Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 745: Con Thỏ Luôn Nói Thật?

Chương 745: Con Thỏ Luôn Nói Thật?
Chương 745: Con Thỏ Luôn Nói Thật?
"Sư huynh có nắm chắc không?" Sau chút ngắn ngủi kinh ngạc, Thời Khương hỏi.
Nàng vẫn không hiểu sư huynh trước mắt nghĩ gì.
Đối phương chỉ là đệ tử nội môn, còn chỉ là người trông coi Linh Dược Viên, tại sao lại muốn đi vào chỗ sâu?
Không bao lâu sau, nàng liền hiểu ra, công tích.
Nghe nói vị sư huynh này thường xuyên bị triệu hoán đến Chấp Pháp Phong, không có công tích bên người thì sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, mấy lần trước hắn có thể bình an đi ra đều là nhờ công tích.
Hiện nay hắn đã lâu rồi không có lập công nên rất cần công tích, làm vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà nàng không biết tình huống cụ thể, chỉ là thỉnh thoảng nghe đồng môn nhắc tới.
Tông môn lớn như thế, nhân vật truyền kỳ rất nhiều, người này và nàng lại chưa từng gặp mặt, cũng không cần thiết phải chú ý.
Bên trong Đoạn Tình Nhai, nàng có biết Hàn Minh, hơn nữa còn luôn chú ý.
Đối phương rất mạnh, một khi bọn họ động thủ thì khó mà nói được ai mạnh ai yếu. Trước đó nàng vốn muốn đi xem đối phương một chút, đáng tiếc là đối phương lại bế quan.
"Nếu qua thời gian dài mà ta chưa đi ra, sư muội liền dẫn người rời đi, xử lý Ma Nhân cũng không dễ dàng." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Lời này khiến cho mấy người Thời Khương cau mày.
Đối phương rốt cuộc là đang làm gì? Thế mà lại còn quan tâm đến bọn hắn, để bọn hắn mau chóng rời khỏi.
Lúc này Giang Hạo nhìn về phía xa, có thể phát hiện rõ ràng khí tức của Ma Nhân đang trở nên nhiều hơn, ảnh hưởng đặc thù cũng đang tăng lên.
Có lẽ rừng cây chính là biên giới vặn vẹo.
"Nhớ kỹ không thể tiến vào rừng cây, nhìn thấy rừng cây thì phải tránh né nhanh một chút." Giang Hạo nhắc nhở.
Dù sao cũng là người mình mang vào, cũng nên dặn dò thêm một chút.
Thế nhưng hắn nói đến thế thôi.
Sau khi đối phương gật đầu, Giang Hạo không tiếp tục đồng hành cùng bọn hắn nữa mà là ngự kiếm tiến vào chỗ sâu. Mặc dù không biết bên trong có cái gì, nhưng mà nhất định có nguy hiểm.
Bốn người nhìn Giang Hạo rời đi, Trúc Cơ hậu kỳ Đàm Bạch Ngọc có chút không hiểu:
"Tại sao sư huynh lại làm như vậy?"
"Nghe nói sư huynh là Nguyện Huyết Đạo, không biết có liên quan đến chuyện này hay không." Trúc Cơ trung kỳ Tiền Đông Kiệt nói.
"Ta cảm thấy có lẽ có liên quan tới công tích." Trúc Cơ viên mãn Văn Phong nói.
Mặc kệ như thế nào, bọn hắn đều không có cách nào truy đến cùng.
Dù sao vị sư huynh này cũng không dẫn bọn hắn đi mạo hiểm, điều này đã không tệ rồi.
"Bắt đầu chuẩn bị đi, đừng vào rừng cây, săn giết Ma Nhân.” Kim Đan sơ kỳ Thời Khương nói.
Những người khác không có ý kiến gì, bọn hắn không dám chắc việc Giang Hạo có thể còn sống hay không, nhưng cũng sẽ không quá để ý.
Làm tốt chuyện hiện tại, giữ lại đường lui, mới là quan trọng nhất.
Thiên tư, tu vi, đều là ký thác dưới tình huống còn sống.
Một khi chết đi, dù ngươi có tu vi cao cường, dù ngươi có thiên tư tuyệt thế thì cũng không có một chút tác dụng nào. Chết rồi, chính là chết rồi.
---
Minh Nguyệt Tông.
Phía trên tinh đài, sao trời nơi này lưu chuyển, tựa như biển lớn vô tận.
Mà chính vào lúc này, một thân ảnh dần xuất hiện từ trong tinh thần đại hải, nhưng một lát lại biến mất.
Ngay sau đó, trong vô tận sao trời truyền ra tiếng răng rắc.
Oanh!
Tiếng vang lớn chấn động tứ phương.
Đêm tối biến thành ban ngày, thân ảnh của Cổ Thần rời khỏi đó, vừa rồi chính là hắn muốn ra nhưng lại không ra được. Bây giờ cả người đều có vẻ hơi mỏi mệt.
Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu chờ đợi.
Nơi này xuất hiện chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ khiến cho tông môn chú ý.
Quả nhiên, từng thân ảnh lần lượt xuất hiện từ đằng xa.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Nam tử trung niên cầm đầu hỏi.
Cổ Thần nhìn bọn hắn, thở dài một tiếng, lộ ra chút bất đắc dĩ.
Dưới ngọn núi.
Tự Bạch ngẩng đầu nhìn trời cao, cũng thở dài một tiếng:
"Xem ra không có tin tức tốt, không biết tông môn sẽ ứng đối như thế nào."
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thật sự đã bắt đầu ảnh hưởng tới Nam Bộ.
Sau đó, Minh Nguyệt Tông tiến hành đại hội. Nhưng người khác không biết bên trong đại hội rốt cuộc đã thảo luận cái gì, nhưng mà chí bảo tông môn được đem ra. Một số tiền bối bế quan cũng đi ra. Những chuyện này xảy ra một cách lặng yên không một tiếng động, nếu như không phải đặc biệt chú ý thì căn bản sẽ không biết được hành động của tông môn.
Tương tự, ngày này Chưởng giáo của Minh Nguyệt Tông rời khỏi tông môn, đi đến Hạo Thiên Tông. Ngoài ra, còn có pháp bảo câu thông với Tây Bộ Thiên Văn Thư viện, Bắc Bộ Sơn Hải Kiếm Tông.
Chỉ cực ít người biết được chuẩn bị và kế hoạch đang được triển khai.
Chỉ trong chớp mắt, Tự Bạch giống như có chút hiểu ra tại sao Nam Bộ không có Tiên tông.
Ba bộ Bắc Tây Đông đang dần vây quanh Nam Bộ.
Dười như đang chờ đợi cái gì.
---
Nam Bộ.
Trong một động núi lớn, thi thể nơi này khắp nơi, có người cũng có thú.
Lúc này, tại vị trí trung tâm có một hạt châu màu xanh lục.
Nó tản ra ánh sáng nhạt, dường như đang không ngừng cộng hưởng với một thứ gì đó. Không chỉ như thế, nó còn có dấu hiệu thoát đi.
Thấy cảnh này, một lão giả phía dưới ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cười ha hả.
"Được rồi?"
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu xuất hiện chấn động, ha ha.”
Sau đó hắn phân phó, để cho người ta tiếp tục hiến tế.
Lúc này, đám người vô cùng hưng phấn, chỉ cần thành công thì không bao lâu nữa Nam Bộ sẽ trở thành lịch sử.
"Tiếp tục đi, không đến mấy ngày nữa, mục đích cuối cùng của chúng ta sẽ trở thành hiện thực." Lão giả lớn tiếng hô to.
Vô số người phía dưới cũng hô theo.

Chỗ sâu trong rừng cây.
Trịnh Thập Cửu lấy Hồi Xuân phù ra, bắt đầu chữa thương.
Bọn hắn dựa ở bên cây, ngay cả sức lực bố trí trận pháp cũng không còn. Bốn người bị thương không nhẹ.
Tu vi của Ma Nhân không phải là quá khoa trương, nhưng mà số lượng quá nhiều.
Mà lại không biết tại sao, cánh rừng cây này lại như vô biên vô hạn.
Bọn họ giống như bị rừng cây thôn phệ, đang dần trở thành một phần của rừng cây, vĩnh viễn không cách nào thoát đi.
Tiểu Li ôm con thỏ, nhìn xem ba người bọn hắn rồi nói:
"Sư huynh sư tỷ có phải là không đánh lại Ma Nhân rồi hay không?"
Tiểu Li nhìn giống như thiếu nữ mười một mười hai tuổi, trí tuệ hình như cũng là như thế.
Trịnh Thập Cửu thở dài một tiếng rồi nói:
"Đúng vậy, đã không thể đánh lại, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ đi lên."
Nhạc Du và Tân Ngọc Nguyệt cúi đầu, trên người bọn họ bị thương rất nặng, đã khó mà thoát đi.
Rừng cây này có vấn đề, nhưng biết được vấn đề, lại không có biện pháp giải quyết vấn đề.
Vốn cho rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ Ma Quật một cách rất dễ dàng, nhưng mà tất cả đều vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
"Vậy tại sao không hỏi con thỏ?" Tiểu Li đặt con thỏ ở trước mặt mấy người Trịnh Thập Cửu, chân thành nói:
"Con thỏ có rất nhiều bạn bè trên đường, mặt mũi rất lớn.”
Bốn người nhìn Tiểu Li, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Thật đó, ta xưa nay không gạt người." Tiểu Li chân thành nói.
Ngươi không gạt người, nhưng mà ngươi không phân rõ thật giả. Trong lòng mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Rống!
Ma Nhân truyền đến rống giận từ nơi xa, Tiểu Li có chút lo lắng nói:
"Các ngươi mau hỏi con thỏ, nhìn xem nó có biện pháp hay không.”
"Chuyện này..." Mấy người Trịnh Thập Cửu có chút xấu hổ, nhưng tưởng tượng đây là Kim Đan Đại Yêu, cuối cùng vẫn hỏi:
"Con thỏ nói..."
"Gọi thỏ gia." Con thỏ cắn cà rốt nói.
"Thỏ, thỏ gia, ngài có biện pháp gì không?" Trịnh Thập Cửu cảm nhận được khí tức Ma Nhân, cũng không còn thận trọng nữa.
"Gặp phải Ma Nhân, báo tên thỏ gia, đều là bạn bè trên đường, biết thỏ gia là tuyệt thế đại yêu tương lai, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với các ngươi." Con thỏ nói với vẻ chắc chắn.
"Các ngươi biết chưa?" Tiểu Li chân thành nói:
"Sau khi biết rõ thì chỉ cần ôm con thỏ ở trước người, người khác sẽ biết chúng ta là bạn của con thỏ, sẽ nể mặt con thỏ mà buông tha cho chúng ta.” Tiểu Li nói xong liền đi tới trong đám người.
Sau đó ngồi ở giữa, nhìn về phía xa.
Lúc này tiếng bước chân vang lên, lượng lớn Ma Nhân lao đến.
Trong nháy mắt, đám người Trịnh Thập Cửu lập tức thay đổi, thân thể của bọn hắn đã khó mà động đậy.
Không ổn.
"Không sợ, có con thỏ ở đây." Tiểu Li nói với vẻ chắc chắn.
Bốn người Trịnh Thập Cửu cảm thấy cô bé này đúng là quá ngây thơ.
Sau một khắc Ma Nhân lao đến, sau đó…
Vào lúc tất cả mọi người cảm thấy sẽ bị công kích, Ma Nhân lại lướt qua bên cạnh bọn họ.
Cứ như vậy… đi qua.
Dường như thật sự cho bọn hắn mặt mũi, không động thủ với bọn hắn.
Đám người lập tức nhìn về phía con thỏ, chẳng lẽ nó vẫn luôn nói thật sao?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận