Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 758: Cần Gì Tự Rước Lấy Nhục

Chương 758: Cần Gì Tự Rước Lấy Nhục
Chương 758: Cần Gì Tự Rước Lấy Nhục
Linh Dược Viên.
Giang Hạo nhìn người công tác bên trong, phần lớn là người bình thường, cũng có đệ tử ngoại môn nhưng không đến một phần mười.
Hắn đã giám định hết những người này rồi.
Không có vấn đề gì.
Nếu có thì chính là bên ngoài ảnh hưởng đến bọn hắn.
Giang Hạo sẽ cho những người này đủ ưu đãi, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, bọn hắn cũng không nhất định có thể sống lâu dài.
Bởi vì Thiên m Tông sẽ xảy ra các loại chuyện khác nhau, mà bọn hắn sẽ bị lợi dụng.
Cuối cùng đi về phía bi kịch.
Mỗi một lần như vậy, Giang Hạo đều sẽ tự cảnh tỉnh mình, phải nhanh mạnh lên một chút.
Như thế mới có thể khống chế sinh tử.
"Hôm nay có vấn đề gì không?" Giang Hạo hỏi Trình Sầu.
"Có linh dược khô kiệt." Trình Sầu nói.
Giang Hạo nhướng mày, lại vào ngay lúc này.
"Là linh dược của ai?"
"Hoành Lưu Bộc."
"Bọn hắn biết không?"
"Vẫn còn không biết."
Giang Hạo do dự một chút, đi qua xem xét.
Là linh dược có giá trị không thấp.
Kiểm tra một phen, luôn cảm thấy là linh dược xuất hiện một chút vấn đề.
Tạm thời còn chưa xác định được là vấn đề gieo trồng hay là vấn đề của bản thân linh dược.
Cuối cùng hắn quyết định tạm để sang một bên, cũng không vội thông báo.
Chờ người Thiên Môn Tông tham quan xong lại xử lý.
Nhưng mà, sau khi bọn hắn xử lý xong linh dược.
Người Hoành Lưu Bộc đã đến.
Người tới lần này chính là một Kim Đan trung kỳ, thực lực tương đương với Giang Hạo.
Hắn tới chỉ có một mục đích, đó chính là muốn xem linh dược một lần, nhìn xem tình huống.
"Sư huynh có thể hôm khác lại đến không?" Giang Hạo hỏi.
"Sư đệ, không phải là ta không muốn đổi ngày, mà là người phụ trách muốn ta nhất định phải xem xét rõ ràng trong hôm nay." Vẻ mặt đối phương có chút khó xử.
Nhìn như đúng là bị ép buộc.
Giang Hạo nhìn lên bầu trời, cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm.
"Sư huynh đi theo ta." Giang Hạo khách khí nói.
Sau đó, hắn hỏi tên của đối phương, tên là Khúc Văn Võ.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi tới trước linh dược khô héo.
Đối phương kinh ngạc: "Sư đệ, đây là thế nào?”
"Đây là linh dược của sư huynh, bởi vì một ít nguyên nhân mà bị khô héo, cho nên tạm để đó trước đã.” Giang Hạo vừa nói vừa âm thầm đưa một ít linh thạch qua.
Đối phương vốn định nổi giận, nhưng rất nhanh liền bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Sư đệ, ta thật sự là bị phái tới, cũng có nỗi khổ tâm."
Nói xong, hắn còn lén đưa lại đồ cho Giang Hạo: "Nếu như chỉ là làm theo thông lệ, sư huynh sẽ rời đi ngay bây giờ, ngày mai hoặc là ngày kia cũng không có vấn đề gì. Mà bây giờ… Sư đệ chắc hiểu mà đúng không? Hôm nay ta thấy sư đệ cũng có việc, mà ta lại tới đây. Sư đệ cũng đừng làm ta khó xử."
Khúc Văn Võ nhìn xung quanh một chút, có thể cảm nhận được một chút gì đó.
Giang Hạo gật đầu, hắn hiểu được. Có người biết tin tức và đang nhằm vào hắn.
Chỉ là có chuyện hắn không hiểu, đối phương sao có thể nắm chắc thời cơ như thế?
Là đã động tay động chân vào linh dược lúc tối hôm qua hay là biết trước Thiên Môn Tông sẽ tham quan vào lúc này?
Nếu như náo loạn lên thì hắn sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Đối phương cũng chưa chắc có chỗ tốt, chỉ xem bên ai muốn làm lớn chuyện hơn thôi.
"Xảy ra loại chuyện này, sư huynh định xử lý như thế nào?" Hắn hỏi.
Khúc Văn Võ suy tư chốc lát rồi nói: "Yêu cầu bồi thường, không chỉ là giá trị linh dược, còn có tổn thất vì làm chậm trễ công việc của chúng ta nữa.”
"Nếu như chúng ta không đồng ý thì sao?”
"Trở về thông báo cho sư huynh."
Giang Hạo gật đầu, sau đó lại đưa số linh thạch trước đó cho đối phương, còn cho thêm hai tấm Hồi Xuân Phù: "Vậy làm phiền sư huynh đi một chuyến, chỉ là chỗ chúng ta buổi chiều mới rảnh. Sư huynh không cần suy nghĩ nhiều, trở về như bình thường là được.”
Nghe nói đến câu cuối cùng, Khúc Văn Võ có chút ngoài ý muốn, do dự thật lâu mới nhận phù lục và linh thạch.
Cái này rất nhiều.
"Vậy ta cáo từ trước, sau khi trở về ta sẽ báo cáo chi tiết về linh dược, sẽ không báo cáo những chuyện khác.”
Giang Hạo nói tiếng cám ơn.
Sau đó hắn để con thỏ theo sau, kéo dài thời gian hắn trở về.
Mặt mũi của con thỏ ít nhiều cũng có chút tác dụng.
Sau đó, Giang Hạo liền bắt đầu chờ đợi.
Giữa trưa.
Bạch Dịch sư huynh mang theo một đoàn người đi tới Linh Dược Viên.
Một vị nam tử trung niên, còn có bốn vị tu sĩ trẻ tuổi.
Ba nam một nữ.
Lúc Giang Hạo nhìn thấy bọn hắn, có thể nhìn ra trong mắt bọn hắn lộ ra một loại cảm giác ưu việt.
Giống như càng nhìn thì cảm giác ưu việt càng cao.
Thiên m Tông đúng là rất bình thường trước mặt đại tông.
Cho dù là tu vi của đệ tử hay là Linh Dược Viên thì đều không thể so sánh được.
Trước đó Thi Thần Tông tới đây cũng là như này.
Thiên m Tông chỉ chỉnh hợp tông môn trong thời gian ngắn.
Tông môn như này, nói là nhất lưu đều là miễn cưỡng.
Đương nhiên, so sánh với mấy năm trước, Thiên m Tông đã khá hơn nhiều, cũng coi như ngồi vững vàng vị trí tông môn nhất lưu.
Mặc dù nội tình, thực lực tổng hợp có hơi thấp, nhưng mà thực lực của Bạch Chỉ Trưởng lão rõ như ban ngày.
Nàng đã mạnh hơn xưa rất nhiều.
Nhưng cho dù hư thế thì ở trước mặt những đại tông này, Thiên m Tông vẫn là tông môn nông thôn.
Giang Hạo cung kính hành lễ, yên lặng lui sang một bên.
Hắn chỉ là đệ tử nội môn trông coi Linh Dược Viên, đương nhiên không có tư cách dẫn khách nhân đi dạo.
Đây là công việc của Bạch Dịch sư huynh.
Hắn thân là Đại sư huynh chân truyền của Đoạn Tình Nhai, có đủ quyền lực.
Mà chuyện Giang Hạo cần phải làm chính là đi theo ở phía sau.
"Tiền bối mời tới bên này, Linh Dược Viên của Đoạn Tình Nhai chúng ta tương đối bình thường, kém xa quý tông môn. Có chỗ nào cần cải tiến, tiền bối cứ nói đừng ngại.” Bạch Dịch cung kính nói.
"Khách sáo rồi." Trung niên nam nhân nói.
Sau đó, mấy người đi vào bên trong.
Đi được một lúc, bọn hắn dừng lại trước một gốc linh dược .
Là một linh dược tương đối bình thường, Hương U Hoa.
"Sao lại để Hương U Hoa ở dưới ánh mặt trời vậy?" Lúc này, một vị tiên tử mở miệng nói:
"Đây không phải muốn hủy Hương U Hoa sao? Hương U Hoa hỉ âm, ánh mặt trời sẽ ảnh hưởng tới chất lượng của linh dược, hơn nữa còn dễ dàng xuất hiện độc tố. Tông môn các ngươi đúng là không có chút thường thức nào?"
"Nghe nói tâm trí của không ít người trong Thiên m Tông xảy ra vấn đề, có lẽ chính là vì nguyên nhân này." Một vị nam tử nói:
"Hương U Hoa xuất hiện độc tố sẽ quấy nhiễu tâm trí. Ta vốn tưởng rằng tâm trí của một số người bất ổn là bởi vì công pháp, hiện tại xem ra là do thiếu tri thức về linh dược."
Lời nói rơi xuống, mấy người thấp giọng cười nhạo.
"Hồ nháo." Nam nhân trung niên trách cứ:
"Linh dược này trồng cũng không tệ lắm, có lẽ có thâm ý trong đó, Bạch tiểu hữu nói đúng không?"
Nói xong lời cuối cùng, hắn nhìn qua Bạch Dịch, nhìn như làm người nói tốt, nhưng mà lại đang cố ý đính người lên trụ sỉ nhục.
Giang Hạo ở phía sau lắng nghe, không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Bạch Dịch thong dong nói: "Tiền bối nói đúng lắm, đúng là có thâm ý."
"Không biết là gì thâm ý?" n Tuyết Ny tiên tử mở miệng hỏi.
Nàng là nữ tử duy nhất trong mấy người.
"Không tiện nói rõ." Bạch Dịch trực tiếp từ chối.
"Học hỏi lẫn nhau là chuyện nên làm mà." Nam nhân trung niên Nhiếp Sơn Cư ôn hòa nói, sau đó hắn nhìn về phía Giang Hạo:
"Tiểu đạo hữu làm việc ở chỗ này, chắc là cũng biết thâm ý trong đó đúng không?"
Bạch Dịch muốn mở miệng, nhưng lão giả lại cướp lời: "Tiểu đạo hữu đây là không muốn giao lưu học hỏi sao?"
Nghe thế, Bạch Dịch liền không cách nào mở miệng.
Giang Hạo biết áp lực lúc này đang rơi trên người mình.
Nhưng mà, quan điểm của hắn cũng như vị tiên tử này, cũng cảm thấy linh dược này nên trồng ở chỗ tối.
Nhưng mà Diệu Thính Liên sư tỷ muốn trồng như thế, hắn cũng không có cách nào. Nàng còn nói đây là lý luận mà hắn tuyệt sẽ không nghĩ tới.
"Tiểu đạo hữu, lớn mật một chút, nói đi." Nhiếp Sơn Cư vừa cười vừa nói.
Bốn người khác đều đang nhìn Giang Hạo với vẻ mặt xem trò vui.
Người kia thở dài một cái.
Cần gì phải vậy chứ?
Không phải tu sĩ trên phương diện này thì không cần thiết phải thăm dò làm gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận