Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 748: Phong Ấn Sắp Vỡ Vụn

Chương 748: Phong Ấn Sắp Vỡ Vụn
Chương 748: Phong Ấn Sắp Vỡ Vụn
Lúc nhìn thấy thân ảnh màu đỏ, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Đối phương tới, mọi chuyện sẽ dễ làn hơn rất nhiều.
Nếu như ngay cả Hồng Vũ Diệp cũng không có cách nào, cũng chỉ có cách chạy trốn.
Trước khi Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bùng nổ chắc chắn sẽ còn một chút thời gian, cũng chỉ có thể dựa vào khoảng thời gian này, để người khác nhúng tay.
Cũng có thể thử thả Cổ Kim Thiên ra.
Thậm chí có thể tiến vào Hải Vụ động, tìm kiếm Thánh Đạo.
Đối phương có thể oanh động vạn tộc, chắc chắn là có đủ năng lực.
Nhưng đây đều là chuyện bất đắc dĩ khi cùng đường, hiện tại vẫn chưa tới lúc đó.
Mà cuối cùng của cuối cùng chính là tiến vào Thi Giới, trốn ở bên trong.
Kết quả cũng khó có thể đoán trước.
Giang Hạo vứt bỏ những suy nghĩ không thiết thực này ra sau đầu, cung kính hành lễ với Hồng Vũ Diệp: "Xin ra mắt tiền bối."
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đứng dưới tàng cây, nhìn vào chỗ sâu, dường như hoàn toàn không biết tới sự xuất hiện của Giang Hạo. Cho dù hắn hành lễ, nàng cũng chưa từng để ý tới.
Tóc nàng dài đến eo, gió nhẹ thổi qua lọn tóc, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì từ trên gương mặt của nàng.
Chờ đợi một lát, Giang Hạo mới nghe thấy đối phương mở miệng:
"Ngươi phải vào chỗ sâu?"
"Vãn bối đương nhiên không có loại thực lực này." Giang Hạo nói:
"Tiền bối có hứng thú đối với bên trong không?"
Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, cười nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi?"
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bùng nổ sẽ ảnh hưởng đến hoa của tiền bối, vãn bối chỉ là muốn làm việc cho tiền bối mà thôi." Giang Hạo cúi đầu nói.
"Cửu Nguyệt Xuân ta muốn đâu?"
"Có, đã mua xong."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha: "Lúc không có vấn đề cũng không thấy ngươi tích cực như vậy."
"Tiền bối nói đùa, khi đó là chuẩn bị không đủ đầy đủ.” Giang Hạo nói.
"Ta giúp ngươi, ngươi dự định cố gắng làm gì?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói.
Giang Hạo cúi người, cung kính nói: "Nguyện xông pha khói lửa vì tiền bối."
Bản thân hắn không được lựa chọn, đối phương có giúp hay không thì mình cũng phải xông pha khói lửa.
Cho nên câu nói này vô cùng nghiêm túc.
Hồng Vũ Diệp nhìn trước người một chút, cuối cùng cất bước đi vào bên trong.
Giang Hạo vội vàng đuổi theo.
Bọn hắn một đường đi vào bên trong, càng hướng vào bên trong vặn vẹo càng nghiêm trọng hơn, đây chính là ảnh hưởng mà Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu mang tới.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì.
Cũng không có bất kỳ khí tức huyết nhục nào.
Giang Hạo cảm thấy mình không cách nào tới chỗ này một thân một mình cả.
Không nhắc tới việc có thể khống chế sự vặn vẹo ở chỗ này hay không, chỉ là cảm giác thôi đều đã bị ảnh hưởng.
Mà Hồng Vũ Diệp đi ở phía trước, ảnh hưởng sẽ không tác động đến hắn.
Một lát sau.
Một con đường xuất hiện, phủ kín tảng đá.
Con đường hướng tới một cánh cửa sắp sụp đổ.
Cánh cửa này lại nằm ở dưới mặt đất.
Lúc Giang Hạo nhìn thấy, phát hiện nó có chút tương tự với lối vào của Thiên Cực Ách Vận Châu.
Lúc này cửa không đóng, hoàn cảnh xung quanh vặn vẹo, lại không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nó.
"Chính là chỗ này." Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo:
"Ngươi nhất định phải đi vào?"
Giang Hạo gật đầu.
Hiện tại ít nhất cũng phải đi vào xem xét tình huống.
Chỉ là, Hồng Vũ Diệp chưa chắc đã chịu đi vào chỗ xúi quấy như này.
Cũng may đối phương vẫn tiếp tục hướng về phía trước, điều này làm cho Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Không phải người người đều để ý đến chuyện Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bùng nổ. Bởi vì chuyện lớn như vậy, luôn có người đứng ra, không cần thiết phải mạo hiểm. Nếu như có thể, Giang Hạo cũng muốn thoát khỏi, bởi vì chuyện này vượt xa khỏi phạm vi năng lực của hắn.
Sau khi tiến vào cửa lớn, Giang Hạo cảm nhận được một chút hơi lạnh, nhưng mà không có gì khác.
Đã không còn vặn vẹo, cũng không còn khí huyết cộng hưởng, giống như chỉ là tiến vào một tầng hầm bóng mát.
Câu thang chỗ này một đường hướng xuống, không nhìn thấy đầu.
Giang Hạo đi ở bên cạnh Hồng Vũ Diệp, đốt lửa lên.
Trong thông đạo truyền đến tiếng bước chân của bọn họ, vô cùng bình ổn.
"Ngươi biết Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bị phong ấn thế nào không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Không biết." Giang Hạo lắc đầu. Hắn sao có thể biết mấy chuyện như này được.
"Lợi dụng Thiên Cực Ách Vận Châu phong ấn." Hồng Vũ Diệp vừa đi vừa nói:
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu nhằm vào huyết nhục, mà Thiên Cực Ách Vận Châu sinh ra từ bên trong máu. Theo lý thuyết nó là chất dinh dưỡng tốt nhất của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, đáng tiếc nó không những nuốt không nổi mà còn bị áp chế. Như thế nếu trấn áp được phong ấn của Thiên Cực Ách Vận Châu sẽ có thể dùng nó để trấn áp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Sau đó, Thiên Cực Ách Vận Châu bị mang đi, đại khí vận tán đi, sơn hà đại thế không thể chống đỡ."
Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc, cảm thấy khó có thể tin nổi:
"Theo như lời tiền bối nói, lúc Thiên Cực Ách Vận Châu rời khỏi phong ấn đã định sẵn chuyện Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu hiện thế?”
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Rất hiếm lạ sao? Mấy thứ xúi quẩy này bình thường đều áp chế lẫn nhau. Như này mới có thể phong ấn tốt hơn."
Giang Hạo có chút không hiểu, thật ra ảnh hưởng của việc mình tiến vào Huyết Trì cũng không lớn?
Hắn nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi thăm.
Đáp án nhận được là:
"Cũng không phải, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu vẫn bị phong ấn, nó không có cách nào hoạt động, cần rất nhiều thời gian để phá vỡ phong ấn. Mà ngươi xuất hiện đã khiến nó hoạt động lại sớm hơn."
"Tại sao?" Giang Hạo không hiểu, hắn chỉ nhìn thoáng qua.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo một chút, không có trả lời.
Điều này khiến cho hắn càng cảm thấy tò mò, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Một đường đi tới, Giang Hạo nhìn thấy kiến trúc tương tự với vị trí của Thiên Cực Ách Vận Châu trước đó.
Nhưng mà, nơi này hình như vẫn là một đường hướng xuống, phải đi sâu vào trong lòng đất.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo đi tới một vị trí xa xôi, rơi xuống trên mặt đất.
Khắp chỗ này đều là xương khô bãi cát.
Mà phía trước bãi cát có một vùng biển vô tận.
Trên biển có một chiếc thuyền không biết đã dừng lại được bao lâu.
Hồng Vũ Diệp đi lên trên thuyền, Giang Hạo cất bước đuổi theo, sau đó chèo thuyền hướng ra phía ngoài.
Nước biển yên tĩnh, Giang Hạo có chút khẩn trương, nhưng cũng không chần chờ nhiều.
Từ sau khi đi vào, tất cả cảm giác của hắn đều biến mất, giống như là một người bình thường.
Hồng Mông Tâm Kinh trong thân thể đang điên cuồng vận chuyển, dường như đang nói cho hắn biết nơi này rất nguy hiểm.
Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn hơi chấn động, đao ý của Thái Sơ Thiên Đao dần dần hiện ra rõ ràng, Càn Khôn Cửu Hoàn có chút rung động, Cửu Thiên Chiến Giáp dường như muốn hòa làm một thể. Tất cả đều đang nói cho hắn biết, nơi này có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Một lát sau.
Giang Hạo buông mái chèo trong tay xuống, nhìn về phía trước.
Lúc này, phía trước có một ngôi sao vô cùng to lớn, bản thân mình đứng trước mặt nó chẳng khác gì sâu kiến đứng trước tượng đài.
Loại cảm giác bất lực kia lại quét ngang toàn thân hắn một lần nữa.
Mà bốn phía của ngôi sao lớn kia có bốn cái cột sừng sững.
Sao trời đang tới gần trụ cột phía sau, giống như muốn đẩy ngã nó.
Vào lúc đẩy ngã, có lẽ chính là lúc nó được tự do.
Bốn trụ cột này kết nối với trời cao, nơi đầu nguồn đã trở nên ảm đạm.
Dường như đã không còn thứ gì có thể trấn áp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang sôi nổi.
"Còn khoảng ba tháng, trụ phương Bắc sẽ sụp đổ." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:
"Ngươi còn thời gian ba tháng, qua ba tháng…"
Nàng không tiếp tục nói, hậu quả không cần nói cũng biết.
Giang Hạo rũ mắt, ba tháng, mình bây giờ ngay cả lực lượng đều không thể sử dụng được, làm sao có thể phong ấn được nó đây?
"Tiền bối có biện pháp nào không?" Hắn hỏi, nếu Hồng Vũ Diệp đã dẫn hắn đến, nói rõ còn có biện pháp.
"Có một biện pháp." Hồng Vũ Diệp nhìn bốn cây cột, nói:
"Chỉ cần để bốn trụ cột nhận được lực lượng một lần nữa, lại dùng đại thế sơn hà và đại khí vận trấn áp là được."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận