Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 759: Mượn Đao Giết Người

Chương 759: Mượn Đao Giết Người
Chương 759: Mượn Đao Giết Người
Đối với việc Thiên Môn Tông đến, Giang Hạo vốn cho rằng chỉ đơn giản là đến khoe khoang cảm giác ưu việt một chút.
Dù sao Thiên m Tông cũng không cái gì cao thâm cả, Linh Dược Viên cũng chỉ thuộc cấp độ bình thường.
Bộ dạng này mà người Thiên Môn Tông còn muốn đến tham quan học tập.
Dĩ nhiên chính là vì muốn cảm nhận sự ưu việt của bản thân.
Nhưng cảm nhận thì cảm nhận, không nghĩ tới sẽ hùng hổ dọa người như vậy.
May mắn là mình còn có thể trả lời, nếu không thì cũng có chút phiền phức.
"Đạo hữu còn chưa nghĩ ra sao?" n Tuyết Ny tiên tử mở miệng dò hỏi.
Giang Hạo rũ mi, cung kính nói:
"Nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt cả, Hương U Hoa hợpp âm, chủ yếu là bởi aYXuYỢ rễ cây cần chỗ râm mát, nếu không thì sẽ thu nước từ cành lá, từ đó để độc tố bao trùm toàn bộ. Nhưng mà nếu trồng Băng Tinh Thảo xung quanh Hương U Hoa sẽ khiến cho linh điền xung quanh lạnh buốt, mà bản thân bọn chúng lại lấy độc tố làm chất dinh dưỡng. Cho nên độc Hương U Hoa và sự lạnh buốt của Băng Tinh Thảo sẽ bổ sung cho nhau. Đây chính là nguyên nhân gieo trồng."
Giang Hạo trả lời trật tự rõ ràng, logic chặt chẽ, khiến cho mấy người nghe mà sững sờ tại chỗ.
Bạch Dịch sửng sốt một chút, sau đó cười to:
"Sư đệ chớ khoe khoang, sao mấy người Nhiếp tiền bối lại không biết loại chuyện nhỏ nhặt này được? Ngươi cho rằng đệ tử tông môn bọn hắn đều là một đám ngớ ngẩn sao? Đây là vì muốn kiểm tra ngươi một chút, không nên đắc chí vừa lòng.”
Giang Hạo liền vội vàng gật đầu xưng phải, không còn dám nhiều lời nữa.
Bạch sư huynh thật sự không khách sáo chút nào, mình cũng không muốn trêu chọc thị phi.
Nhưng cho dù như thế, những người này cũng đã ghi hận mình.
Quả nhiên, sắc mặt của năm người này vô cùng khó coi.
Bọn họ miễn cưỡng vui cười một hồi rồi tìm cái cớ rời đi.
Giang Hạo thở dài trong lòng, giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước vậy.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo mới đi tới Linh Dược Viên, liền nghe thấy mấy người đang nghị luận cái gì đó.
Nói là Thiên Môn Tông nổi giận.
Nổi giận? Giang Hạo nghĩ thầm có phải là hôm qua lại xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Những người này không nhìn mặt mũi của Thi Thần Tông và Sơn Hải Kiếm Tông sao?
Dù bọn hắn không để Thi Thần Tông vào mắt, nhưng Sơn Hải Kiếm Tông chắc là sẽ khiến cho bọn hắn lo lắng nhiều một phen chứ?
Hắn nghe nói lần này lại chết không ít người, còn có người có thân phận.
Phiền phức lần này dường như có chút lớn.
Nhưng mà không có quan hệ gì với hắn, lần này mình thật sự không có động thủ.
---
Một bên khác.
Chỗ ở của Thiên Môn Tông.
Một nam tử trung niên giận dữ, đang tranh liện với Thiên m Tông.
Hồi lâu sau, người của Thiên m Tông lui ra ngoài.
Hình như đã trấn an được đối phương.
Lúc này, nam tử trung niên bên trong gian phòng ngồi xuống.
Vẻ mặt hắn vô cùng tức giận, còn mang theo vẻ lo lắng.
Lúc này, một vị phụ nhân đi đến.
"Người Thiên m Tông đi rồi?" Nam tử trung niên hỏi.
"Ừm, đi rồi." Phụ nhân gật đầu.
Câu nói kia vừa dứt, sự bi phẫn của người đàn ông trung niên lập tức biến mất, vẻ mặt có chút tức giận: "Tại sao vẫn còn có mười mấy người sống? Không phải nói ở bên trong Thiên m Tông sẽ dễ dàng dẫn tới họa sát thân sao? Đoạn Tình Nhai đều là đồ hèn nhát? Tính cách của năm người kia chắc chắn sẽ khiến cho bọn hắn khó xử, như này đều không giết? Ma Môn có tiếng mà không có miếng."
"Nghe nói có mấy người là may mắn sống sót, mà năm người kia ăn quả đắng tại Đoạn Tình Nhai, cho nên bên tức giận cuối cùng không phải là Đoạn Tình Nhai nên mới không có người động thủ." Phụ nhân giải thích.
"Đồ vô dụng, thế mà có thể ăn quả đắng trong tông môn không có nội tình tại Thiên m Tông. Không có năng lực thì đến Linh Dược Viên làm gì." Nam tử trung niên lắc đầu thở dài.
Phụ nhân do dự một chút, nói: "Chúng ta làm như vậy không được tốt lắm thì phải?"
"Có cái gì mà không tốt?" Nam tử trung niên cười lạnh:
"Những người này chỉ mấy tên chó hình người bại hoại, giữ bọn hắn lại làm cái gì? Bôi đen cho tông môn? Không bằng tận dụng, mang đến một chút lợi ích cho tông môn chúng ta. Còn nữa, chúng ta đến đây là muốn khiến cho bọn họ cảm nhận được cái gì là Tu Chân Giới thật sự, bọn hắn tài nghệ không bằng người còn trách được ai? Lui lại một vạn bước mà nói, kẻ giết người là Thiên m Tông, chúng ta chỉ cần vấn trách là được. Nói cái gì mà Đại Thiên Thần Tông gây nên, vậy coi như là Đại Thiên Thần Tông giết là được."
"Nhưng mà…" Phụ nhân vẫn cảm thấy có chút không ổn.
"Không nhưng mà gì hết." Nam tử trung niên nhìn qua người trước mắt, lạnh lùng nói:
"Ngươi cũng biết những người kia là dạng người gì. Chúng ta không thể động thủ với một số người, nhưng hắn tới nơi này rồi thì sẽ không ai quan tâm đến thân phận nữa. Ma Môn chính là Ma Môn, là bọn hắn muốn đi theo, cũng là bọn hắn đắc tội người khác. Bây giờ giết chính là giết. Những người kia trong tông môn có thể nói cái gì? Tức giận? Gào thét? Hay là giết tới Thiên m Tông? Để bọn hắn đánh tới đây là được. Mấy người ngồi ở chỗ cao kia đều đã sớm mục nát. Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ lợi dụng thanh đao này để quật khởi, hung hăng giết tông môn mục nát. Có cái gì không tốt sao?
Một đám người không biết trời cao đất rộng, chúng ta không dạy được thì để Thiên m Tông dạy. Xem xem ai có thể sống sót."
Phụ nhân trầm mặc hồi lâu, nói: "Vậy người còn dư lại…"
"Đợi thêm một đoạn thời gian, nếu như đến cuối vẫn không chết thì giết đi, giá họa cho Thiên m Tông là được. Đã dẫn bọn hắn ra, ta không có ý định dẫn bọn hắn trở về." Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
"Được." Phụ nhân gật đầu, không tiếp tục nhiều lời nữa.
Đúng là nên giết.

Giang Hạo hôm nay phát hiện Liễu Tinh Thần tới, vẻ mặt hưng phấn.
Xem ra là đã được xem không ít kịch vui.
Tông môn có người bị giết, đương nhiên là lúc Chấp Pháp Đường bận rộn.
Tới sớm như vậy, đại khái là có chút tin tức.
Hưng phấn như thế, chắc là chuyện này rất thú vị.
Lần này Giang Hạo không lo lắng gì, bởi vì không có quan hệ gì với hắn cả.
Hắn còn ước gì Liễu Tinh Thần tới thông báo.
"Sư đệ nghe nói chưa?" Liễu Tinh Thần hỏi.
"Ừm, nghe nói rồi, người của Thiên Môn Tông đã chết không ít”. Giang Hạo gật đầu.
"Vậy sư đệ biết là ai làm không?" Liễu Tinh Thần lại hỏi.
Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói: "Người Đại Thiên Thần Tông?"
"Đây là kết luận mà Chấp Pháp Phong đưa ra, gần đây Đại Thiên Thần Tông không kiêng nể gì cả, nhất định là bọn hắn gây nên." Liễu Tinh Thần gật đầu nói.
Giang Hạo không nói chuyện, tin tức của hắn không sai, người của Đại Thiên Thần Tông đều đã yên tĩnh lại.
Sao có thể không chút kiêng kỵ nào được?
Nhưng mà Thiên m Tông nói có thì coi như có đi.
Chỉ là đối phương sẽ tin sao?
Giang Hạo hỏi, mà đáp án của Liễu Tinh Thần lại khiến hắn ngoài ý muốn.
"Tin, nhưng mà vẫn trách tông môn chúng ta, cuối cùng chúng ta chỉ có thể đưa ra một số danh ngạch Thi Giới để trấn an Thiên Môn Tông." Liễu Tinh Thần nói.
Sau đó hắn lại nói: "Nhưng mà lúc chúng ta điều tra phát hiện không ít người khả nghi. Sư đệ biết là ai không?"
Giang Hạo lắc đầu, nhưng mà trong lòng cảm thấy nhất định là một số sư huynh sư tỷ của Thiên m Tông.
Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu xảy ra.
"Đầu tiên chúng ta tra được người khả nghi ở các mạch, nhưng mà bọn hắn đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường cho nên cũng không để ý nhiều. Nhưng những này chỉ chiếm một phần, phần còn lại chúng ta tra được là Thi Thần Tông. Trải qua điều tra, bọn hắn nói là nhặt được một trữ vật pháp bảo nhỏ. Tông môn cũng có nghĩa vụ cầm một phần về để điều tra.” Liễu Tinh Thần cười rồi tiếp tục nói:
"Điều thú vị nhất chính là Thiên Môn Tông cũng xuất hiện người khả nghi. Đúng là khiến cho người ta không tưởng được. Mấy người đến chỗ sư đệ tham quan thể mà đều còn sống sót."
Nói xong, Liễu Tinh Thần nhìn chằm chằm Giang Hạo rồi nói: "Sư đệ cảm thấy là vì lý do gì?"
Giang Hạo cười hai tiếng, nói: "Đây không phải mới là chuyện bình thường sao?"
"Cũng đúng." Liễu Tinh Thần cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
"Đúng rồi, nói cho sư đệ một chuyện, đã có một phần danh sách tiến vào Thi Giới, sư đệ cũng ở phía trên."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận