Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 726: Đạp Phá Đăng Tiên Đài

Chương 726: Đạp Phá Đăng Tiên Đài
Chương 726: Đạp Phá Đăng Tiên Đài
Thượng An vẫn rất chấp nhất Mị Thần.
Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà đối phương cũng không có bởi vì sự chấp nhất của mình mà giận chó đánh mèo.
Hắn làm chính hắn, cũng để người khác làm người khác.
Không cần phải theo tâm ý của hắn.
"Dùng mệnh của ngươi, đổi tự do của nàng, thật sự đáng giá sao?" Giang Hạo trầm mặc một lát rồi hỏi.
Phải biết, chuyện đánh đổi khi đó chỉ là sự tự do của Mị Thần. Mà Thượng An lại mất đi sinh mệnh. Cũng không phải là dùng tự do đổi tự do.
Thượng An ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói:
"Dĩ nhiên là đáng giá."
"Thật sao." Giang Hạo cũng không hiểu.
Hắn không có suy nghĩ của Thượng An, không có kinh nghiệm của hắn, cũng không hiểu hành vi của hắn.
Hắn thấy, không đáng.
"Ngươi lại muốn đi vào cứu nàng?" Giang Hạo hỏi.
"Không đi vào." Thượng An đạo nhân lắc đầu, thở dài nói:
"Hiện tại ta đã không được vào Thi Giới. Lần trước là cơ hội cuối cùng. Cho nên ta liều mạng cũng muốn cứu Tiểu Mị, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại."
Không thể đi vào nữa sao?
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, là tu vi hay là do trạng thái?
Lúc trước, tu vi của Thượng An chắc là giống hắn bây giờ.
Nói cách khác, là vấn đề trạng thái.
Bây giờ, khí thế của hắn như cầu vồng, con đường phá vỡ Đăng Tiên Đài đang ở ngay trước mắt, ánh sáng thánh hiền chiếu rọi bốn phương, đã không cách nào áp chế nữa.
Hắn chỉ có một lựa chọn là đi lên, lại không cách nào hướng xuống.
"Từ bỏ?" Giang Hạo có chút tò mò.
"Sẽ không." Thượng An đạo nhân vẫn luôn ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh:
"Ta sẽ không bỏ qua."
"Mị Thần bị ta đá trở về hang núi, ngọn núi kia biến mất." Giang Hạo nói.
Đối phương không nhìn thấy mấy chuyện này, nhưng hắn vẫn phải nói ra.
"Ta biết." Thượng An gật đầu:
"Ta vẫn luôn biết, thật ra ngươi rất tốt. Bởi vì ta, ngươi có lẽ từng nghĩ tới chuyện cho Tiểu Mị cơ hội, có đôi khi thậm chí sẽ cảm thấy khó xử vì ta. Ta cũng biết việc Tiểu Mị thích gây chuyện. Nếu như tương lai ngươi mà hạ sát thủ, ta cũng biết nhất định là có nguyên nhân. Ta biết tất cả mọi chuyện."
Giang Hạo nhìn đối phương, có một vấn đề rất muốn hỏi.
Đó chính là, tương lai hắn đạt được Mị Thần, mà Mị Thần lại thường xuyên trêu chọc những cường giả khác, Thượng An sẽ như làm như thế nào.
Mặc dù tò mò, nhưng hắn cũng không hỏi.
Chuyện như vậy còn chưa xảy ra, có lẽ cũng sẽ không xảy ra.
Không cần thiết phải làm đối phương khó xử.
"Tình cảm thật sự là phức tạp." Giang Hạo lên tiếng.
"Đúng, vô cùng phức tạp, nhưng ta thật sự thích Tiểu Mị." Thượng An đạo nhân cúi đầu nói. Sau khi do dự một chút, hắn hỏi:
"Ngươi có người mình thích không?"
"Không có." Giang Hạo lắc đầu.
"Người thân cận thì sao?" Thượng An lại hỏi.
"Thân cận?" Giang Hạo quay đầu nhìn đối phương, nói:
"Như thế nào mới tính là thân cận?"
"Thường xuyên ở cùng một chỗ, tâm trạng xuất hiện chập chờn bởi vì nàng. Có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy, ví dụ như một số biểu cảm, cùng với lơ đãng nhìn thấy một chút da thịt. Ngoài ra chính là tình trạng của ngươi, nếu bị thương thì sẽ để ý. Điểm quan trọng nhất chính là, lúc ở cùng với nàng, không nói lời nào thì sẽ cảm thấy không được tự nhiên." Thượng An đạo nhân nghiêm túc nói.
Trong lời nói mang theo ý cười, dường như là nghĩ đến chuyện gì vui vẻ.
Giang Hạo nghe xong thì nhíu chặt mày.
Bởi vì trong đầu hắn chỉ xuất hiện một người, một thân ảnh màu đỏ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Chỉ giữa yên lặng.
Thượng An đạo nhân nhìn hắn một cái, cũng không nói về đề tài này nữa.
Gió lẳng lặng thổi qua.
Không có chút vội vàng nào tựa như mặt hồ trong núi sâu, khiến tâm thần người ta cảm thấy thanh thản.
Gió lay động áo bào của Thượng An, giọng nói bình tĩnh của hắn bỗng truyền đến:
"Vừa rồi hình như đã làm ngươi khó xử."
"Vừa rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Lúc tới gặp ngươi, ngươi hình như không thích mấy trường hợp như thế." Giọng nói của Thượng An đạo nhân mang theo ý xin lỗi.
"Đúng là có chút không thích." Giang Hạo gật đầu.
Chuyện kia sẽ gây ảnh hưởng khá lớn đến hắn, bởi vì sẽ bị rất nhiều người chú ý.
Trước đó không ai để ý đến hắn, hiện tại có thể có.
Phiền toái cũng có khả năng xuất hiện theo.
Mặc dù có thể giải quyết, nhưng dù sao cũng là tai bay vạ gió.
"Ta không biết, ta cho là có thể khiến cho ngươi sau này thoải mái hơn một chút." Thượng An đạo nhân nói.
Theo lý thuyết thì đúng là như này, có cường giả quan tâm rất nhiều vấn đề đều sẽ tan biến.
Hơn nữa Thượng An đến đây, một số người có thực lực mạnh đều không dám vọng động.
Chỉ sợ một số người không biết sống chết và bị giật dây đến xò xét.
Đây chính là phiền toái không cần thiết.
"Ban đầu ta muốn tặng ngươi một phần lễ, hiện tại xem ra không thể trực tiếp đưa cho ngươi rồi." Thượng An đạo nhân nhìn Giang Hạo, nói:
"Nếu như ngươi muốn, ta vẫn có thể đưa riêng cho ngươi, là một loại cơ duyên, động tĩnh sẽ không nhỏ. Ngươi cũng sẽ tiến vào tầm mắt của rất nhiều người."
"Nếu như không phải nhằm vào ta thì sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Ta sẽ đưa cơ duyên cho toàn bộ Thiên m Tông, đạt được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của mỗi người, chỉ là sẽ kém xa tặng riêng." Thượng An đạo nhân nói.
Sau đó hắn liền chờ đợi, chờ Giang Hạo đưa ra quyết định.
Người kia yên lặng, hắn thật ra có thể không cần cơ duyên kỳ. Nhưng mà đối phương muốn đưa, hắn không thể không cần.
Có đôi khi nhất định phải đưa ra tạ lễ, nếu không sẽ không giải được nhân quả, cũng không cách nào giúp cho tâm niệm thông suốt.
"Được." Giang Hạo gật đầu nói:
"Ta tuyển cái sao."
"Không cảm thấy đáng tiếc sao?" Thượng An đạo nhân hơi kinh ngạc.
Giang Hạo chỉ lắc đầu.
Cũng không đáng tiếc, có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất.
Nếu như Hàn Minh sư đệ có thể có lĩnh ngộ thì càng tốt hơn, có thể khiến cho hắn tới gần thủ tịch hơn.
"Đạo hữu thật sự là rộng rãi." Thượng An đạo nhân đứng lên, ngẩng đầu nhìn lên trời:
"Ta phải đi rồi."
"Về Hạo Thiên Tông?" Giang Hạo đứng dậy theo.
"Ừm, ta muốn trở về tu luyện, mau chóng đi đến cảnh giới có khả năng cưỡng ép tiến vào Thi Giới, cứu Tiểu Mị ra." Trong mắt Thượng An đạo nhân tràn đầy kiên định.
Giang Hạo thở dài, Thượng An vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu Mị Thần.
Có lẽ không phải vì Mị Thần thật sự tốt, chỉ là nàng đúng lúc xông vào thế giới của Thượng An, trấn an Thượng An. Như thế mới khiến cho người trước mắt nhớ mãi không quên.
Càng trùng hợp hơn chính là, Mị Thần bị phong ấn, hai người bị ngăn cách, giống như kiểu không thể chiến thắng người chết.
Mị Thần chính là như vậy.
"Hiện tại phải đi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, chính là hiện tại, ta đã gặp được người mình muốn gặp, vấn đề muốn hỏi cũng đã hỏi. Với ta mà nói tất cả đều đã viên mãn. Ta cần phải bước đi, không thể dậm chân tại chỗ nữa." Thượng An đạo nhân vừa cười vừa nói.
Lúc này, ánh sáng trên người hắn vô cùng rõ ràng.
Giang Hạo có một loại cảm giác không hiểu, lúc này Thượng An tựa như một vầng thái dương chói mắt.
Vầng thái dương này đang muốn bay lên.
"Ngươi chắc cũng biết ta sắp đạp phá Đăng Tiên Đài, ngươi biết cái gì là đạp phá Đăng Tiên Đài không?" Thượng An đạo nhân nhìn Giang Hạo.
Người kia lắc đầu.
Hắn chưa từng hỏi về vấn đề này.
"Vậy ngươi biết phía trước tiên lộ có gì không?" Giọng điệu của Thượng An đạo nhân vẫn bình tĩnh trước sau như một.
"Cầu thang thành tiên?" Giang Hạo do dự một chút rồi trả lời.
"Đúng vậy, cầu thang thành tiên." Thượng An đạo nhân cất bước hướng về phía không trung.
Một bước đi ra, dưới chân liền xuất hiện cầu thang thành tiên.
"Cầu thang thành tiên có chín bậc, tám bậc phía trước chỉ là bình thường." Thượng An đạo nhân cất bước lần nữa, lần này hắn di chuyển bảy bước.
Đi đến bậc thang cuối cùng.
Giang Hạo nhìn đối phương, cảm nhận được một ánh sáng không có gì sánh kịp.
Lúc này hắn có một loại ý nghĩ, Thượng An muốn đạp phá Đăng Tiên Đài ở ngay trước mặt hắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận