Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 728: Nữ Ma Đầu: Nếu Như Người Thích Mị Thần Là Ngươi

Chương 728: Nữ Ma Đầu: Nếu Như Người Thích Mị Thần Là Ngươi
Chương 728: Nữ Ma Đầu: Nếu Như Người Thích Mị Thần Là Ngươi
Giang Hạo đứng ở trên ngọn núi, cảm nhận được xung quanh đang biến hóa, hắn có thể cảm thấy, đây là một cơ duyên cao minh.
Cũng không phải là tấn thăng bình thường, mà là cảm ngộ đối với tiên lộ.
Loại cảm ngộ này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Thượng An là đặc biệt cho hắn xem.
"Hắn tự tin như vậy, cho rằng ta có thể thành tiên sao?"
Giang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra.
Sau đó bắt đầu lĩnh hội tiên lộ, mặc dù bây giờ vô dụng, thế nhưng tương lai sẽ rất hữu dụng.
Tiên lộ cách hắn còn rất xa xôi, thậm chí còn không thể nào hiểu được.
Thế nhưng nhớ kỹ giờ phút này, sau này lúc mình đi đến cảnh giới này thì sẽ có rất nhiều cảm ngộ.
Trong nháy mắt, hắn lâm vào trong đó, thấy được nhiều thứ huyền diệu khó giải thích, tuyệt không thể tả.
Hắn không thể nào hiểu được, nhưng có thể nhớ kỹ.
Lúc này, có bốn đạo ánh sáng phóng lên tận trời theo Thượng An.
Giang Hạo cũng không nhìn thấy, nhìn thấy cũng không thể nào hiểu được, dù sao cảnh giới này với hắn mà nói chính là đêm đen như mực.
Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không hiểu, cũng chưa từng chứng kiến.
Lúc này toàn bộ Thiên m Tông đều ở dưới ánh sáng thánh hiền, tâm cảnh của rất nhiều người đều được tăng lên.
Hàn Minh thì lĩnh ngộ tại chỗ.
---
Bên ngoài.
"Công chúa, ngài không sao chứ?"
Xảo Di có chút lo lắng, bởi vì công chúa khóc, là thật sự khóc.
Nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Bích Trúc vốn đang lạc quan bỗng bị đả kích thật sâu.
Nàng cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ duyên này, cho dù mình lo lắng như thế nào thì cơ duyên cũng sẽ không dừng lại một chút nào.
Mà điều càng làm cho nàng khó chịu hơn là, có bốn người thu được cơ duyên.
Thấy người khác thu hoạch được, nàng còn cảm thấy khó chịu hơn so với việc mình mất đi.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút hối hận, nếu như không tới, cũng không cần nhìn thấy cơ duyên chạy đi trên đầu ngón tay.
Một hồi lâu sau, nàng mới tỉnh táo lại: "Nếu đã mất đi, vậy chúng ta cũng không thể đến không, ít nhất cũng nên cảm nhận tiên duyên một chút, củng cố tu vi cũng tốt."
Xảo Di nhẹ nhàng thở ra, công chúa có thể nghĩ thông suốt là tốt.
Trong lòng Bích Trúc cảm thấy khó chịu, Xảo Di thì không hiểu hôm nay chính mình đã bỏ qua cái gì.
Đây cũng không phải là cơ duyên bình thường, trong một số ghi chép, cơ duyên dẫn tiên lộ mới chỉ xảy ra có ba lần.
Từ xưa đến nay chỉ có ba lần.
Đây là lần thứ tư, nàng gặp được, sau đó bỏ qua.
Nàng không muốn như này một chút nào.
Ánh sáng thánh hiền bắt đầu chiếu rọi tám phương, rất nhiều người đã nhận ra, Thiên Thanh Sơn cũng như thế, nhưng khi bọn hắn đi qua đều đã không còn kịp nữa rồi.
Tiên lộ đã bắt đầu phong bế.
Nhưng dù như thế bọn hắn cũng có thu hoạch khổng lồ.
Ba ngày sau.
Bích Trúc nhìn về chân trời, tiên lộ sắp kết thúc.
Tại thời khắc cuối cùng, trong số những người bước lên theo có một người hình như bị tiên lộ bài xích, bị trấn áp rơi xuống.
Cũng không bị thương tổn, ánh sáng thánh hiền đã chắn lại cho hắn.
"Ách? Thất bại rồi? Tại sao?" Bích Trúc có chút kinh ngạc.
Nhìn từ mọi phương diện, đối phương có thể thành công mới đúng.
Cho dù là cảnh giới hay là nội tình đều vô cùng cao minh.
Ở bên trong bốn người kia, hắn không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai, như này mà cũng thất bại?
---
Bên trong Thiên m Tông, Mộc Long Ngọc rơi xuống mặt đất, sau đó hành lễ với vùng trời, ngỏ ý cảm ơn.
Nếu như không phải có Thượng An, hắn đã bị thương rồi.
Cho dù bị thương cũng không nghiêm trọng.
"Ngươi không sao chứ?" Mịch Linh Nguyệt chạy tới, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, ta đã bước một chân vào tiên lộ." Mộc Long Ngọc nói.
"Tại sao lại thất bại?" Mịch Linh Nguyệt cũng cảm thấy không hiểu.
Mộc Long Ngọc cười khổ, nói: "Thành cũng do Thiên Vương, bại cũng do Thiên Vương."
Dù Thập Nhị Thiên Vương rời khỏi vùng biển thì thực lực vẫn rất mạnh, nhưng lại không có khoa trương như lúc ở vùng biển. Thập Nhị Thiên Vương hợp lại mới không có nhiều người dám tùy ý đặt chân đến lĩnh vực của bọn hắn. Đây cũng là lý do, bọn hắn không muốn có người thay thế Hải La Thiên Vương, mà là lựa chọn để hắn trở về ổn định vùng biển.
Thập Nhị Thiên Vương thiếu đi một người, uy lực liên thủ sẽ yếu đi một chút.
Đương nhiên, thực lực của bọn hắn trong lĩnh vực của mình vẫn cực kỳ ghê gớm.
Rất nhiều người đều muốn có được khí vận Thiên Vương, nhưng mà nó có chỗ tốt, đương nhiên cũng có chỗ xấu.
Không có gì đáng trách.
"Không nghĩ tới lại gặp được cơ duyên như vậy." Mịch Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào không trung, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Ừm, đúng là vô cùng lợi hại, vận khí của ba người bọn hắn đủ tốt." Mộc Long Ngọc cảm khái.
"Là những người nào?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Thiên m Tông Bạch Chỉ, đệ tử của Sơn Hải Kiếm Tông, đệ tử của Hạo Thiên Tông." Mộc Long Ngọc nói.
Hắn có thể cảm nhận được, những người này đều rất khó bước ra một bước cuối cùng.
Nhưng có tiên duyên thì lại khác.
Mỗi người đều có thể thành công.
---
Giang Hạo ngồi xếp bằng, đang khắc ấn ký thành tiên từ trong cảm ngộ.
Ngoài ra, Sơn Hải Ấn cũng được tăng lên.
Cũng có một chút uy lực, kèm theo phong ấn thì sẽ càng lợi hại.
Sau khi tiên khí tán đi, hắn cũng tỉnh lại.
Lúc này đã là đêm tối, ánh sao trên bầu trời sáng chói, trăng sáng gió nhẹ.
Không còn ánh sáng trên trùng thiên, không còn hào quang ngũ sắc.
Tất cả như là mộng cảnh kiều diễm.
Nhưng thân thể lại xuất hiện biến hóa, hắn đã nhớ kỹ tiên lộ, con đường tương lai của hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là có chút không được củng cố, cho dù nhớ kỹ như thế nào thì vẫn không có cách nào củng cố.
Nhưng như này cũng đủ rồi, dù cho quên mất thì cũng không quên quá nhiều.
Đây là tạ lễ mà Thượng An đưa cho hắn.
"Thật sự là lợi hai."
Đây chỉ là một phần được đưa ra thôi mà đã ly kỳ như vậy rồi, nếu như đưa cho hắn toàn toàn, như vậy chính là tiên duyên hoàn chỉnh tiên, gần như có khả năng bảo đảm cho hắn bước lên tiên lộ.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi hoài nghi, mình thật sự có ân với Thượng An lớn như vậy sao?
"Đúng là rất lợi hại." Một giọng nói bình tĩnh vang lên ở sau lưng hắn.
Giang Hạo giật mình, liền vội vàng đứng lên quay đầu.
Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ chẳng biết đã xuất hiện vào lúc nào, nàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế.
Vị trí này trước kia không có bàn ghế, giờ chẳng biết đã nhiều một thêm một bộ bàn ghế từ lúc nào.
Trên bàn còn có trà.
"Xin ra mắt tiền bối."Giang Hạo cung kính hành lễ.
Hồng Vũ Diệp để chén trà xuống, nói:
"Pha trà đi."
Giang Hạo không dám nhiều lời, đi qua pha trà.
Chỉ là lúc hắn lấy lá trà ra, ánh mắt lạnh như băng rơi xuống trên người hắn.
Khiến cho hắn tê cả da đầu, sau đó hắn đổi sang loại đắt hơn một chút, nhưng tầm mắt lại càng băng lãnh.
Mãi đến khi hắn lấy phần Thiên Thanh Hồng cuối cùng ra.
Tầm mắt băng lãnh mới tan biến.
Lại hết Thiên Thanh Hồng, Giang Hạo thở dài, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch.
"Thượng An đạo nhân đã nói gì với ngươi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Hỏi ta lúc đầu tại sao lại cứu hắn và biểu đạt sự cảm tạ." Giang Hạo nói.
"Vậy ngươi tại sao lại cứu hắn?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về người bên cạnh.
"Bởi vì muốn cứu hắn." Giang Hạo nói khẽ.
"Hắn không trách ngươi không cứu Mị thể kia sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Hắn nói có trách, vô cùng trách. Nhưng ta là ta, hắn là hắn, hắn có thể làm chính hắn, ta đương nhiên cũng có thể làm chính ta."
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo rồi nói:
"Ngươi thì sao? Ngươi sẽ rộng lượng như vậy sao?"
"Ý của tiền bối là?" Giang Hạo trong lúc nhất thời không hiểu rộng lượng là ám chỉ điều gì.
Là cảm tạ, hay là buông xuống.
"Nếu như người thích Mị Thần là ngươi, Thượng An đột nhiên xuất hiện, cuối cùng hắn cứu được ngươi, lại để Mị Thần gặp nguy hiểm. Ngươi sẽ rộng lượng như vậy sao?" Tầm mắt Hồng Vũ Diệp an tĩnh, lại mang theo một chút tò mò.
Khí tức nàng bình ổn, nhìn chằm chằm người trước mắt, đang chờ đợi đáp án.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận