Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 766: Bắt Đầu Thống Trị Khu Vực Trúc Cơ

Chương 766: Bắt Đầu Thống Trị Khu Vực Trúc Cơ
Chương 766: Bắt Đầu Thống Trị Khu Vực Trúc Cơ
Tiểu Li nhìn xung quanh, phát hiện mình đã lạc đường.
"Không biết sư huynh ở đâu."
Chỗ có sư huynh, bình thường đều có đồ ăn.
Từ sau khi gặp được sư huynh, mình chưa từng chịu đói.
Vào lúc nàng muốn tiếp tục đi về phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Dừng lại."
Tiểu Li quay đầu với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, phát hiện sau lưng chẳng biết lúc nào đã có thêm ba người.
Hai người là tỷ tỷ xinh đẹp, còn có một người giống Sở Xuyên sư đệ.
"Các ngươi gọi ta?" Tiểu Li chỉ chỉ mình rồi hỏi.
"Không thể đi về phía trước.” Một nữ tử áo trắng trong đó nói.
Ba người bọn họ ở chỗ này trông coi con yêu thú nào đó, hiện tại đối phương lại muốn đi vào rừng cây ăn thịt người.
Vì bọn chúng không sợ hãi yêu thú, bọn hắn đương nhiên không cho phép những người khác tiến vào.
Muốn đi vào để chết cũng không được.
Nếu không sao bọn hắn lại để ý chuyện một Trúc Cơ trung kỳ có thể đi vào hay không?
Ba người đều là Trúc Cơ viên mãn, chỉ cần động tác nhanh chắc là có thể xử lý Trúc Cơ trung kỳ trong im hơi lặng tiếng.
Chỉ là bọn hắn cảm thấy người trước mắt, nhìn có chút…ngốc.
Giống như một đứa nhỏ có tâm trí chưa trưởng thành.
Nhưng mà bọn hắn lại không dám chủ quan, bởi vì ai cũng không biết đối phương có phải đang giả vờ hay không.
Một khi phán đoán sai lầm thì nghênh đón bọn hắn có lẽ chính là một kích trí mạng.
Không ai có thể đảm đương nổi hậu quả như này.
Cẩn thận không có chỗ xấu nào.
"Tại sao lại không thể đi lên phía trước?" Tiểu Li lui về phía sau hai bước, hỏi.
Nàng rất nghe lời.
Không thể đi vào chắc chắn có nguyên nhân không thể đi vào, mình tránh một chút là được.
Không ảnh hưởng đến việc tìm ăn.
Nhìn thấy đối phương lui lại, giọng điệu của nữ tử tốt hơn một chút: "Phía trước là rừng cây ăn thịt người, đi vào sẽ bị ăn hết. "
"Ăn hết?" Tiểu Li suy tư một lúc, sau đó nói: "Có phải là cây và hoa biết ăn vụng đồ vật?"
"Đúng, vô cùng khó… này, ngươi làm gì? Dừng lại." Nữ tử còn chưa nói hết lời, liền thấy Tiểu Li đã nhanh chóng xông đi vào.
Ba người kinh hãi, thậm chí là không kịp ngăn cản.
Tốc độ có chút nhanh, vừa nhìn đã biết là sớm chuẩn bị.
"Đáng chết, bị nàng đùa bỡn." Nữ tử áo trắng tức giận nói.
Nàng cho đối phương thật sự là đứa nhỏ, không nghĩ tới đang che giấu bọn hắn.
"Nhưng mà nàng xông đi vào làm gì? Không phải muốn chết sao?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Có thể là cảm thấy chúng ta sẽ gây bất lợi cho nàng?" Cô gái tóc ngắn suy đoán.
Mấy người cảm thấy khả năng này rất cao, nhưng mà cũng không thể để đối phương làm loạn được, phải đi nhìn xem tình huống.
Nếu không mấy ngày trông coi ở đây sẽ thành công cốc.
Ba người lập tức theo sau.
Không bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng gầm rú, khiến cho bọn hắn tuyệt vọng.
Xem ra không có thu hoạch gì rồi.
"Thật sự là đáng hận, thế mà bị một đứa bé phá hỏng chuyện tốt." Nữ tử áo trắng tức giận nói.
Vốn cho rằng đối phương sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều xong rồi.
Oanh!
Oanh!!
Oanh!!!
Tiếng gầm rú không ngừng truyền đến, toàn bộ rừng cây đều giống như xuất hiện chấn động.
Bọn hắn cảm thấy chấn kinh, tình huống này có chút không đúng.
Lúc tới gần, bọn hắn lập tức ngây ngẩn tại chỗ.
Trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin nổi.
Trong mắt bọn hắn, đứa nhỏ vốn nên yếu đuối kia như là đã biến thành người khác.
Nàng đi lại giữa cây và hoa, vẻ mặt tức giận, không ngừng vung nắm đấm.
Những nơi nàng đi qua cỏ cây tan rã, trăm hoa tàn lụi.
Tốc độ của nàng cực nhanh, trên trán hiện ra ánh sáng màu lam.
Sau đó, nàng bỗng dừng lại, mà cây và hoa ở sau lưng nàng đều nổ tung.
Bột phấn của hoa và lá rơi xuống, giống như máu tươi rải đầy mặt đất, lúc này thiếu nữ quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
Ba người lập tức cảm thấy chấn động.
“Các ngươi còn có việc gì sao?"
Giọng nói bình tĩnh mang theo sự nghi ngờ khiến cho ba người vô thức lui lại mấy bước.
Giống như lo lắng đối phương sẽ xông lại.
Chỉ qua một lúc, rừng cây ăn thịt người đã bị nhổ tận gốc.
Sự sợ hãi lan tràn ra khắp trong lòng ba người, bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Lộc cộc!
Bụng Tiểu Li truyền ra tiếng kêu, nàng bĩu môi nói: "Tiểu Li đói bụng."
"Chỗ, chỗ của ta có đồ ăn.” Nữ tử áo trắng lập tức lấy ra một chút bánh ngọt.
Đây là đồ mà trong nhà nàng chuẩn bị, vừa đắt vừa ngon.

Khu vực Kim Đan.
n Tuyết Ny bị một người mặc hắc bào ngăn lại.
"Ngươi là người nào?"
"Là người đến để ra mặt giúp ngươi."
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng mà có thể nghe ra là giọng nữ.
Lông may n Tuyết Ny cau lại, kiếm trong tay nàng đã nắm chặt:
"Ra mặt giúp ta? Ta cần ngươi hỗ trợ sao?”
"Ngươi đang tìm người, một Kim Đan đúng không?" Nữ tử hắc bào hỏi.
"Sau đó thì sao?" n Tuyết Ny hỏi.
"Người này họ Giang đúng không? Ngươi từng bị hắn nhục nhã, chỉ là một Kim Đan, dựa vào đâu lại có thể nhục nhã ngươi, đúng không?" Nữ tử hắc bào hỏi.
"Ngươi muốn nói gì?" n Tuyết Ny lạnh giọng hỏi.
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi, hắn không ở khu vực này, hắn ở Kiến Nguyệt Hồ." Nữ tử hắc bào cười nói:
"Đương nhiên, hắn có lẽ đã đi đến chỗ khác, nhưng mà ta có thể mau chóng tìm ra hành tung của hắn. Ngươi có muốn nhận sự trợ giúp của ta hay không?"
"Ngươi đang dạy ta làm việc?" n Tuyết Ny có chút tức giận.
"Đương nhiên không dám, ta chỉ là Nguyên Thần trung kỳ, không phải là đối thủ của ngươi, như này ta làm sao dám dạy ngươi làm việc? Lại làm thế nào để dạy ngươi. Bây giờ kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.” Nữ tử hắc bào hạ tư thái xuống, nói.
Nghe vậy, sắc mặt của n Tuyết Ny mới tốt lên rất nhiều.
Sau đó quay người rời đi.
Nữ tử hắc bào chỉ yên lặng quan sát.
Chờ đối phương rời đi, nàng mới khẽ cười nói: "Người như này đúng là khiến cho người ta cảm thấy hứng thú, giết đi thật là đáng tiếc."
"Có gì mà tiếc.” Lúc này, một nam tử đi ra từ phía sau cái cây, bình thản nói:
"Một tông môn bại hoại mà thôi, để nàng đi giết người, sau đó Thiên m Tông chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.”
Khóe miệng nữ tử hắc bào lộ ra một nụ cười: "Chúng ta có nên đi theo hay không? Lỡ như không thành công thì giúp nàng một tay."
"Không cần, đến lúc đó chỉ cần giao lại chứng cứ cho Thiên m Tông là được. Nghe nói người này nằm trên danh sách của Chấp Pháp Phong, nếu như bị giết bọn họ ít nhiều sẽ động thủ. Nhưng mà chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta cả. Đáng tiếc còn có hai người chưa vào, nếu không đã có thể xử lý cùng một lúc luôn rồi." Nam tử lắc đầu thở dài.
Nữ tử hắc bào cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Nghe nói phía Trúc Cơ cũng có người của Thiên m Tông, có cần để người đi qua hay không?"
Nam tử nghi hoặc.
Nữ tử hắc bào cười nói: "Có người của Đọa Tiên tộc tiến vào, mà gần đây Đọa Tiên tộc hình như muốn bắt người nào đó. Có lẽ có thể hỏi bọn hắn một chút.”
"Có thể bán linh thạch?"
"Tu vi của sư huynh cao, chuyện này phải xem sư huynh rồi."
Sau đó hai người tiến về nơi xa.

Giang Hạo đào nửa ngày cuối cùng cũng đào được khoáng thạch.
Một lúc sau, một bọt khí màu lam rơi xuống.
【 Tu vi +1 】
"Xác suất cao như vậy?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Sau đó, hắn lấy cuốc ra và bắt đầu đào quáng.
Tiếng đinh đinh đang đang bắt đầu vang lên.
Bọt khí màu trắng và bọt khí màu xanh lá xây liên tục xuất hiện.
Một canh giờ sau, Giang Hạo phát hiện, xác suất màu lam cũng không có cao như vậy.
Hơn nữa nhìn kỹ thì khoáng mạch này có màu đỏ như máu, tác dụng dường như cũng không lớn.
Khó nói có thể bán được bao nhiêu linh thạch.
Nhưng mà bán linh thạch vốn là chuyện thuận đường, ít hay nhiều đều không có vấn đề gì.
Trong lúc hắn muốn tiếp tục, đột như thấy hoa mắt, tiếng sóng biển lại xuất hiện lần nữa.
Hắn không dám khinh thường, mời Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ra.
Sau đó, tất cả liền biến mất.
"Không được, đào quáng như này rất nguy hiểm."
Mình đào quáng sẽ tiến vào trạng thái rơi xuống, một khi bị kéo vào trong biển rộng thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Sau khi do dự một chút, hắn quyết định đặt Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ở trong hầm mỏ như là dạ minh châu. Nó có thể vừa chiếu sáng xung quanh vừa hỗ trợ trấn áp thân thể.
Hắn cũng thuận thế lấy Cửu U ra.
"Có thể nghe hiểu không?"
Đối phương liền vội vàng gật đầu.
Lúc này Cửu U không biết có phải là đã bị Tiểu Li dạy hư rồi hay không, cứ luôn bày ra dáng vẻ chó con.
"Quan sát bốn phía, nếu có thay đổi gì thì kích phát phong ấn một chút.”
Nghe vậy, Cửu U tuyệt vọng, ở bên cạnh Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nó còn không dám động dù chủ một chút.
Còn xung kích phong ấn?
Hơn nữa cũng không xông ra được, Giang Hạo để lại một tia tử khí, như thế sẽ càng thêm an toàn.
Sau đó, hắn thông báo cho Đa Nhĩ, có thể chuẩn bị bố trí trận pháp.
Sau khi đối phương nghe được, liền vội vàng gật đầu: "Giao cho ta đi, ta đi xem một chút xung quanh có cái gì, ngươi tốt nhất đừng ra ngoài. Một khi bị người của khu vực Luyện Thần phát hiện, chính là tai hoạ ngập đầu."
Giang Hạo gật đầu cảm ơn.
Nhìn xem đối phương tiến về phía Kiến Nguyệt Hồ, hắn trầm mặc một lát.
Cuối cùng quay đầu nhìn về phía phía sau:
"Tiền bối nhìn rất lâu rồi đúng không?"
"Mặc dù ta không có cố gắng che giấu, nhưng một Kim Đan cũng không nên phát hiện ra mới đúng." Lúc này một nam tử trung niên đi ra từ phía sau cây khô.
Trước trán của đối phương có một sợi tóc trắng, trên mặt sạch sẽ, có dáng vẻ thư sinh gầy yếu.
Luyện Thần hậu kỳ.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, vẻ mặt bình tĩnh:
"Tại sao tiền bối lại ở chỗ này?"
"Muốn nhìn một chút xem ngươi định làm gì, một Kim Đan chạy đến nơi đây khiến cho ta cảm thấy có chút kỳ quái, không nghĩ tới ngươi là đến để đào quáng. Có thể nói cho ta biết dưới khoáng có cái gì không?” Nam tử trung niên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối không biết, chỉ là tới đây để đào quáng, kiếm lấy chút linh thạch mà thôi."
"Vậy thật là đáng tiếc, ta cũng đến để kiếm linh thạch, nhưng mà ta cũng không tính đào quáng. Giao trữ vậy pháp bảo của ngươi cho ta, thế nào?" Nam tử trung niên hỏi.
"Tiền bối thiếu linh thạch?"
"Gần như là vậy, gần nhất tiêu xài lớn, chỉ còn lại hơn mười vạn.”
"Thật nhiều." Giang Hạo bước về trước một bước.
Một bước này liền vượt qua khoảng cách giữa hắn và nam tử trung niên.
Con ngươi của đối phương co rụt lại, bắt đầu lui lại.
Nhưng mà mặc kệ hắn lui thế nào vẫn không cách nào kéo dài khoảng cách.
Lúc này, đao của Giang Hạo đã gác ở trên cổ của đối phương, sau đó vạch một đường.
Phốc!
Máu tươi rơi đầy đất.
Kinh hoảng, sợ hãi, khó có thể tin tràn ngập trong lòng nam tử trung niên.
Loại cảm giác cận kề cái chết kia khiến cho lòng hắn nảy sinh tuyệt vọng.
Người này không phải Kim Đan.
"Tiền bối tha mạng." Hắn quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu.
Giang Hạo nhìn hắn, lông mày cau lại.
Đối phương quỳ có chút nhanh.
Thậm chí còn không thèm quan tâm tới vết thương trên cổ.
“Ngươi có bao nhiêu linh thạch?" Giang Hạo hỏi thăm lần nữa.
"Thật ra chỉ có một vạn năm, nếu không vãn bối sao lại đi cướp của Kim Đan cơ chứ.” Nam tử trung niên cầu xin tha thứ.
Giang Hạo rũ mắt, mở giám định.
【 Quan Trung Phi: đệ tử chân truyền của Chuyển Luân Thần Tông, tu vi Luyện Thần hậu kỳ. Bởi vì thiếu linh thạch tấn thăng nên dự định ăn cướp bốn phía. Nhìn ngươi là Kim Đan nên cũng muốn kiếm chút linh thạch. Hắn hiện đang thiếu lượng lớn linh thạch để mua Thần Nguyên Đan để đột phá, hi vọng có thể kiếm được lượng linh thạch lớn tại Thi Giới hoặc là đạt được cơ duyên to lớn. Tiếc mệnh. 】
Nhìn phản hồi, Giang Hạo phát hiện người này đúng là đơn giản.
"Đưa linh thạch cho ta." Giang Hạo đưa tay, nói.
Quan Trung Phi không nói hai lời đã giao linh thạch ra.
Linh thạch +15325.
Hiện nay còn lại hai vạn.
Cộng với hơn một vạn trước đó, rồi bỏ ra một vạn mua Thiên Thanh Hồng.
"Biết áp chế hoặc là ẩn giấu tu vi không?" Giang Hạo hỏi.
"Sẽ, hội." Quan Trung Phi che cổ nói.
"Vậy làm phiền tiền bối ép tu vi đến Kim Đan trung kỳ, sau đó giả vờ ngẫu nhiên gặp được vị đạo hữu vừa mới rời đi, cầu hắn mang ngươi tới đây làm việc." Giang Hạo thu đao, nói khẽ:
"Chuyện này khó không?”
"Không khó, ta đã hiểu ý của tiền bối, sẽ đi làm ngay."
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, Quan Trung Phi nhanh chóng đi xa.
Chạng vạng tối.
Đa Nhĩ mang theo một số linh dược trở về, đồng thời mang về một nam tử thương thế rất nặng.
Chính là Quan Trung Phi.
"Cứu được trên đường, lấy tu vi của hắn chắc là sẽ không mang đến phiền phức cho chúng ta đâu. Đến lúc đó, đạo hữu nhìn xem hắn có thích hợp ở lại chỗ này hay không, nếu không thích hợp thì ta sẽ đưa tiễn hắn." Đa Nhĩ nhìn qua Giang Hạo, nói.
"Được, tất cả nghe Đa đạo hữu." Giang Hạo gật đầu.
"Đa, đa tạ." Quan Trung Phi ra vẻ khó nhọc nói.
Đa Nhĩ bắt đầu trồng linh dược, mà Giang Hạo thì tiến vào quặng mỏ và bắt đầu đào quáng.
Quan Trung Phi ngồi ở một bên nghỉ ngơi, có chút không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà hắn biết, mình cứ nghe lời là được.
Biết quá nhiều thì có lẽ sẽ phải nuốt hận mà chết.
Thật vất vả mới sống sót được, hắn cũng không muốn chết đi như thế.
Chỉ là có chút không rõ, một tu sĩ cường đại như thế, tại sao lại giả bộ là Kim Đan trung kỳ.
Có lẽ là muốn có người giúp hắn làm việc.
Giang Hạo không lãng phí thời gian, mà là tiến vào quặng mỏ và bắt đầu đào quáng.
Một ngày có thể đào được bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
Nửa tháng sau.
Giang Hạo mới đi ra từ trong hầm mỏ.
Hắn phát hiện tình huống nơi này không đúng lắm.
Buổi tối rất khó đào khoáng, ban ngày thì dễ đào hơn một chút.
Hơn nữa, linh khí đang không ngừng tán đi.
Nếu không phải bản thân hắn đủ mạnh, muốn bình thường đào quáng là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng mà thu hoạch của hắn trong nửa tháng qua cũng không nhỏ.
Đại khái được tám bọt khí màu lam.
Mạnh hơn làm vườn rất nhiều, nhưng mà muốn muốn tấn thăng cũng cần hơn một năm một chút.
Cho nên chỉ đào quáng là không đủ.
Cần phải đi Thiên Bi Sơn.
"Đa Nhĩ sư huynh thật sự là lợi hại, ta nghiên cứu trận pháp này rất lâu rồi mà vẫn không thể nghiên cứu ra được. "Quan Trung Phi cầm một vật nhỏ, nói với vẻ bội phục.
Đây là thứ đồ mà hắn có được từ trước, vẫn luôn không thể mở ra, dù tu vi mạnh cũng không dám cưỡng ép mở ra.
Hắn sợ đồ vật bên trong sẽ bị tổn hại.
Hiện nay cuối cùng đã đạt được ước muốn.
"Bên trong chắc là có cái hốc tối." Đa Nhĩ có ý tốt nhắc nhở.
Lúc này, Quan Trung Phi mới phát hiện, thật sự có cái hốc tối, bên trong có một phong thư.
Hắn sửng sốt hồi lâu, bắt đầu đọc thư, hồi lâu sau trên mặt hắn nhiều thêm một tia ưu sầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Giang Hạo thấy mặt sau phong thư có một đóa hoa hồng.
Thư này chắc là do một vị tiên tử đưa tới.
"Tiếu đạo hữu." Đa Nhĩ chỉ chỉ linh dược xung quanh, nói:
"Đây là những linh dược mà chúng ta tìm được ở xung quanh, ít nhiều có chút tác dụng. Đến lúc đó có thể cùng nhau bán ra.” Hắn do dự một chút, lại nói:
"Phía sau có lẽ sẽ cần Quan đạo hữu trợ giúp, cho nên ta muốn chia cho hắn một chút. Chia từ bốn phần của ta, cho hắn hai phần.”
Giang Hạo lắc đầu, nói: "Ta bốn các ngươi ba đi."
Nói xong, hắn lấy ra một lượng lớn khoáng thạch: "Các ngươi thử đi bán những thứ này đi."
Nhìn xem khoáng thạch chồng chất, Đa Nhĩ có chút kinh ngạc.
Hắn cũng từng đi vào đào quáng, chuyện đó không hề dễ dàng.
Sau khi thu khoáng thạch về, mấy người Giang Hạo liền xuất phát, tiến về Thiên Bi Sơn.
Qua bảy ngày nữa, Thiên Bi Sơn sẽ xuất hiện.
Đúng tròn một tháng.

Huyết Triều Lâm.
Chỗ hẻo lánh có yêu thú kêu rên.
Một số tu sĩ trốn ở trong tối, cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong hơn nửa tháng này, toàn bộ rừng cây đều chưa từng được yên ổn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi có nghe qua không?” Dưới tảng đá lớn, có một nữ tử hỏi.
Bên cạnh còn có ba người.
Bốn người bọn họ hợp tác cùng nhau tìm kiếm cơ duyên, ngay từ đầu còn rất tốt, sau đó lại cảm thấy rừng cây xuất hiện một chút biến hóa.
Có một số yêu thú hình như bắt đầu chạy trốn.
Số lượng không nhỏ, khiến cho bọn hắn không dám cứng đối cứng, chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Còn có lượng lớn côn trùng chạy lung tung nữa.
"Hình như là hoa ăn thịt người và cây ăn thịt người giảm bớt với số lượng lớn, sinh thái xuất hiện sự mất cân bằng." Một vị nam tử suy tư một lát rồi tiếp tục nói:
"Nghe nói là có một tu sĩ thiên phú dị bẩm đạt được cơ duyên nào đó, hiện tại bắt đầu chi phối toàn bộ rừng cây. Có lẽ sẽ có một số Kim Đan tới, đến lúc đó vị Trúc Cơ kia liền thảm rồi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận