Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 721: Ma Môn Đúng Là Trực Tiếp

Chương 721: Ma Môn Đúng Là Trực Tiếp
Chương 721: Ma Môn Đúng Là Trực Tiếp
Cuộc sống yên ổn nửa năm khiến cho Giang Hạo hoài niệm.
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, Sơn Hải Kiếm Tông đến sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Hôm nay, hắn nhận được pháp lệnh của sư phụ, muốn hắn đi qua một chuyến.
Hắn vốn cũng không cảm thấy sao cả, thế nhưng sau này mới biết được, là Sơn Hải Kiếm Tông có người muốn tìm hắn.
Chuyện này đánh cho hắn trở tay không kịp.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đi tới sân nhỏ của sư phụ.
Nơi này cũng không có bao nhiêu người.
Chỉ có sư phụ Khổ Ngọ Thường và ba người khác.
Một người nhìn có chút quen mắt, còn có hai người chưa bao giờ thấy qua, nhưng vô cùng mạnh.
"Sư phụ." Giang Hạo hành lễ.
"Kim Đan trung kỳ?" Gia Cát Chính kinh ngạc, có chút khó tin nổi.
Hắn cũng vừa mới tấn thăng Kim Đan, hơn nữa còn là mượn cơ duyên của Hiên Viên Kiếm.
Nếu không thì con đang ở Kim Đan sơ kỳ.
Mà người trước mắt phải là đang chuẩn bị Kết Đan mới đúng, thế mà đã Kim Đan trung kỳ, nhìn qua còn không phải vừa mới tấn thăng trung kỳ.
Giang Hạo nhìn đối phương, cũng nhớ ra cái gì đó.
Người này thiếu hắn linh thạch.
"Gia Cát đạo hữu?" Hắn thử hỏi.
"Ngươi Kim Đan trung kỳ lúc nào vậy?" Gia Cát Chính hỏi.
"Đoạn thời gian trước, may mắn tấn thăng." Giang Hạo có chút lúng túng nói.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại nhìn chằm chằm vào tu vi của hắn như thế. Đây là chuyện hắn không muốn nhắc tới.
"Nhưng mà…" Gia Cát Chính do dự một chút, không lên tiếng nữa.
May mắn cũng không thể tấn thăng như thế.
Nhưng mà mỗi người đều có cơ duyên của mình, chuyện này cũng không tính là gì. Chỉ là tấn thăng như thế quả thật có chút lợi hại, lúc trước nhìn qua cũng không có khoa trương như vậy.
"Đây là linh thạch ta nợ ngươi, cả vốn lẫn lãi tổng cộng ba ngàn." Gia Cát Chính đưa linh thạch.
Giang Hạo vui mừng nói: "Đa tạ."
Sau đó, hắn trả thư vật lại cho đối phương.
Đây là ước định ban đầu, vốn cho rằng muốn đòi trở lại sẽ cực kỳ lâu.
Không nghĩ tới mới vài chục năm.
Xem như đại hạnh trong bất hạnh.
Sơn Hải Kiếm Tông tại Bắc Bộ, Thi Thần Tông cũng tại Bắc Bộ.
Mặc dù Thiên m Tông hợp tác với Thi Thần Tông, thế nhưng hai phe dù sao cũng có thù.
Bắc Bộ đã thành chỗ nguy hiểm, không cần thiết thì hắn sẽ không đi.
Giang Hạo vốn cho rằng chờ thực lực mình đủ, mới có thể đi tới Sơn Hải Kiếm Tông đòi linh thạch.
Nào nghĩ đến, đối phương cũng tạm được, thế mà chủ động trả linh thạch.
"Vậy có thể nhờ vị tiểu đạo hữu này mang bọn ta đi bốn phía nhìn một chút không?" Gia Cát Kim hỏi.
Sau đó, bốn người đi dọc theo bờ sông cạnh Đoạn Tình Nhai.
"Ngươi tên là Giang Hạo?" Trên đường đi, Phó Đông Tuyết hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu dùng tư thái của vãn bối.
"Không cần câu nệ như vậy." Phó Đông Tuyết nói.
Giang Hạo miệng thì đồng ý, nhưng vẫn cung kính trước sau như một.
Hắn không dám càn rỡ với dạng tiền bối như này.
Chứ đứng nói đến việc đây là người Sơn Hải Kiếm Tông.
"Chỗ của các ngươi có Thi Giới Hoa?" Gia Cát Kim hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Có thể nhìn một chút không?" Phó Đông Tuyết hỏi.
"Có thể." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn đưa mọi người đến chỗ ở của Mục Khởi sư huynh, hoa được gieo trồng trong này.
Lúc này hoa chỉ còn lại thân cành, không có nụ.
Chẳng biết lúc nào mới có thể mở hoa.
"Đúng là Thi Giới Hoa." Phó Đông Tuyết đi vào bên cạnh nhìn xuống, chân mày hơi nhíu lại.
"Làm sao vậy?" Giang Hạo đã nhận ra vẻ mặt của đối phương.
"Sắp bắt đầu nở hoa rồi." Phó Đông Tuyết nói.
"Sắp nở?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Lần trước các ngươi đi vào chung với người nào?" Gia Cát Kim hỏi.
"Thi Thần Tông." Giang Hạo nói.
"Nhìn như vậy, người của Thi Thần Tông lại sắp tới rồi." Gia Cát Kim cười nói.
Giang Hạo nói một tiếng cám ơn.
Thi Giới Hoa lại nở là chuyện hắn không có nghĩ tới.
Xem ra, mình có thể thử nhìn một chút xem có thể đi vào hay không.
Bên trong còn có một Tử Hoàn.
Chỉ là lần này Thi Giới Hoa nở, không biết có gây nên sóng gió gì hay không, trước đó người Thi Thần Tông đến, sóng gió liền không nhỏ.
Giang Hạo nhớ tới trước cuộc nói chuyện trong Thi Giới trước đó.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được ý của những lời kia, rõ ràng hắn đã học được ngôn ngữ Thiên Linh tộc.
Có thể thử đi hỏi Nam Cung Nguyệt một chút, hoặc là hỏi Quỷ Tiên Tử một chút.
Nam Cung Nguyệt là người của thời đại thượng cổ, bên người Quỷ Tiên Tử có Quý Tuyết Cơ biết được không chuyện của Thiên Linh tộc.
"Tiểu đạo hữu biết Vô Pháp Vô Thiên Tháp không?" Gia Cát Kim đột nhiên hỏi.
"Biết một chút." Giang Hạo gật đầu.
Chỉ là trong lòng có chút đề phòng, không biết đối phương có ý gì.
"Người bị bắt vào còn có thể đi ra không?" Gia Cát Kim hỏi thăm.
"Có thể." Giang Hạo gật đầu.
Chuyện này nhất định có thể.
"Ồ?" Mấy người Gia Cát Kim có chút ngoài ý muốn.
Bọn hắn thật ra chỉ là thuận miệng hỏi hỏi, sau đó còn muốn hỏi những người khác một chút.
Dù sao cũng phải ở lại chỗ này một thời gian ngắn.
"Có thể nói rõ một chút không?" Phó Đông Tuyết hỏi, chợt lại nói:
"Có vấn đề gì trên việc tu luyện, chúng ta cũng có thể giúp đỡ giải đáp một chút."
Giang Hạo suy nghĩ một hồi, nói ra nan đề trên việc tu luyện, là liên quan tới Trình Sầu.
Mặc dù hắn có thể giải đáp, thế nhưng muốn nhìn xem người tầng thứ cao hơn giảng giải.
"Đây là vấn đề Trúc Cơ hướng đến Kim Đan?" Phó Đông Tuyết suy một lát rồi nói:
"Nhưng người hỏi vấn đề này, bình thường đều là thiên phú không được tốt. Thế nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu, hắn đi con đường củng cố căn cơ. Mặc dù không quá xấu, nhưng cũng không quá tốt.
Kết Đan ngoại trừ căn cơ, còn có một thứ quan trọng, đó chính là linh động, cũng là một loại ý chí.
Như vậy đi, ta dạy cho ngươi một bộ Luyện Khí Pháp, đây là một loại Luyện Khí Pháp kích thích thân thể, sẽ mang đến cho Trúc Cơ rất nhiều thống khổ, khó mà tiêu trừ. Nhưng mà có thể khiến cho căn cơ của hắn sôi nổi, cũng có tỷ lệ Kết Đan hơn."
Nói xong Phó Đông Tuyết liền lấy ra một quyển sách.
Tên là 《 Kiếm Ý Luyện Khí Pháp 》.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, vốn cho rằng chỉ là giao dịch đơn giản, không nghĩ tới đối phương lại đưa ra thứ quý giá như thế.
Còn nói rõ làm thế nào để tăng tỷ lệ Kết Đan.
Như này nếu như mình nói ít thì đúng là có chút xấu hổ.
"Thật ra tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không tính là gì, ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa muốn cứu ra cũng rất dễ dàng." Giang Hạo nói.
"Cứu ra rất dễ dàng?" Chuyện này khiến ba người có chút ngoài ý muốn.
Bọn hắn biết được Doãn Tự Trần ở bên trong này từ một người, hơn nữa còn tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nghe nói là chỗ giam giữ trọng phạm.
Không có nghĩ tới chỗ này lại có thể cứu người ra dễ dàng.
"Đúng, rất dễ dàng, nhất là người không bị nhằm vào, chỉ cần có đủ linh thạch, Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng vui vẻ thả người." Giang Hạo nghiêm túc nói.
"Có linh thạch là đủ?" Gia Cát Kim hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Nên tìm ai mới thích hợp đây?"
"Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Chỉ Trưởng lão."
"Trực tiếp hỏi?"
"Đúng, trực tiếp hỏi."
"Các ngươi gọi chuyện này là gì?"
"Chuộc người."
Ba người có chút kinh ngạc.
Chuộc người?
Ma Môn đúng là trực tiếp, nhưng mà đối với bọn hắn thì như vậy cũng tốt.
Nói cách khác, giao dịch là đủ rồi, như này còn có thể làm được nhiều chuyện hơn. Ví dụ như thứ mình không thể hỏi ra, hoàn toàn có thể ủy thác cho đối phương hỏi thăm.
Sau đó, ba người tạm biệt Giang Hạo, bắt đầu tính toán chuyện của mình.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chắc là mình sẽ không bị chú ý, lần này đạt được 《 Kiếm Ý Luyện Khí Pháp 》 cũng có thể đưa cho Trình Sầu.
Kim Đan không phải là không có hi vọng.
Trở lại chỗ ở, hắn lấy Nhất Diệp Chướng Mục ra.
Có lẽ lần này đi tới Thi Giới sẽ cần dùng đến.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận