Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 742: Ngóng Trông Nữ Ma Đầu Đến

Chương 742: Ngóng Trông Nữ Ma Đầu Đến
Chương 742: Ngóng Trông Nữ Ma Đầu Đến
Cuộc sống của Giang Hạo trôi qua vô cùng yên bình.
Sáng sớm tưới nước, buổi sáng quản lý linh dược.
Buổi chiều thì đi phiên chợ bày quầy bán hàng, ban đêm trở về chế phù.
Hiện nay đã không có chuyện gì cần hắn làm nữa.
Chỉ có chuyện Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu là đang treo ở trên đầu của hắn.
Mấy chuyện khác đều có thể trì hoãn.
Thiên Hoan Các, Phong Hoa đạo nhân, Vạn Vật Chung Yên… cũng có thể chờ sau lại nói.
Tối hôm nay trở về, Giang Hạo nhìn xuống đai lưng đeo bên hông.
Nó đã hoàn toàn dung hợp với các món đồ khác, có thể nhìn hiệu quả.
Hiện nay hắn có chiến giáp, bao tay, giày, nhẫn.
Cộng với đai lưng, có năm bộ trang bị Cửu Thiên Chiến Giáp.
Uy lực của tổ hợp này không tầm thường chút nào.
Nhưng phần lớn đều dùng để bảo mệnh.
"Giám định."
【 Đai lưng thuộc Cửu Thiên Chiến Giáp: năm chiến giáp có thể gia tăng năng lực, các phương diện đạt tới cảnh giới Phản Hư có thể phóng ra một vòng phòng ngự, phòng ngự xung quanh một cách toàn diện; công kích; thuật pháp, độc vật, nguyền rủa, đều khó mà đột phá. 】
"Lại là vòng phòng ngự." Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, là vòng phòng ngự có thể phòng các loại công kích.
Cho đến trước mắt, phòng ngự của hắn đều là phòng ngực công kích trực quan.
Khí độc và nguyền rủa chỉ có thể dùng thân thể hoặc là Nguyên Thần để ngăn cản.
Hiện tại có đai lưng, công kích cấp bậc Phản Hư sẽ khó mà phá vỡ phòng ngự này.
"Năm món, không biết tổng cộng có bao nhiêu món."
Giang Hạo cũng rất tò mò, nếu như tập hợp đủ toàn bộ, uy lực sẽ như thế nào.
Đến lúc đó, nếu như thể hiện ra thì sẽ như thế nào.
Mặc dù có chút chờ mong, nhưng muốn tập hợp đủ chắc là rất khó.
Chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
Mấy ngày nay, ngoại trừ làm những việc cần làm thì không có chuyện gì cả.
Hắn cũng kiếm được đôi chút linh thạch.
Nhưng vẫn khôn gặp được Lãnh sư tỷ hoặc là Đoạn Quan sư huynh.
Tông môn yên tĩnh khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.
Bởi vì sẽ không động thủ với bên ngoài, người bên ngoài cũng nhận được một chút cơ duyên, cũng không muốn bởi vậy mà bỏ lỡ thời gian tiêu hóa.
Yên tĩnh như hiện tại đúng là chưa từng có.
Nhưng mà Giang Hạo biết loại an tĩnh này rất dễ bị Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu phá vỡ.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng tông môn nhiều cường giả hơn một ít, ít nhất là để hắn có cơ hội thoát đi.
"Hồng Vũ Diệp còn chưa tới. "
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lâu rồi không có ngóng trông đối phương tới như vậy.
Sau khi do dự, Giang Hạo đi chợ bán Thiên Hoàn Đan.
Bảy ngàn linh thạch.
Giá cả hạ xuống, bởi vì Thượng An đến khiến cho rất nhiều người thu được cơ duyên.
Các loại đan dược và phù lục đều đang hạ giá.
Không chần chờ nữa, hắn đi tới Tuyết Liên Các.
"Sư huynh muốn cái gì?" Tiên tử dẫn đường hỏi.
Nàng biết Giang Hạo, là một khách hàng không tệ.
"Mua chút lá trà."
Tiên tử dẫn đường cười nói:
"Sư huynh muốn lá trà gì ta cũng có thể làm chủ, có lẽ có thể giảm giá cho sư huynh một chút."
"Thật sao?" Trong lòng Giang Hạo cảm thấy mừng rỡ, sau đó nói:
"Cửu Nguyệt Xuân có thể rẻ hơn được bao nhiêu?"
Tiên tử dẫn đường cười trả lời:
"Có thể bỏ qua số lẻ, đại khái mười mấy… hả?" Tiên tử dẫn đường vốn còn đang tự tin trả lời bỗng sững sờ tại chỗ, cảm giác mình như đã nghe lầm, liền hỏi lại: "Sư huynh muốn trà gì?"
"Cửu Nguyệt Xuân." Giang Hạo lặp lại một lần.
Sắc mặt của tiên tử dẫn đường có chút không dễ nhìn, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục như bình thường.
Nàng lui về phía sau môt bước, cúi đầu cung kính nói:
"Sư huynh mời đi theo ta."
Giang Hạo cũng không thèm để ý đến sự thay đổi của đối phương, hắn muốn biết có thể giảm giá không?
Bởi vì có chuyện nhờ Hồng Vũ Diệp, cho nên hắn không dám qua loa chuyện Cửu Nguyệt Xuân đã đồng ý lần trước, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
Đối phương nhìn như không thèm để ý đến một số việc, nhưng mình không thể cảm thấy là đương nhiên được. Như thế, bản thân sẽ dần hướng về phía vực sâu vô tận.
Một lát sau, Giang Hạo rời khỏi Tuyết Liên Các.
Lấy một vạn chín ngàn năm trăm linh thạch mua một tiền Cửu Nguyệt Xuân.
Cách thời gian con thỏ bị treo lên lại xa hơn một chút.
Còn lại ba vạn tám linh thạch, khiến cho người ta có chút bất đắc dĩ.
Phải mất bao lâu mới kiếm được hai vạn đây?
Giang Hạo thở dài một cái rồi quay về chỗ ở của mình.
Có một số việc có chút khẩn cấp, không thể không gia tăng phòng bị.
So với một số món bảo vật, hắn càng tin tưởng Hồng Vũ Diệp có thể đối phó với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu hơn.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Đầu tháng sáu.
Vẫn không có bất cứ chuyện gì xảy ra, Vô Pháp Vô Thiên không có động tĩnh.
Người của Sơn Hải Kiếm Tông cũng chưa rời đi.
Bọn hắn dường như đang chờ Thi Giới Hoa mở.
Nghe nói người Thi Thần Tông đã đưa thiếp mời bái phỏng, mấy tháng nữa sẽ tới.
Mộc Long Ngọc và Mịch Linh Nguyệt đã rời đi, hình như không nghe lời khuyên của hắn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này.
Trong lúc đó, hắn nhìn « Cổ Kim Sách ».
Đây là một quyển tự truyện.
Nội dung viết về một thiếu niên đi ra từ trên núi, ngây thơ ôm ấp mộng tưởng tốt đẹp đối với thế, cuối cùng bị một người giàu có hãm hại, suýt nữa bỏ mình. Từ đây, hắn bắt đầu làm quen với thế giới này, mở ra con đường trưởng thành.
Sau đó được tiên sinh thư viện thưởng thức, gia nhập Thiên Văn Thư Viện.
Sau đó, hắn một đường quật khởi, thế không thể đỡ.
Sau khi trưởng thành, hắn đi từ Tây Bộ đến Đông Bộ, lại từ Đông Bộ đến Bắc Bộ.
Những năm này, hắn thăm hỏi Minh Nguyệt Tông, Hạo Thiên Tông, Sơn Hải Kiếm Tông.
Đánh bại tất cả cường giả cùng thế hệ, trấn áp một thế.
Cuối cùng đi đến Nam Bộ.
Dừng bước trước mặt chân lý, đến tận bây giờ vẫn không tin tức.
Sau khi xem xong, Giang Hạo cảm thấy đây chính là tự truyện về Cổ Kim Thiên.
Hơn nữa, câu cuối cùng dừng lại trước chân lý này, rõ ràng được thêm vào sau này.
Lật đến phía sau, hắn lại phát hiện một câu.
"Thời điểm gặp lại, ta đã không còn là ta.”
Xem sách xong, Giang Hạo nghĩ đến ấn ký trên tay mình.
Luôn cảm giác như mình đã tiến vào bẫy của Cổ Kim Thiên.
Sau này phải cẩn thận một chút mới được.
Những tháng ngày sau đó không có chuyện gì khiến cho Giang Hạo có chút nóng nảy, nhưng cũng chỉ có thể bình tâm tĩnh khí.
Không thu hoạch được tin tức về Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, muốn tìm được cửa vào lại càng khó khăn.
Thực lực yếu quả nhiên đúng là phiền phức.
Nếu như Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bộc phát, thứ duy nhất có thể lấy ra đánh cược chính là Thi Giới.
Chỉ cần đi vào, sẽ có thể tránh né kiếp nạn lần này.
Vấn đề là có thể bình an đi vào hay không.
---
Oanh!
Trong Ma Quật, đám người Trịnh Thập Cửu vừa tiêu diệt một đám Ma Nhân.
Nhưng mọi người đều có chút mỏi mệt.
"Làm sao lại nhiều như vậy?" Tân Ngọc Nguyệt cảm thấy kinh ngạc.
Bọn hắn đến Ma Quật mấy lần, ngoại trừ lần Ma Nhân phản công trước đó cũng chưa xảy ra tình huống như vậy.
Quá lắm.
Ma Nhân kết đội đang hướng ra phía ngoài.
Dù ít hơn so với lần phản công kia, nhưng lại nhiều hơn trước đây không phải chỉ là một chút.
Tiểu Li ôm con thỏ chưa từng động thủ, đều là sư huynh sư tỷ giết địch.
Thỉnh thoảng có một hai con chạy tới, nhưng đều bị trọng thương.
Bị đánh một cái liền chết.
"Cảm thấy không bình thường lắm, nên thông báo cho tông môn một chút.” Trịnh Thập Cửu nói.
Nhạc Du chau mày, quả thật có chút khó làm.
Ma Nhân chỗ này không chỉ nhiều mà còn mạnh.
Lúc này, bọn hắn ở trong rừng cây, nhưng rừng cây chỗ này không nhìn thấy biên giới, mấy người cũng không dám đi vào quá sâu
"Không tốt lắm." Đoạn Vũ đột nhiên đứng lên, nói:
"Ta có bố trí trận pháp cảnh giác, đều bị đạp lên, có lượng lớn Ma Nhân đang ở gần."
"Phiền phức lớn rồi." Sau khi cảm nhận một lát, Trịnh Thập Cửu chau mày nói:
"Rút lui, lui ra ngoài trước rồi lại nói."
Không ai có ý kiến, bởi vì Ma Nhân rất khó đối phó.
Hồi lâu sau, Đoạn Vũ thở dài nói:
"Đường lúc đến đã thay đổi, hiện tại không tìm thấy phương hướng trở về."
Rống!
Tiếng rống giận dữ truyền đến từ nơi xa, Ma Nhân dường như sắp bao vây.
Trịnh Thập Cửu thở sâu, nói: "Bố trí trận pháp, nhìn xem có thể ứng phó hay không."
Ngoại trừ Tiểu Li, những người khác đều không dám chần chờ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận