hắn.
"Sư đệ muốn đi ra ngoài sao?"
Người chặn đường có dáng vẻ trung niên, sắc mặt mang theo một chút dữ tợn.
"Là Lãnh sư tỷ bảo ta ra ngoài." Nói xong Giang Hạo giao bản đồ ra.
"Sư đệ là đệ tử mạch nào?" Giọng nói nam tử âm u.
"Đoạn Tình Nhai Giang Hạo." Giang Hạo nói.
"Đoạn Tình Nhai Giang Hạo?" Người đàn ông trung niên sững sờ.
Sau đó có chút đau đầu nói:
"Đi, đi nhanh lên."
Ngạch, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
"Được rồi, đi theo ta, ta mang ngươi ra ngoài." Người đàn ông trung niên nói.
Trên đường đi, Giang Hạo có phần hơi nghi hoặc một chút: "Sư huynh thoạt nhìn như có chút phiền não?"
"Bởi vì chuyện của sư đệ gây nên tranh luận rất lớn, Vô Pháp Vô Thiên Tháp yêu cầu thả người, Nhiệm Vụ Đường và Công Tích Đường thấy thế cũng bắt đầu làm loạn. Bọn hắn nói sư đệ công tại thiên thu, cho dù lần này công tích không đủ rõ ràng, nhưng cũng không phải là người mà Chấp Pháp Đường chúng ta có thể tùy ý bắt chẹt." Người đàn ông trung niên thở dài, nói:
"Hiện tại chúng ta cũng đang phải chịu áp lực, dù sao sau khi đóng cửa nơi này, Lãnh sư tỷ mãi vẫn không ra. Chúng ta cũng không dám xông vào. Nếu xảy ra vấn đề thì hậu quả khó mà lường được. Cho nên sư đệ có thể chủ động đi ra, đúng là quá tốt rồi, con là Lãnh sư tỷ bảo ngươi đi ra."
Chợt hắn lại có chút tò mò nói:
"Sư đệ biết người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp?"
"Trước kia làm việc tại quặng mỏ, cho nên quen biết với một số sư huynh sư tỷ, sau này tại Hải Vụ Động lại gặp lại những sư huynh sư tỷ kia, cũng có một chút giao tình." Giang Hạo trả lời đơn giản.
Không qua loa, cũng không nói rõ chi tiết.
Đối phương như bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, chuyện Hải Vụ Động công tích của sư đệ đứng hàng đầu, giúp Vô Pháp Vô Thiên Tháp không ít việc."
Giang Hạo mỉm cười cho qua, hiểu như vậy cũng tốt.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền được đưa ra ngoài.
Lúc ánh mặt trời chiếu tới, khiến Giang Hạo cảm thấy tựa như cách một thế hệ.
Ở phía dưới cũng không lâu, nhưng lại xảy ra không ít chuyện.
Chuyện của Doãn Vệ xem như đã qua một đoạn thời gian, Nguyện Huyết Đạo cũng sẽ không gây nên gợn sóng quá lớn.
Chuyện mình tu Nguyện Huyết Đạo sẽ đi sâu vào lòng người.
Đến lúc đó nhất định có người tới hỏi thăm vấn đề tu luyện.
Mặc dù vấn đề như vậy cũng phiền toái, nhưng đều có thể giải quyết.
Chỗ tốt mà Nguyện Huyết Đạo mang tới cũng vô cùng rõ ràng, không cần ra ngoài gặp được kỳ ngộ, cũng có thể tấn thăng.
Đi theo bước chân của Hàn Minh, vừa không bị chú ý, cũng sẽ không bị căm thù.
Ánh sáng của Hàn Minh có thể che đậy hắn, chỗ thiếu sót của Nguyện Huyết Đạo cũng có thể khiến người ta coi nhẹ hắn.
Như thế hắn sẽ có thể an tâm gieo trồng linh dược.
Sư phụ có lẽ cũng sẽ cho rằng hắn là Nguyện Huyết Đạo, từ đó ngầm để hắn ở lại Linh Dược Viên.
Sau khi tạm biệt vị sư huynh này, Giang Hạo trực tiếp rời đi.
Đầu tháng mười, quả trên Bàn Đào Thụ chắc là cũng chín gần hết rồi.
Tiểu Li còn chưa có trở lại, nên hái một chút để tặng người.
Cũng may thời gian không phải là rất lâu, nếu bị Hồng Vũ Diệp biết được mình lại không tưới hoa, hậu quả khó mà lường được.
"Sư đệ, ngươi ra ngoài rồi?" Liễu Tinh Thần đi tới từ đằng xa, có chút kinh ngạc.
Giang Hạo hành lễ vấn an.
Lúc này, trạng thái của Liễu Tinh Thần ổn định hơn trước đó.
Lực lượng trong cơ thể cũng lắng lại một chút.
Nhưng mà muốn hoàn toàn xóa sạch cặn bã cũng cần không ít thời gian.
Đáng tiếc không có giám định, không thể nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Giang Hạo có chút thở dài, hắn vô cùng muốn biết lúc trước Liễu Tinh Thần đã làm gì.
Hiện nay, ba vị kia lại đi đâu rồi?
Sẽ không bị thôn phệ hoàn toàn đó chứ?
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Giang Hạo phát hiện trên người Liễu Tinh Thần có một loại khí tức khác.
Mang theo từng tia hung ác.
Nhưng mại vô cùng mỏng.
Hạt giống ác niệm?
"Sư đệ biết trong lúc ngươi không ở đây đã xảy ra chuyện gì không?" Liễu Tinh Thần cười nói.
"Tông môn lại bị công kích rồi?" Giang Hạo hỏi, nhưng nhìn xung quanh, lại không hề giống.
"Cũng không phải, mà là sư đệ bị nhốt vào không đến hai ngày, người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp đã tìm đến Chấp Pháp Phong, hỏi thăm tình huống của sư đệ. Hỏi xem có chứng cứ hay không, bởi vì không có chứng cứ, cho nên bọn hắn yêu cầu lập tức thả người." Trong mắt Liễu Tinh Thần lộ ra vẻ hưng phấn:
"Sau đó, Chấp Pháp Phong trước đó còn đang nhất trí đối ngoại lập tức bị chia rẽ. Nhiệm Vụ Đường và Công Tích Đường vẫn luôn không dám làm loạn trực tiếp chỉ đầu mâu về phía Chấp Pháp Đường, yêu cầu thả người."
Giang Hạo nhìn người trước mắt, cảm thấy đối phương vô cùng hưng phấn, giống như là vừa xem kịch hay.
Thế nhưng Giang Hạo có chút không hiểu, tại sao người của Vô Pháp Vô Thiên Tháp lại đột nhiên gây khó dễ?
"Người Vô Pháp Vô Thiên Tháp sao lại đột nhiên chạy tới hỏi chuyện này?" Hắn hỏi.
Liễu Tinh Thần híp mắt nhìn Giang Hạo: "Chuyện này không phải là nên hỏi sư đệ sao?"
Chỉ trong nháy mắt, Giang Hạo cảm nhận được sự hứng thú của người trước mắt dường như càng sâu.
Giống như phát hiện ra đại lục mới.
Thật ra Giang Hạo không biết tại sao người Vô Pháp Vô Thiên Tháp lại tạo áp lực với Chấp Pháp Phong.
Trừ khi, có chuyện gì khẩn cấp cần hắn hỗ trợ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận