Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 752: Kết Thúc Trong Im Hơi Lặng Tiếng

Chương 752: Kết Thúc Trong Im Hơi Lặng Tiếng
Chương 752: Kết Thúc Trong Im Hơi Lặng Tiếng
Tự Bạch đứng dưới ngọn núi, nhìn lên phía trên, tiền bối ở đó đang thảo luận.
Chỉ cần thuyết phục được Cổ Thần sư bá, vấn đề sẽ không quá lớn.
Sau đó chính là thông báo cho Chưởng giáo Hạo Thiên Tông.
Ý kiến của tông môn hai bên không đến mức không hợp, nhưng mà Bắc Bộ và Tây Bộ lại khác.
Bởi vì một khi xuất hiện sai lầm, bọn hắn sẽ đứng mũi chịu sào.
Vị trí của Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông còn tốt, cho dù lần này xuất hiện sai lầm thì cũng có đủ thời gian phản ứng.
Mà Sơn Hải Kiếm Tông và Thiên Văn Thư Viện lại cách Nam Bộ khá gần, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn làm.
Minh Nguyệt Tông lên tiếng chẳng khác nào là người há miệng, khiến cho người khác dùng toàn gia sản cược với bọn họ.
Thắng thì mọi người đều tốt, thua thì sẽ chết trước, kéo dài thời gian giúp người ta.
Nhưng mà nếu không cược thì sẽ không có đủ thời gian để phản ứng lại.
Hơn nữa, chỉ cần phòng ngự tốt, có thể giảm bớt áp lực của bản thân.
Dưới loại tình huống này, Tự Bạch mới dám cam đoan Minh Nguyệt Tông và Hạo Thiên Tông.
Muốn đàm phán với các tông môn khác đâu chỉ cần thời gian ba tháng.
Một câu hư vô mờ mịt lại muốn bọn hắn nỗ lực toàn bộ, không thực tế.
Nhưng mà, hắn không biết Bắc Bộ và Tây Bộ sẽ như thế nào.
Nhưng mà nếu như động thủ thì bọn họ chắc chắn sẽ thông báo thông qua thứ gì đó, đến lúc đó mọi người sẽ cùng động thủ.

Phía trên Tinh đài, mấy người Cổ Thần thương lượng hồi lâu, cũng không biết nên mở miệng với các Tiên tông khác như thế nào.
"Hạo Thiên Tông thì không có gì, nhưng Bắc Bộ và Tây Bộ chắc chắn sẽ không muốn mạo hiểm, một khi thất bại thì bọn hắn sẽ trực tiếp bước vào thời khắc sinh tử tồn vong." Có người nói.
"Nhưng nếu như thật sự có người có thể cân bằng bốn trụ thì sao?" Cổ Thần hỏi.
"Ngươi có thứ gì có thể chứng minh?"
Cổ Thần không còn lời nào để nói. Bởi vì không có chứng cứ.
Hơn nữa, cũng không có chứng cứ nào chứng minh chuyện bùng nổ trong vòng ba tháng.
Bọn hắn đều không quá tin tưởng, đừng nói đến là các tông môn khác.
Nhất là các tông môn phải đối mặt trực diện với nguy cơ.
"Cứ câu thông xem thế nào đã." Có người nói.
Sau đó, chí bảo được vận chuyển, đám người bắt đầu chờ đợi.
Qua một lúc sau, một vị lão giả đi tới, vẻ mặt có chút quái dị.
"Sao rồi?" Cổ Thần hỏi.
Lão giả rũ mắt, sau đó nói: "Bắc Bộ và Tây Bộ đều…đồng ý.”
Đám người:…
Lúc này, một nam nhân trung niên nói:
"Tốt, đã đạt thành nhận thức chung, vậy xử lý mấy chuyện lặt vặt trước đi, tránh cho đến lúc đó lại xuất hiện phiền phức không cần thiết."

Huyền Thiên Tông.
Bích Trúc đi tới Nhật Nguyệt Phong.
Ngồi cạnh Hiên Viên Thái đang thí luyện.
Hiên Viên Hòa vẫn luôn trông coi ở nơi này.
Nếu như là những người khác tới, nàng sẽ không đồng ý, nhưng Bích Trúc sư muội thì khác.
Lần trước có thể thành công đều nhờ có đối phương, bây giờ có việc tới, cũng không tiện ngăn cản.
Bích Trúc thở ra một hơi, gõ gõ tảng đá rồi nói:
"Hiên Viên sư huynh? Có rảnh không?"
Bên trong không có người trả lời.
Hiên Viên Hòa: "…"
"Ta nói thẳng chuyện chính." Bích Trúc nói nghiêm túc:
"Hiện tại là thời khắc sinh tử của Nam Bộ, có lẽ cần Hiên Viên Kiếm trợ giúp, ngươi hỏi nó một chút xem có thể giúp một tay hay không.”
Bích Trúc không muốn chết. Nàng còn trẻ, tương lai có vô vàn khả năng. Bản thân nàng không thể nào xông lên phía trước nhất, nhưng mọi chuyện hết lần này tới lần khác đều nằm ngay phía trước, tạo hóa trêu ngươi.
Muốn trốn đều không thoát được.
Chỉ có thể kiên trì tìm đến Đại Địa Hoàng Giả.
Hi vọng đối phương có thể giúp một tay, ít nhiều có thể năng cao tỉ lệ sống sót cho mình.
Đương nhiên, nàng cũng không có ý định rời đi.
Toàn bộ Nam Bộ chắc là cũng chỉ có nơi này có thể thử đối kháng với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu một chút.
Cũng không phải là người ở đây mạnh, mà là bội kiếm Nhân Hoàng- Hiên Viên Kiếm đang ở chỗ này.
Có lẽ có thể bảo vệ một chỗ nhỏ.
Đến lúc đó, tứ đại Tiên tông chắc chắn sẽ dốc toàn bộ lực lượng, bắt đầu phong ấn, kiên trì đủ lâu thì mình sẽ có cơ hội sống sót.
Hiên Viên Hòa cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có mở miệng.

Giang Hạo đứng cạnh mép thuyền, an tĩnh chờ đợi.
Thỉnh thoảng sẽ chú ý đến Mật Ngữ Thạch Bản, nhưng mà phía trên Thạch Bản chưa từng xuất hiện trao đổi, cũng không xác định được tình huống như thế nào rồi.
Tứ đại Tiên tông xuất thủ chắc là sẽ thông báo cho hắn.
Ảnh hưởng lần này quá lớn, mình không có quá nhiều đường lui.
Nếu như Hồng Vũ Diệp không xuất thủ và tứ đại Tiên tông đều không muốn xuất thủ thì mình sẽ cửu tử nhất sinh.
Yếu là một chuyện, phần nhiều hơn vẫn là vì mình có chút bành trướng.
Tu vi Phản Hư hậu kỳ khiến hắn cảm thấy rất nhiều chuyện sẽ không ảnh hưởng được tới hắn.
Thay đổi đến một cách vô tri vô giác, hắn cảm thấy mình có thể xử lý rất nhiều nguy hiểm.
Như thế mới rước lấy nguy cơ hiện tại.
Lần này nếu như có thể còn sống, cần phải khiêm tốn hơn và càng thêm cẩn thận hơn.
Hồng Vũ Diệp vẫn đang trà, nhìn xem Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang dần trở nên khổng lồ.
Ba ngày sau.
Giang Hạo nghe thấy tiếng nổ vô tận.
Trên bầu trời, tứ bốn ngôi sao lớn lấp lóe, lực lượng thiên địa mênh mông kéo tới.
Giang Hạo thở phào một cái, bắt đầu rồi.
Cùng lúc đó, Nam Bộ.
Một số người trốn ở trong tối cũng ngửi được khí tức không tầm thường.
Người Đại Thiên Thần Tông nhận được thông báo, rút lui, tạm thời không được tham dự vào bất cứ chuyện gì của Nam Bộ.
Mặc dù rất nhiều người không hiểu, nhưng tất cả đều bắt đầu lui lại.
Cho dù là Phong Hoa đạo nhân cũng âm thầm rút lui.
Mà một bên cách, Vạn Vật Chung Yên lại càng thêm phách lối. Bọn họ lúc đầu chỉ là trốn ở trong tối, nhưng hôm nay đã bắt đầu tiến vào trong thành, trực tiếp huyết tế.
Muốn vì thúc đẩy vì Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Lúc này, lượng lớn người của bọn hắn đang đứng ở trên tường cao, muốn tiếp tục huyết tế.
Mà vào lúc bọn hắn sắp thành công, một tia chớp ngút trời giáng xuống.
Ầm ầm!
Vô số người Vạn Vật Chung Yên biến mất.
Một bóng người bay đến từ không trung, hắn rũ mắt nhìn về phía những người này, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt.
Hắn tiếp tục cất bước, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ.
Tất cả thành viên của Vạn Vật Chung Yên đều hồn phi phách tán chỉ trong nháy mắt.
"Đúng là phiền phức, còn cần phải đi mấy chỗ nữa, Vạn Vật Chung Yên đúng là thích chơi mấy trò vặt này."
“Không ngờ bọn chúng còn dám trắng trợn như thế."
Bóng người đến từ không trung dần dần biến mất.
---
Huyền Thiên Tông.
Bích Trúc đang chờ đợi, không phải đợi Hiên Viên Kiếm có xuất thủ hay không, mà là chờ kết quả cuối cùng.
Thất bại hay là thành công đều cần có đáp án, nàng mới quyết định có cần rời đi hay không.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo kiếm ý phóng lên tận trời, sau đó không thấy tung tích.
Bích Trúc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Hiên Viên Kiếm lại có động tĩnh.
---
Từ các loại biến hóa, đám người Trịnh Thập Cửu đang đánh nhau với Ma Nhân dần phát hiện, số lượng Ma Nhân đang biến mất.
"Không phải Ma Nhân đang biến mất, là rừng cây đang lùi lại.” Thời Khương có chút chấn kinh.
Vừa rồi rừng cây khuếch trương rất nhanh, nhưng mà bất tri bất giác đã ngừng khuếch trương, thậm chí là đang biến mất.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, nội bộ xuất hiện biến hóa.
Mà chỉ có một người tiến vào bên trong.
Giang Hạo sư huynh.
"Hắn đến thật?"
Không chỉ nàng mà những người khác cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.
Nguy hiểm nơi này chỉ cần nhìn qua là có thể biết được, mà đối phương thế mà thật sự trực tiếp xông vào trung tâm.
Chuyện này khiến cho bọn hắn không hiểu.
---
Dạng người này có phải là có chút không thích hợp ở lại Ma Môn hay không?
Trên biển lớn, Giang Hạo nhìn thấy một chiếc đài lớn hiện ra từ trong nước.
Nó xuất hiện sau khi trụ cột tứ phương được bổ sung năng lượng.
Lực lượng màu đỏ dần hiện lên trên các trụ, bắt đầu cân bằng lực lượng.
"Thì ra là cân bằng lực lượng của các trụ như này." Giang Hạo lúc này mới hiểu ra.
Giang Hạo thở dài một cái, nhảy lên trên đài.
Lúc này, tay trái hắn cầm Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, tay phải nắm chặt Thái Sơ Thiên Đao.
Càn Khôn Tử Hoàn trôi nổi quanh thân, Cửu Thiên Chiến Giáp dường như có dấu hiệu dung hợp.
Tử khí quấn quanh hắn.
Tất cả lực lượng đều đang chống cự áp lực đến từ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Giang Hạo đứng ở trên đài, nhìn thẳng vào Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, dựng thẳng thuẫn rồi lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra.
Hắn không biết chuyện cụ thể trong đó, nhưng mà trong nháy mắt hạt châu xuất hiện, hắn có thể cảm nhận được lực lượng phong ấn càng thêm cường đại.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang nhanh chóng thu nhỏ.
Giang Hạo đứng trên đài, quan sát tất cả, hắn đã lấy tất cả thần vật ra, hi vọng những vật này có thể bảo vệ mình và có thể áp chế được Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Đương nhiên, hắn cũng đã chuẩn bị tốt để thoát đi, nếu như quả thật không có cách nào thì cũng chỉ có thể đánh cược chạy tới Thi Giới xem thế nào.
Trên bầu trời, lực lượng tinh thần rơi xuống, một đạo kiếm ý xoay quanh ở trên không, có khí vận trấn áp xuống.
Là Hiên Viên Kiếm mang theo khí vận của Đại Địa Hoàng Giả tới.
Bởi vì có Hiên Viên Kiếm, Hiên Viên Thái mới có khả năng trợ lực.
Lúc này, lực lượng phong ấn bộc phát, trấn áp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Giang Hạo chờ đợi càng lâu, lực lượng phong ấn càng cường đại, hạt châu từ một ngôi sao lớn biến thành ngọn núi, cuối cùng biến thành một tảng đá nhỏ.
Lúc này, Giang Hạo không biết mình đã chờ đợi bao lâu.
Ba ngày hay là mười ngày?
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, muốn chờ, chờ một cơ hội tốt nhất.
Thời gian đang trôi qua, ánh mắt Giang Hạo vẫn chỉ nhìn về phía Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Chẳng từ biết lúc nào, hạt châu chỉ còn lớn bằng lòng bàn tay, hắn còn đang chờ.
Còn chưa đủ, hiện tại hắn ra tay không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn không có cách nào phong ấn mấy thứ cường đại, chỉ có thể phong ấn thứ đã bị phong ấn.
Thiên Cực Ách Vận Châu, Cửu U, đều là như thế.
Hơn nữa, sau khi phong ấn còn phải thường xuyên gia tăng phong ấn, như thế mới có thể luôn duy trì phong ấn.
Hắn đang chờ đợi.
Sau một hồi.
Trụ cột bốn phương hết sạch lực lượng, còn có dấu hiệu đổ sụp.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu trong mắt Giang Hạo đã nhỏ bằng Thiên Cực Ách Vận Châu.
Lúc này, hắn vận chuyển lực lượng.
Thần thông, Tàng Linh Trọng Hiện.
Hắn ăn đan dược bùng nổ tu vi và linh dược bổ sung linh khí.
Sơn Hải Ấ Ký xuất hiện, thi triển Chưởng Trung Càn Khôn.
Trong nháy mắt, tử khí phóng tới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Chỉ có một cơ hội này, nếu như thất bại, đó chính là thất bại.
---
Thiên Văn Thư Viện.
Mấy người Cảnh Đại Giang đang điều động lực lượng của Thư Viện, gia tăng lực lượng cho bốn trụ.
Nhưng mà đã qua hơn nửa tháng, lực lượng gần như đã hao hết.
Đối diện mặc dù có người cân bằng lực lượng, nhưng lực lượng dù sao cũng có hạn.
Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm nửa ngày.
Lúc bọn hắn kiệt sức dừng tay, khi đó bùng nổ cũng sẽ tới theo.
Hơn nửa tháng qua, mặc dù bọn hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng mà kết quả khó mà đoán trước.
"Tiền bối, tại sao ngài lại liều lĩnh muốn tin tưởng người bên kia?" Có người hỏi.
Cảnh Đại Giang cười lạnh nói: "Ta sao có thể tin tưởng người đối diện được, ta tin người khác."
"Tên quyển sách kia?" Lão giả tóc trắng trước đó hỏi.
"Không phải là tên sách, tên sách chỉ là một loại ám hiệu, người đứng phía ám hiệu là một người mà chúng ta không có cách nào từ chối.” Cảnh Đại Giang thở dài, nói:
"Nếu ám hiệu này đã xuất hiện, vậy cũng nói rõ người tìm đến không phải là nàng, chính là người mà hắn tín nhiệm."
Đám người không rõ ràng cho lắm.
Nhưng Cảnh Đại Giang cũng không có nhiều lời.
Chỉ hi vọng có thể có biến số xuất hiện.
---
Minh Nguyệt Tông.
Lực lượng mà đám người Cổ Thần điều động cũng đang dần khô kiệt, trấn áp đã đến cực hạn.
Không bao lâu nữa, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu sẽ bùng nổ.
Cho nên hắn không rõ, trấn áp tạm thời thì làm được cái gì.
Xung quanh hắn có vô số tinh thần xoay chuyển, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ biến số nào.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi đến thời khắc cuối cùng.
Hồi lâu sau, hắn cảm thấy mình đã đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng vẫn không có biến số gì.
Ngay tại lúc lực lượng bắt đầu biến mất, Cổ Thần đột nhiên nhìn thấy một tia sáng mày tím xong vào trong tinh thần.
Đạo ánh sáng tím này khó mà bắt giữ, nhưng mà rất nhanh nó đã hoàn toàn tiêu tán tới chỗ cuối cùng trên bốn cột.
Lúc này, bọn hắn đã khó mà giữ vững.
Nhưng mà không có bùng nổ.
"Là hắn?"
Tử Khí Đông Lai.
Đại ân nhân của Minh Nguyệt Tông.
---
Dưới ngọn núi, Tự Bạch ngẩng đầu nhìn núi cao. Hắn biết phía trên có người thảo luận, có người quyết định, cũng có người bắt đầu cố gắng.
Hơn nửa tháng trôi qua, lực lượng tinh không bị dẫn động, bây giờ lực lượng đã biến mất.
"Xem ra đã thành công."
Nếu như thất bại thì hành động mới đã bắt đầu, sẽ không lặng yên không một tiếng động như thế.
Hắn thở phào một cái.
Thế giới gặp nạn, bất kỳ tông môn nào đều không có chỗ tốt.
Bảo trì trạng thái hiện tại có lẽ không phải tốt nhất, nhưng nhất định sẽ có nhiều người muốn như này.
Hắn cười khẽ một tiếng, quay người rời đi.
"Chào buổi sớm sư huynh." Một vị sư muội cung kính hành lễ, sau đó vội vàng ra ngoài cướp đoạt linh dược.
Tự Bạch khẽ gật đầu, nhìn người đi xa.
Rất nhiều chuyện đều đang xảy ra trong im hơi lặng tiếng.
Hiện tại nhìn như bình ổn nhưng thật ra lại vừa mới trải vượt qua một nguy cơ lớn.
Đây là chuyện mà hắn biết được, có lẽ vào lúc hắn không biết cũng từng xảy ra không ít nguy cơ.
Chỉ là đã có người âm thầm xử lý.

Bên trong Ma Quật, rừng cây đã hoàn toàn biến mất.
Chuyện này khiến cho đám người Trịnh Thập Cửu cảm thấy ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới rừng cây khiến cho bọn hắn phải bó tay chịu trói lại không còn nữa.
Hơn nữa, chỉ có một người đi vào, cho nên đây là công lao của Giang Hạo sư huynh?
Mấy người có chút không dám tin tưởng, chuyện này rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới có thể được đây?
Trong lúc bọn hắn đang cảm thấy nghi hoặc, thân ảnh của Giang Hạo đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt của hắn có chút tái nhợt.
Tiểu Li lập tức chạy tới: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì." Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đi ra từ bên trong.
Bởi vì phong ấn kết thúc, chỗ bên trong đã yên tĩnh lại, không thể không ra ngoài.
Hơn nữa, hắn đã bị thương, thương thế rất nặng, cần mau chóng trở về.
Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, vào lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã không thấy tăm hơi.
Lần này có thể bình an vô sự, đại khái là nhờ có nàng.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi, chỗ sâu giống như có bóng người tồn tại, có lẽ còn có những người khác ở bên trong." Giang Hạo nói.
Hắn sẽ không ôm tất cả công tích ở chỗ này lên người của mình.
Nếu như nhất định ghi lại trên người hắn thì cũng được.
Thiên m Tông còn không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, công tích sẽ không quá khoa trương.
Tất cả mọi người đều muốn ra ngoài, cho nên mọi người không chần chờ chút nào, lập tức hướng ra phía ngoài.
Giang Hạo chưa từng dừng lại, quay về chỗ ở.
Sau đó bắt đầu chữa thương.
Rất nhiều ngày về sau.
Đầu tháng bảy.
Giang Hạo mới mở mắt ra từ trong tĩnh dưỡng.
Cũng may trên người có rất nhiều thần thông, nếu không muốn khôi phục cũng không dễ dàng như vậy.
Lúc này, hắn lấy một hạt châu màu tím ra từ bên trong trữ vật pháp bảo.
Bên trong hạt châu lại có một hạt châu màu xanh lục khác.
Đây chính là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, một hạt châu suýt chút nữa đã khiến cho hắn bỏ mình.
Hiện nay hắn không chỉ có Thiên Cực Ách Vận Châu mà còn có Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Có lẽ có một ngày trong tương lai, hắn sẽ chết ở dưới những hạt châu này.
Chuyện có thể làm bây giờ chính là tiếp tục phong ấn nó.
Nhưng mà, cũng phải biết rõ ràng tình huống của hạt châu này, mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá đột ngột. Hắn thậm chí còn không có thời gian giám định hạt châu này.
Hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thời gian ổn định tình huống và giám định hạt châu một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận