Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 725: Nói Chuyện Cùng Thượng An

Chương 725: Nói Chuyện Cùng Thượng An
Chương 725: Nói Chuyện Cùng Thượng An
Giang Hạo sững sờ tại chỗ, nhất là người xung quanh đều đang nhìn hắn.
Như có gai ở sau lưng.
Thượng An đạo nhân làm như này, quả thực là đưa hắn vào hố lửa.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể ứng đối toàn lực.
Đối mặt với cường giả như vậy, bản thân mình cần cung kính.
"Xin ra mắt tiền bối."
Sau khi thi lễ gặp mặt, Giang Hạo không còn dám mở miệng.
Mà là chờ đợi những người này sắp xếp.
Mình chỉ là đệ tử nội môn, không có tư cách phát biểu ý kiến.
Thượng An đạo nhân nhìn người trước mắt, dường như có rất nhiều lời muốn nói.
Thế nhưng hắn biết đây không phải lúc, hắn khách khí nói với Khổ Ngọ Thường muốn đi ra ngoài đi một chút.
Không ai có ý kiến.
Khổ Ngọ Thường chỉ căn dặn Giang Hạo phải dẫn đường thật tốt, dẫn hắn dạo chơi Đoạn Tình Nhai.
Giang Hạo chỉ có thể gật đầu đồng ý. Sư phụ chỉ là dặn dò tượng trưng, mọi người đều biết Thượng An đạo nhân không phải tới để đi dạo Đoạn Tình Nhai.
Sau đó, Giang Hạo làm thế mời.
Thượng An cũng không có khách sáo mà cất bước đi ra ngoài.
Mãi đến khi hai người tan biến trong tầm mắt, đám người Khổ Ngọ Thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị này không tầm thường, quá bất nhất.
Bọn hắn từng ra ngoài mấy lần, đương nhiên nghe qua tên của Thượng An.
Có Thánh hiền chi tâm, thiên tài kinh thế của Hạo Thiên Tông, có thể so sánh với Thiên Đạo Trúc Cơ.
Không cần nói cũng biết phân lượng của hắn như thế nào.
Thân là Ma Môn, bọn họ luôn có chút lo lắng đối với người như này.
---
Bên cạnh dòng sông.
Giang Hạo đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu tình huống xung quanh một chút.
Mấy năm trước hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc Thượng An đến, nhưng vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.
Sự mạnh mẽ của đối phương vượt xa lúc trước.
Loại cảm giác sắp đạp thiên mà đi kia vô cùng rõ ràng.
Lúc trước không phải như thế.
"Nơi này không có ai sao?" Thượng An đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:
"Từ nơi này đến ngọn núi phía trước có rất ít người xuất hiện."
Đây là một con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, thế nhưng phần lớn thời gian đều không có ai.
Bởi vì linh khí tương đối mỏng manh, cũng không ai muốn tới chỗ này làm gì.
Chỉ khi làm một chút việc không thể lộ ra mới tới đây.
Nhưng mà ánh sáng thánh hiền của Thượng An đã rọi sáng nơi đây, hắn là cố ý.
Cho dù là rất xa thì cũng có người có thể phát hiện ra.
Sẽ mau chóng rời khỏi.
Nghe thế, Thượng An an tâm hơn không ít:
"Ngươi từng gặp ta đúng không?"
"Gặp qua." Giang Hạo gật đầu.
Hắn gặp qua Thượng An chân chính.
Cũng hiểu rõ sự lợi hại của hắn, người như này thế mà không bị biến đổi thành vặn vẹo.
Thật sự là vô cùng lợi hại.
Nếu như là hắn, có lẽ sẽ không được bình tĩnh giống như bây giờ.
"Ta sẽ bỏ nó xuống." Thượng An để tay lên mặt nạ.
Giang Hạo nhìn đối phương, bỗng nhìn thấy một gương mặt xấu xí sau lớp mặt nạ.
Đối với người quen nhìn đồng môn tu tiên với hắn đúng là một loại trùng kích.
Mặc dù hắn sẽ không biểu hiện ra cái gì, nhưng những người khác thì không chắc.
Lời đàm tiếu âm thầm tuyệt đối sẽ không ít, một khi tự ti, tức giận, nổi lên sát tâm, đây chính là khởi đầu của vạn kiếp bất phục.
Bởi vì sau khi bình tĩnh lại thì phát hiện, xung quanh có rất nhiều người chết, còn mình là người giết bọn họ.
Đây chính là một con đường không có lối về.
Mà Thượng An lại không đi trên con đường này.
Cuối cùng, Giang Hạo cũng có thể hiểu rõ, tại sao Thượng An lại thích Mị Thần.
Cũng không phải là không thể tránh khỏi dụ hoặc của Mị Thần, mà là bởi vì Mị Thần không có bất kỳ phản ứng gì đối với gương mặt này. Thậm chí còn ưa thích từ tận đáy lòng.
Đối với Thượng An đạo nhân mà nói, đây đúng là cứu rỗi.
Khó trách sẽ tìm tới cửa.
Có đôi lúc Giang Hạo sẽ nghĩ, nếu như lúc trước mình có đủ thực lực giết chết Mị Thần, Thượng An đạo nhân sẽ làm gì?
Lúc đào quáng, hắn từng giết đối phương vô số lần, nhưng vẫn không thể chân chính giết chết.
Một là do thực lực của bản thân nàng, hai là có người chuẩn bị phía sau cho nàng.
Như thế, nàng mới không bị giết chết.
Còn có một vấn đề, nếu như Mị Thần được Thượng An cứu ra, mà còn tới trêu chọc hắn, có nên giết hay là không giết?
Sau khi giết liệu có đối địch với Thượng An hay không?
Không giết chính là dung túng cho đối phương, phiền toái sẽ không ngừng kéo đến.
Chỉ qua một lát, Giang Hạo cho ra một đáp án.
Mình chỉ muốn một cuộc sống bình ổn mà thôi.
"Hù đến ngươi rồi." Giọng điệu Thượng An mang theo ý xin lỗi.
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ.
Chính là vì như vậy, khiến cho hắn cảm thấy một người chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt như Mị Thần không xứng với người trước mắt.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng rồi nói:
"Không có."
Đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng không có bị dọa.
"Ta ban đầu vốn phải chết." Tay cầm mặt nạ của Thượng An chậm rãi buông xuống, nói:
"Khi đó, người ta thấy có phải là ngươi hay không?"
Giang Hạo yên lặng, cũng không muốn trả lời vấn đề này.
"Ta nhớ rõ, chính là ngươi." Thượng An đạo nhân thở dài một cái:
"Ta nhớ không sai, ta từng cầu ngươi cứu Tiểu Mị."
Giang Hạo vẫn không lên tiếng.
Đối phương đúng là từng cầu, mình còn đồng ý.
Thế nhưng hắn chỉ là thuận miệng đáp ứng, vì muốn để đối phương an tâm.
Như thế mới dễ dàng ngất đi.
Cũng thuận tiện cho hắn phong ấn.
Mình sau có thể cứu Mị Thần ra được, đó là một người không thể xác định là có an toàn hay không.
Thượng An đạo nhân cũng không vội mở miệng, mà chỉ đi về phía trước.
Giang Hạo đi theo.
Bọn hắn đi trên đường núi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh tảng đá lớn.
"Đa tạ." Thượng An đạo nhân đột nhiên nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn qua.
"Ngươi hình như rất bất ngờ?" Thượng An đạo nhân nói.
"Có một chút." Giang Hạo gật đầu.
"Tại sao phải cứu ta?" Thượng An đạo nhân nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì ta muốn cứu." Giang Hạo nói.
"Không có nguyên nhân gì đặc biệt sao?"
"Chỉ là muốn mà thôi." Vẻ mặt của Giang Hạo bình tĩnh.
Thượng An đạo nhân là một người tốt, hơn nữa chuyện đối phương làm khiến cho hắn cảm thấy chấn động.
Không sai biệt lắm chính là như thế.
Đối phương không hỏi về chuyện này nữa, mà là nhìn về phía trước.
"Biết ta tại sao phải cảm ơn ngươi không?"
"Không biết." Giang Hạo lắc đầu.
Hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
" n cứu mạng, chẳng lẽ không nên cảm tạ sao? Lại qua nhiều năm mới đến, đã là ta vong ân phụ nghĩa." Thượng An đạo nhân cười nói.
" n cứu mạng sao?" Giang Hạo nhìn đối phương, có chút ngoài ý muốn.
"Thật ra cũng không hẳn, nếu như không phải vì ngươi, ta sẽ không bị sư phụ bây giờ mang đi, cũng sẽ không lĩnh ngộ, càng không thể đứng ở vị trí hôm nay."
Thượng An nói nghiêm túc:
"Ta không muốn vượt qua một bước này, cũng không phải là ta không thể, mà là ta vẫn chưa gặp lại ngươi."
"Ta?" Giang Hạo không hiểu.
Không phải là bởi vì Mị Thần sao?
Trong nhận thức của hắn, Thượng An đạo nhân là bởi vì không muốn buông bỏ Mị Thần mới không thể bước ra một bước.
Hiện tại thế mà không phải.
"Đúng, ta có thể vào Hạo Thiên Tông, gặp được tiên lộ, là bởi vì lựa chọn ban đầu của ngươi. Cho nên, ta muốn đến hỏi ngươi lý do, cũng muốn cảm tạ ngươi." Thượng An đạo nhân nói với vẻ chân thành.
"Thì ra là như này." Giang Hạo khẽ gật đầu.
Sau khi dừng một lúc, Thượng An đạo nhân nói:
"Ta biết ngươi có thành kiến với Tiểu Mị, cũng biết ngươi và nàng có ân oán."
"Vậy ngươi còn nhờ ta cứu nàng?" Giang Hạo hỏi.
"Nhưng mà ta không có thành kiến đối với ngươi, ngươi nhìn qua là một người có thể tin được." Thượng An đạo nhân nói xong thì cười tự giễu:
"Thế nhưng ngươi cũng không phải một người có thể bị người ngoài tùy ý quấy nhiễu."
"Không trách ta sao?" Giang Hạo nói khẽ.
"Trách." Thượng An đạo nhân gật đầu:
"Vô cùng trách, nhưng ta có tư cách gì để trách đây? Không có ngươi, ta đã chết. Chỉ là có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ, nếu như ngươi cứu Tiểu Mị thì tốt."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận