Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 741: Nên Phóng Sinh Đều Phóng Sinh

Chương 741: Nên Phóng Sinh Đều Phóng Sinh
Chương 741: Nên Phóng Sinh Đều Phóng Sinh
Vệ Liệt rời đi.
Giang Hạo đứng tại chỗ, có thể cảm nhận được hắn đang cảm khái.
Chỉ mới qua mười mấy năm, mình đã vượt qua hắn.
Tốc độ tu luyện như này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không có Hàn sư đệ, Giang Hạo cũng không dám tấn thăng như này, sẽ có rất nhiều người để mắt tới.
Có Hàn sư đệ thì lại khác.
Có thể chia sẻ phần lớn ánh mắt, phần còn lại sẽ bị chuyện của Nguyện Huyết Đạo thu hút. Như thế, hắn có thể an tâm.
Cho dù còn có một phần nhỏ chú ý, cũng không có người nào có gan động thủ, nguy hiểm cực kỳ bé nhỏ.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trước quặng mỏ.
Lâm Tri đứng tại vị trí tù phạm, hắn vừa hỗ trợ giám sát đồng thời cũng phụ trách đào quáng.
Giang Hạo cố ý chọn vào động để tiến tới.
Lúc này Lâm Tri cúi đầu, tay cầm cuốc, đào quáng đã thành thói quen.
Cũng may ánh mắt của hắn cũng không chết lặng như các thợ mỏ khác.
Đài quáng ở chỗ này lâu, con người sẽ dần dần trở nên chết lặng, đây là vận mệnh của vô số thợ mỏ.
Quặng mỏ của Thiên m Tông còn tốt, ít nhất còn để cho người ta tu luyện, chỗ khác thì đều không cho người ta tu luyện để dễ không chế hơn.
Người có thể tự mình tu luyện cực ít.
Sau khi bọn hắn tiến vào quặng mỏ, Giang Hạo một đường đi theo, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn cả.
Cho đến khi thợ mỏ bắt đầu đào quáng, Lâm Tri bị quở trách vài câu rồi bắt đầu đào quáng tại chỗ hẻo lánh. Người không biết còn tưởng rằng hắn là thợ mỏ.
Sau khi quan sát một lúc, Giang Hạo phát hiện động tác của Lâm Tri thành thạo, tâm tính bình thản.
Cũng không bởi vì ZdIZdQintVẰ khác quở trách hoặc là khinh thường mà thẹn quá hóa giận.
Chỉ là vẻ mặt có chút mê mang, không biết là có tâm sự gì.
Thấy thế, Giang Hạo mới lấy cuốc ra, đi đến bên cạnh Lâm Tri rồi đào khoáng.
Keng!
Một cuốc hạ xuống, Lâm Tri đã nhận ra bên cạnh có người.
Hắn quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người, sau đó hoảng sợ nói: "Sư huynh.
Giang Hạo không ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục đào quáng:
"Biết cuộc sống mong muốn của ta là gì không?"
"Là gì?" Lâm Tri tiếp tục đào quáng.
Nhưng mà khác với Giang Hạo, hắn không có cách nào chuyên tâm, chỉ đào đơn giản một chút, kém xa ban đầu.
“Có lẽ đào quáng chính là cuộc sống mong muốn trước đó của ta." Giang Hạo ôn hòa cười nói.
Lâm Tri không tin, không có ai lại muốn đến đây đào quáng cả.
Nơi này quá đơn điệu, vừa dơ lại vừa loạn.
Tiên nhân sao có thể nguyện ý tới đây được chứ?
Giang Hạo dừng lại, nhìn về phía Lâm Tri bên cạnh, nghiêm túc nói:
"Ngươi có nghĩ tới hay không, cuộc sống bây giờ của ngươi có lẽ là cuộc sống mà những người khác hằng tha thiết?"
Nghe vậy, Lâm Tri sửng sốt, hoàn toàn ngẩn người.
Hắn nghĩ rằng mình rất khổ, nghĩ rằng mình rất khó khăn. Nhưng hắn hiện tại mới phát hiện, mình còn sống, còn có thỏ gia chiếu cố, còn có sư huynh lo lắng, còn có hai người bạn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hắn.
Ở trong ma môn, có mấy người may mắn được như hắn?
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Tri mới mở miệng nói:
"Ta, ta mới hiểu ra."
Giang Hạo nhìn đối phương hồi lâu, cuối cùng tiếp tục đào quáng.
【 Tinh thần +1 】
【 Lực lượng +1 】
【 Linh kiếm +1 】
Nhìn xem từng bọt khí rơi xuống, hắn cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Chỉ là bọt khí màu lam cũng không dễ dàng xuất hiện.
Có lẽ có một ngày nào đó, đào quáng sẽ không còn ra bọt khí nữa.
Chỉ có thể đi tìm kiếm khoáng mạch hiếm thấy, tới gần thần vật hoặc là hung vật một chút.
"Không biết gần Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có khoáng hay không." Trong lòng Giang Hạo chợt nghĩ đến.
Bởi vì muốn đi giải quyết chuyện này, cho nên có thể cân nhắc một chút.
Hắn chỉ có tư cách nhúng tay khi Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu vẫn đang trong trạng thái phong ấn, một khi phá vỡ cũng chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng mà chuyện này không vội vàng được, nhất định phải chờ Hồng Vũ Diệp xuất hiện.
"Muốn đi trở về không?" Giang Hạo vừa đào quáng vừa hỏi.
"Có chút muốn." Lâm Tri thành thật gật đầu.
Giang Hạo có chút cảm khái, ngẫm lại cũng đúng, tuổi trẻ mà, ai lại muốn ở lại quặng mỏ mãi chứ.
"Tu luyện có lơ là không?" Giang Hạo hỏi.
"Không có, không dám có một chút buông lỏng nào.” Lâm Tri nói nghiêm tíc.
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy vui mừng, có ít người sẽ không chịu nổi áp lực mà cam chịu.
Lâm Tri có tương lai tốt đẹp, nhưng mà nếu như hiện tại hắn mà cam chịu thì tương lai sẽ càng thêm khó khăn.
Giang Hạo không tiếp tục lên tiếng nữa, yên lặng đào quáng, đào một buổi chiều.
Lâm Tri hơi kinh ngạc, tại sao sư huynh lại không đi nghỉ ngơi như những thợ mỏ khác?
Nhưng mà, sư huynh không nghỉ ngơi, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Giang Hạo luôn đào quáng không nghỉ, một ngày này hắn cũng không nói gì nhiều.
Cho đến khi kết thúc, hắn mới đi theo Lâm Tri tới chỗ ở của hắn.
Bởi vì mặt mũi của thỏ gia không nhỏ, Lâm Tri có một gian phòng đơn sơ.
Luyện Khí khác đều là ba, bốn người một gian.
"Vẫn luôn tu luyện Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp?" Giang Hạo ngồi xuống, hỏi.
Chỗ ở đơn sơ, kém xa chỗ ở ngoại môn.
Rất nhiều người đến chỗ này đều sẽ chịu ảnh hưởng, cảm thấy nơi này căn bản không phải chỗ cho người ở.
Một khi bị đưa tới đây, tất cả mọi người sẽ ngầm thừa nhận là phạm sai lầm, hoặc là đắc tội người nào đó.
Chưa từng nghe nói có người đến quặng mỏ để lịch luyện.
"Vâng, vẫn luôn tu luyện, không dám lười biếng." Lâm Tri gật đầu.
"Có nghi vấn gì không?" Giang Hạo hỏi.
Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp, là Luyện Khí Pháp của Minh Nguyệt Tông, trong đó có chút huyền diệu.
Trúc Cơ chưa chắc đã có thể lý giải, nhất là Lâm Tri tiếp xúc với các loại công pháp quá ít, những gì chứng kiến cũng chút có hạn, vấn đề sẽ càng nhiều.
Quả nhiên, Lâm Tri nói ra một vài vấn đề, lúc vận chuyển Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp thì nhiều chỗ đều sẽ hơi đau.
Giang Hạo dành thời gian nửa buổi tối để dạy Lâm Tri.
Chỉ giảng giải một phần vấn đề, cố ý lưu lại phần phần, để hắn tự suy nghĩ.
Tinh Thần Pháp cần nhìn trộm tinh thần vạn vật, một người cũng không thể giảng giải hết được. Nếu như giảng quá kỹ, sẽ làm cho người ta mất đi sức sáng tạo và năng lực phát hiện.
Chờ sau khi Lâm Tri hiểu rõ đại khái, Giang Hạo nhẹ giọng hỏi:
"Muốn trở về xem một chút không?" Giang Hạo ám chỉ quê của hắn.
Nơi đó có nhà của hắn, có mẹ ruột của hắn.
Sau khi Trúc Cơ, Lâm Tri đã không còn là Lâm Tri trước đó nữa.
Hắn đã có thể trở về.
Chưa nói tới chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nhưng mà hắn đã có tư cách quỳ gối trước mộ mẹ hắn nói mình đã trở thành tiên nhân.
Đáng tiếc là, tiên nhân này đã về trễ rồi.
Lâm Tri mê mang, trầm mặc hồi lâu.
Giang Hạo cũng không sốt ruột, yên tĩnh chờ đợi.
Có ít người còn có thể trở về, mà có một số người ngay cả chỗ trở về cũng không có.
"Ta …" Lâm Tri có chút do dự, hồi lâu sau mới nói: "Luyện Khí tầng một thật sự có thể ra ngoài sao?"
Giang Hạo mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi muốn."
"Bên phía quặng mỏ còn có rất nhiều chuyện." " Lâm Tri lo lắng nói.
Nhìn qua Lâm Tri, Giang Hạo đột nhiên phát hiện, Lâm Tri đã bị rất nhiều thứ ngăn cản.
Hắn muốn trở về, nhưng hiện thực không cho hắn trở về.
Hắn cần làm nhiều chuyện, bị nhiệm vụ hạn chế.
Về nhà một chuyến sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện phía sau.
Cũng không phải là không muốn trở về, mà là… thân bất do kỷ.
Giang Hạo có chút cảm khái, hiện tại Lâm Tri đã giống với mình trước kia, một khi ảnh hưởng quá nhiều thì sẽ dễ dàng bị chú ý, bị nhằm vào.
Tất cả mọi người đều chỉ muốn sống ổn định qua ngày.
"Đây cũng không phải là vấn đề." Giang Hạo đáp.
Tu vi đến trình độ nhất định, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên thuận tiện.
Nhưng mà…
Cũng không phải chuyện gì cũng có thể chờ tu vi của hắn tăng lên.
Có nhiều thứ, cuối cùng chỉ có thể nhìn nó mất đi, mà mình lại bất lực.
Sau khi tạm biệt Lâm Tri, Giang Hạo liền trở về trong sân.
Hôm nay hắn không đi Linh Dược Viên, nhưng thu hoạch lại nhiều hơn Linh Dược Viên.
Thật ra có thể thường xuyên lấy Lâm Tri làm cớ để tiến vào quặng mỏ đào quáng, chỉ là nếu như kéo dài thì sẽ dễ dàng bị chú ý tới. Mọi người sẽ biết hắn ý không ở trong lời. Thật ra chuyện này cũng vô cùng phiền phức, nhất là Hồng Vũ Diệp. Đây là người đáng cảnh giác nhất.
Những át chủ bài khác bị phát hiện còn đỡ, nhưng bọt khí tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Đối mặt với một người mà mình hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mình lại trở thành trong suốt, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi chuyện đều ký thác trên sự thiện lương của đối phương.
Nhưng Tu Chân Giới lấy đâu ra thiện lương?
Giang Hạo ngồi trong sân, hắn cảm thấy chuyện duy nhất có thể làm chính là cố gắng thuận thế mà làm, thu hoạch được càng nhiều bọt khí dưới tình huống bình thường, chậm rãi tăng lên.
Trầm mặc một lát, Giang Hạo đi chế phù.
Rất nhiều chuyện rất khó làm, muốn sống sót thì sẽ càng phải chịu rất nhiều cực khổ, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng sáng tạo hi vọng.
Làm càng nhiều, tương lai sẽ càng tốt hơn.
Cho dù tuyệt vọng, mình cũng phải tìm được một tia ánh sáng hi vọng.
Oán trời trách đất, không phải là tính cách của hắn.
Chuyện cần làm hiện tại chính là kiếm tiền linh thạch, đạt được một bọt khí màu vàng từ chỗ của con thỏ.
Bàn Đào Thụ niết bàn cần chờ đến sang năm, cũng không vội.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hơn mười ngày thoáng cái đã qua.
Đầu tháng năm.
Tông môn vẫn yên tĩnh giống như trước đây, có lẽ sẽ tiếp tục an tĩnh như vậy mấy tháng nữa.
Ngày này, Lâm Tri xuống núi.
Rời đi một thân một mình.
Giang Hạo vốn muốn để Trình Sầu đồng hành, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Lâm Tri không còn là thiếu niên mười mấy tuổi năm đó nữa, đã là thiếu niên hơn hai mươi tuổi. Hắn có suy nghĩ của mình, có con đường của mình, không phải mọi chuyện đều cần che chở. Làm như này sẽ hại hắn.
Nhưng mà, sau khi Lâm Tri đi ngày thứ hai, Sở Xuyên tìm tới, cũng muốn xuống núi, nói là đi tìm Lâm Tri.
Giang Hạo đồng ý.
Bọn hắn cùng tuổi, cùng nhau đi ra ngoài cũng không có gì là không tốt.
Đến tận lúc nào, tất cả những người mà Giang Hạo muốn phóng sinh đều không còn ở bên người hắn nữa.
"Lần này đúng thật là an tĩnh."
Bên trong Linh Dược Viên, Giang Hạo có chút bùi ngùi.
Mình cũng nên làm quen với cuộc sống an tĩnh như này thôi.
---
Minh Nguyệt Tông.
Trên một ngọn núi, Tự Bạch ngồi dưới tàng cây nhìn lên trời cao.
Linh khí xung quanh chầm chậm lưu động, lại không đi vào trong thân thể của hắn.
Lúc này, pháp bảo phía trước hắn có một đạo kiếm ý xuất hiện, bắt đầu can thiệp vào linh khí. Trong lúc nhất thời, linh khí bị kiếm ý cảm nhiễm, sau đó đi vào trong thân thể của Tự Bạch. Lúc linh khí đủ nhiều, kiếm ý lại bị đẩy lui, tuôn ra từ trong thân thể của Tự Bạch, nhưng không đi vào trong pháp bảo.
Sau đó, hắn mở to mắt.
Khí tức của hắn nặng nề hơn một phần, cũng lớn hơn một chút.
Như thế, hắn mới đứng dậy rời đi.
Hắn sải bước đi tới trước một ngọn núi khác.
"Gặp qua sư huynh." Trên đường đi, có người thi lễ gặp mặt.
Tự Bạch khẽ gật đầu, hướng về phía ngọn núi bên cạnh.
Bầu trời vốn đang sáng tỏ lại dần dần bị sao trời thay thế sau khi tiến vào sơn phong.
Càng về đêm, sao trời càng sáng tỏ.
Ánh sao trải rộng khắp bầu trời như là biển lớn.
Tự Bạch dừng lại trước một tinh đài, cung kính nói:
"Tự Bạch cầu kiến sư bá."
"Lên đây đi.” Giọng nói trầm thấp truyền tới từ bên trên.
Tự Bạch mỉm cười, đi tới từng bước một.
Một lát sau.
Hắn dừng lại trước mặt một lão giả tóc trắng, trước mặt của hắn có một chiếc la bàn đang lơ lửng.
Trong la bàn, có tinh thần vạn vật.
Bên trong có sóng chấn động xuất hiện.
Tự Bạch không biết loại gợn sóng này đại biểu cho cái gì.
Hắn không hiểu nhiều đối với cái này.
"Sao đột nhiên lại tới tìm lão nhân này thế?" Cổ Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi trước mắt rồi hỏi.
"Đệ tử có thể ngồi không?" Tự Bạch hỏi.
"Ngươi đúng là khách khí hơn rất nhiều, lúc trước muốn ngươi bái ta làm thầy, ngươi lại từ chối không chút khách khí." Cổ Thần cười ha ha.
"Sư bá nói đùa, là sư phụ không đồng ý." Tự Bạch khổ sở nói, sau đó ngồi xuống.
"Nói đi, là chuyện gì." Cổ Thần cúi đầu quan sát la bàn tinh thần, không chút khách khí.
Tự Bạch mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa:
"Sư bá biết Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu không?"
Nghe vậy, Cổ Thần nhấc lông mày nhìn người trước mắt, sau đó nói:
"Biết thì có biết, nhưng mà ngươi muốn hiểu rõ về thứ này, hay là muốn nói tới chuyện gì khác?"
Tự Bạch cũng không có quanh co lòng vòng:
"Đệ tử nghe nói, phong ấn của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có thể sắp bị phá vỡ."
Cổ Thần nhướng mày, nói:
"Ngươi nói rõ một chút, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ở một bộ nào."
"Nam Bộ." Tự Bạch đáp.
"Xem ra tin tức của ngươi không phải hoàn toàn là giả. Vậy ngươi tìm ta là muốn ta nhìn xem Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có bị phá vỡ phong ấn hay không sao?" Cổ Thần bình tĩnh nói:
"Ta đã nói với ngươi từ trước, sau khi Thiên Cực Ách Vận Châu xuất hiện, ta đã bắt đầu suy tính về hung vật này. Đoạn thời gian trước mới có được đáp án, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu sẽ không xảy ra vấn đề sớm như thế."
"Có lẽ gần đây mới xuất hiện biến hóa thì sao?" Tự Bạch suy tư một lúc rồi nói:
"Vạn Vật Chung Yên có lẽ có thể tìm được."
"Mấy trò vặt mà thôi, thật sự cho rằng dựa vào một chút Địa Cực Phệ Tâm Châu là có thể tìm được vị trí của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu hay sao? Cho dù bọn họ biết thì cũng không vào được. Tiền bối phong ấn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cũng không phải là người mà đám Vạn Vật Chung Yên kia có thể so sánh."
"Sư bá thật sự là cố chấp." Tự Bạch bất đắc dĩ nói:
"Nếu không thì xem một chút đi?"
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, nói:
"Như vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?
Tự Bạch chỉ chỉ vào đỉnh đầu, nói: "Thử tại chỗ một chút?"
"Nếu như không có bất kỳ phản ứng nào thì như thế nào?" Cổ Thần hỏi.
Tự Bạch suy tư thật lâu mới nói:
"Vậy… coi như đệ tử chưa từng tới?"
Cổ Thần cười lạnh: "Mặt của ngươi đúng là rất lớn."
Vẻ mặt của Tự Bạch cũng không thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, chân thành nói:
"Đệ tử đương nhiên không phải là người mặt dày vô sỉ. Nói như vậy chỉ là muốn nói cho sư bá biết, đệ tử sẽ không thua.”
"Ngươi đúng là tự tin, vậy ta cũng muốn xem xem kết quả của sự tự tin này sẽ như thế nào.” Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, một tay đập vào mặt bàn.
Sao trời xung quanh bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời, sao trời thiên địa vận chuyển, khí vận nhân quả bắt đầu giao hòa.
Trên người Cổ Thần phát ra ánh sáng sao trời, cả người dung hợp cùng sao trời thiên địa.
Một lát sau, hắn nhướng mày, bị sao trời thiên địa gạt ra.
Hắn vốn đang bình tĩnh, bỗng lập tức trở nên kinh hãi.
"Xảy ra chuyện lớn rồi."
Tự Bạch kinh ngạc, chỉ là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có động tĩnh thôi mà vấn đề lại lớn như thế sao?
"Không, không chỉ là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có động tĩnh, lần này có thể sẽ liên lụy đến Thiên Cực Ách Vận Châu. Nhất định phải tìm được vị trí đại khái trong vòng nửa năm, sau đó thử ổn định phong ấn." Cổ Thần nói xong lại tiến vào bên trong sao trời lần nữa.
Nghe vậy, Tự Bạch thở dài một tiếng.
Nửa năm.
Cũng có thể chờ một chút.
Chỉ là liên quan đến Thiên Cực Ách Vận Châu thì đúng là nghiêm trọng.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu có lẽ có thể thử ngăn cản, nhưng mà Thiên Cực Ách Vận Châu lại không cách nào ngăn cản.
Mà Thiên Cực Ách Vận Châu ở ngay gần Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
"Đi Hạo Thiên Tông một chuyến đi."
Bái phỏng Hạo Thiên Tông cũng không phải là chuyện gì lớn.
Đúng lúc, có thể đi gặp Thượng An đạo nhân một chút.
Nghe nói có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn tại phong sơn nào đó.
Thậm chí có thể tới trò chuyện.
Trò chuyện cùng thánh hiền, đương nhiên là một chuyện tốt.
Hỏi thăm một chút chuyện Nam Bộ, cũng dễ dàng có phát hiện mới hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận