Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 717: Lão Phu Cả Đời Minh Bạch Rõ Ràng, Không Có Vết Bẩn

Chương 717: Lão Phu Cả Đời Minh Bạch Rõ Ràng, Không Có Vết Bẩn
Chương 717: Lão Phu Cả Đời Minh Bạch Rõ Ràng, Không Có Vết Bẩn
Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tầng năm.
"Hừ, tà ma yêu đạo, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn đạt được tin tức từ trong miệng ta?"
"Lão phu cả đời chưa bao giờ cúi đầu với Ma Môn, hôm nay cho dù các ngươi có giết chết ta thì cũng đừng hòng để cho ta mở miệng."
"Tra tấn? Đến đây, có cực hình tàn ác gì đều có thể dùng. Như này sẽ chỉ làm ta kiên định hơn thôi. Ta thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt không cúi đầu với bóng tối."
Ngân Sa nhìn chằm chằm nam tử râu tóc trắng tinh trước mắt, lạnh lùng nói:
"Tiền bối, cần gì phải như thế chứ? Chúng ta cũng không khiến ngươi vi phạm chính đạo của mình, chỉ là muốn biết người mật báo là ai thôi."
"Nực cười, chỉ là một Ma Môn, lão phu sao có thể nói ra tin tức của người khác được? Đây không phải là đang hại người sao?" Người đàn ông trung niên nói.
"Nhưng hắn không nhất định là người tốt, hắn cũng có thể là ác nhân hai tay dính đầy máu tươi. Chúng ta chỉ muốn tin tức của hắn." Ngân Sa nói nghiêm túc.
"Hừ, người mà các ngươi muốn tìm lại có thể là người xấu sao? Không có khả năng, tuyệt đối không thể. Thiên m Tông tội ác chồng chất, người người có thể tru diệt. Lão phu ghét ác như cừu, tuyệt đối sẽ không giúp địch." Người đàn ông trung niên cười lạnh, nói:
"Vì không bị các ngươi uy hiếp, lão phu cả đời chưa lập gia đình, cả đời chưa từng thu đồ đệ. Chính là không muốn để các ngươi nhìn thấy nhược điểm. Lão phu đời này minh bạch rõ ràng, không bị ràng buộc. Chính là vì hàng yêu trừ ma."
"Chẳng lẽ ngài cả đời không có vết bẩn nào sao?" Ngân Sa hỏi.
"Không có, lão phu cả đời minh bạch rõ ràng, không có bất kỳ vết bẩn nào, nếu có, người còn có thể hỏi sao?" Người đàn ông trung niên nói.
Ngân Sa nhướng mày, sau đó quay người rời đi.
Chờ Ngân Sa rời đi, nam tử nhìn về phía năm người khác, ôm quyền nói:
"Tại hạ Lạc Hà Tông Trường Dương, lần này tới tiến đánh Thiên m Tông không may bị bắt lại, chắc các vị cũng là người trong tiên đạo."
"Thi Thần Tông, Trang Vu Chân."
"Vùng biển Thiên Hà, Hải La thiên vương."
"Thánh Đạo, Nam Cung Nguyệt."
"Thiên Hạ Lâu, Ngột Dương."
"Sơn Hải Kiếm Tông, Doãn Tự Trần."
Nghe mấy người giới thiệu, Trường Dương đạo nhân có chút kinh ngạc, lai lịch của mỗi người đều có chút không bình thường.
Người của Sơn Hải Kiếm Tông cũng bị giam vào.
"Cuộc đời của ngươi thật sự không có bất kỳ vết bẩn nào sao?" Nam Cung Nguyệt hỏi.
"Đương nhiên, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp ta. Ta sớm đã không để ý đến chuyện sống chết. Thiên m Tông ác độc như thế, sao có thể khiến cho ta khuất phục được?" Trường Dương đạo nhân nói.
"Vương của Hải La Thiên Vương có thể làm cho hắn mở miệng không?" Doãn Tự Trần tò mò hỏi.
Người có kinh nghiệm như Trang Vu Chân và Hải La Thiên Vương đều không lên tiếng.
Bọn hắn cũng không biết, thật ra cũng rất tò mò.
Nhưng trong lòng lại có chút xoắn xuýt.
Người bên trên thần đàn bị kéo xuống, sẽ khiến cho bọn hắn thổn thức.
Nhưng không kéo xuống lại khiến cho người ta e ngại.
---
Giang Hạo trở lại trước sân nhỏ, liền nghe thấy bên trong có giọng nói.
"Con thỏ, ta cảm thấy quả đào không có dấu vết bị hái, có phải là sư huynh muốn giữ lại cho sư tỷ hay không?"
"Yên tâm đi, đều là bạn bè trên đường, mặt mũi của Thỏ gia ta bày ở nơi này, đừng nói là sư tỷ của ngươi, cho dù là nữ chủ nhân đều phải cho Thỏ gia ta một chút tình mọn."
"Thật sao?"
"Bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia dùng thành tín đối xử với mọi người, chưa bao giờ nói dối."
"Cũng đúng, vậy lúc sư tỷ tới, ngươi nhớ dùng mặt mũi của ngươi."
"Giao cho Thỏ gia, Thỏ gia sẽ không khiến người ta thất vọng."
Nghe vậy, Giang Hạo đi vào sân nhỏ.
Thấy Tiểu Li đang ôm một đống bàn đào, đang nhón chân hái bàn đào.
Trong miệng còn thuận tiện cắn một miếng.
Con thỏ thì treo trên nhánh cây, hai tay ôm trước ngực.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đi vào sân nhỏ, chân nỏ buông lỏng, phịch một tiếng, rớt xuống đất.
Tiểu Li còn đang kinh ngạc, đã nghe thấy con thỏ lớn tiếng nói:
"Chủ nhân, ta đã lau ghế cho ngài rồi."
Tiểu Li sững sờ, tay đang hái trái cây lập tức dừng lại.
"Sư huynh." Nàng quay đầu, vô thức mở miệng, sau đó quả đào trong miệng rớt xuống.
Nàng hoảng hốt muốn đưa tay ra tiếp, sau đó tất cả đào trong tay cùng rơi xuống đất.
Nhìn đào rơi xuống hết, tay chân Tiểu Li luống cuống, sau đó đứng tại chỗ nhìn Giang Hạo.
"Các ngươi trở về rồi?" Giang Hạo thuận thế nhặt một quả đào lăn đến bên chân lên.
"Ta, ta có mang lễ vật cho sư huynh." Tiểu Li lúc này mới nhớ tới.
Sau đó nàng lấy một hộp bánh ngọt ra.
"Chủ nhân, ta cũng mang theo." Con thỏ nói theo.
Nói xong con thỏ lấy thịt khô ra: "Đây là thịt người khô, vô cùng ngon, nhà giàu.”
Giang Hạo nhận hai món quà.
Tiểu Li đúng quy củ, nhìn kỹ một lúc, không giống như có độc.
Thật sự là hiếm thấy.
Sau khi ăn thì đúng thật là không có độc.
Còn không bằng mang theo một ít độc, như vậy sẽ đặc sắc hơn.
Ăn xong một miếng, hắn liền đưa phần còn lại cho Tiểu Li, thấy nàng nhìn chằm chằm, chắc là cũng muốn ăn.
"Đa tạ sư huynh." Tiểu Li nhận bánh ngọt, hưng phấn nói.
Giang Hạo lại nhìn thịt khô, hỏi một câu:
"Đây là thịt người khô?"
"Đúng, là một nhà nhà giàu có, Thỏ gia ta đi qua, bọn hắn liền cho Thỏ gia một chút tình mọn, tự động cắt một phần rồi giao cho Thỏ gia." Con thỏ nói.
"Nói tiếng người." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Trên đường trở về, thấy có người ăn cướp, đúng lúc là một nhà giàu có. Sau khi ta đi qua, giặc cướp và nhà giàu đều vô cùng khách sáo, cho ta một phần thịt bò khô, là bò mà nhà giàu nuôi, rất là ngon." Con thỏ nói.
Giang Hạo lấy một khối ra cắn một miếng.
Mùi vị đúng là không tệ.
Sau đó, hắn đưa cho Tiểu Li.
"Cảm ơn sư huynh." Tiểu Li cao hứng nhảy dựng lên.
Sau khi Giang Hạo ngồi xuống, bảo bọn hắn nhặt hết đống bàn đào vừa rơi xuống lên.
"Các ngươi ra ngoài có gặp được chuyện gì không?"
"Có, ta gặp tên trộm. Bọn hắn trộm quà mà ta mua cho sư huynh, còn chạy không thấy bóng dáng. Sau đó sư tỷ đến rồi mang ta đi mua lại một phần." Tiểu Li lên tiếng trước.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, sau đó hỏi kỹ càng.
Sau khi nghe xong, Giang Hạo xem xét Long Châu.
Phát hiện bên trong có một phần lực lượng bị tiêu hao, dường như không còn dồi dào như trước đó nữa.
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới lời nói của Quỷ Tiên Tử.
Nói cách khác, khi đó đúng lúc có người chọc phải Tiểu Li.
Sau đó Tiểu Li có khả năng không phải là đối thủ, Long Châu bảo vệ chủ.
Trong nháy mắt đã đánh tan hai người kia.
Cho nên, Tiểu Li mới cảm thấy bọn họ chạy trốn.
Giang Hạo cuối cùng cũng nghĩ thông, nhưng không giải thích gì thêm.
Mà là dặn Tiểu Li trông kỹ Long Châu.
Hắn cũng đã hỏi chuyện liên quan tới Hồng Vũ Diệp.
Cũng không có chuyện gì quá đang, hắn cũng không hỏi Tiểu Li có gọi câu nguy hiểm kia hay không.
Biết sẽ tự tìm phiền toái cho mình.
Sau khi hỏi thăm một chút, Giang Hạo liền dự định để cho mình khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Hiện nay còn có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng mà, hắn chưa kịp trở về, đã có người đưa tin tới.
Bảo hắn đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Quả nhiên là tìm ta có việc, chỉ là không biết là chuyện gì."
Thở dài một tiếng, Giang Hạo quyết định nửa đêm lại đi.
Bởi vì hiện tại không có giám định.
Trong đêm.
Giang Hạo cất bước rời khỏi sân nhỏ, trực tiếp đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lần này, Ngân Sa sư tỷ đặc biệt đi xuống tìm hắn.
"Lần này cần nhờ sư đệ."
Nghe vậy, Giang Hạo liền biết chuyện lần này có chút gấp.
Nhưng mà không có Ngân Sa sư tỷ, mình muốn đi ra cũng không được thuận lợi như vậy.
Cả đám đều ước gì hắn nhanh đi ra.
Hắn muốn giúp đỡ, nhưng vẫn không dám cam đoan:
"Sư tỷ biết đấy, năng lực của ta có hạn, chỉ có thể cố gắng hết sức.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận