Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 773: Rút Đao Giết Người

Chương 773: Rút Đao Giết Người
Chương 773: Rút Đao Giết Người
Trước khi đi vào, Giang Hạo từng suy đoán ra hai loại biển.
Một loại là Thi Hải, đây là biển sẽ xuất hiện, nhưng mà không có nguy hiểm như vậy. Chỉ là lúc bình thường sẽ không gặp được, giống như Thiên Bi Sơn.
Khả năng sẽ xuất hiện tại vài chỗ.
Ngoài ra chính là biển cả vô tận, sẽ bị kéo vào hải vực. Sau khi đi vào sẽ không còn tin tức. Không cách nào ra ngoài, cũng không thể đi vào Thi Giới.
Khi đó dù sống hay chết đều không cách nào xác định.
Là loại biển nào thì không được biết, Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều nữa mà là cất đồ vào.
Cuối cùng chỉ để lại Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Hắn thử cất đồ vào, sau đó sự lôi kéo lập tức xuất hiện, không chỉ như thế mà sóng biển còn như có thể tới bất cứ lúc nào.
Hắc hải vô tận xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có một loại cảm giác như sắp ngã vào thâm uyên.
Không dám chần chờ, hắn lấy Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ra.
Không gian lập tức được ổn định, sự lôi kéo của thân thể biến mất.
Hải vực cũng dần dần biến mất.
Giang Hạo thở phào một cái.
Hắn có chút tò mò, Quỷ tiên tử ban đầu là vào bằng cách nào, thế mà lại không có việc gì.
Mình vừa mới Vũ Hóa mà đã bị kéo vào.
Nếu là trên Vũ Hóa, chẳng phải là trực tiếp rơi vào hắc hải vô tận hay sao?
Che giấu không có ích lợi gì, năng lực ẩn giấu tu vi của mình đã vượt qua vô số người.
Nhưng mà ở nơi này vẫn cần mượn dùng Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
"Có lẽ là cần một miếng da."
Giang Hạo nhớ tới mấy người Thượng An đều mượn thân thể của người khác để tiến vào.
Nhưng mà bản thể của Thượng An từng xuất hiện, không biết tại sao hắn lại có thể phòng ngừa.
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Thượng An chuẩn bị rất nhiều năm, có lẽ có nhiều biện pháp hơn hắn nghĩ.
Mà hắn không có nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị.
Sau khi cất kỹ đồ vật, hắn liền đi ra ngoài.
m Dương Thủ Hoàn cũng trở về bên trên cổ tay.
Bây giờ đã sắp tháng mười, hắn dự định nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó tiếp tục đào quáng.
Bởi vì tâm của hắn vẫn còn chưa an tĩnh lại được.
Sau khi Vũ Hóa, mình nắm giữ lực lượng cường đại.
Trong lòng có một loại xúc động muốn tìm người đấu một trận.
Có lẽ là nội tâm bành trướng, có chút không biết trời cao đất rộng.
Có thể phát hiện ra cảm giác như vậy đang còn tốt, một khi có mà không phát hiện được thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cho nên hắn muốn để mình bình phục lại, tránh rước lấy sự cố.
Đi ra khỏi sơn động, khí tức của hắn liền dần dần thu liễm, cuối cùng ổn định tại Kim Đan trung kỳ.
Nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không người.
"Còn chưa trở lại sai?"
Nơi này hoàn toàn hoang vu như trước đây, nhưng mà có không ít linh dược trồng trên mặt đất.
Linh khí cũng được tụ tập.
Hắn tấn thăng Vũ Hóa, cảm giác mình lại mạnh thêm một chút.
Phối hợp với Vô Danh Bí Tịch, thậm chí có thể nhìn thấy đại thế trong núi.
Mặc dù nơi này cằn cỗi khô cạn, nhưng dưới mặt đất có đại thế sơn hà ẩn mà không phát.
Giống như đang đợi cái gì đó.
Hơn nữa thoạt nhìn không giống đại thế thiên nhiên, giống như được hình thành bởi con người hơn.
Hắn cũng không biết chuyện cụ thể
Chỉ dùng ánh mắt và cảm giác của Vũ Hóa thật ra vẫn không đủ, còn cần Tỏa Thiên trợ giúp.
Xem ra, người bố trí nơi này có chút cao minh.
Chỉ là đợi đã lâu, hắn cũng không đợi được người trở về.
Ba ngày sau.
Quan Trung Phi trở về, gương mặt xán lạn vui vẻ.
Chỉ là nhìn thấy Giang Hạo đi ra, hắn lập tức thu liễm nụ cười, cúi đầu bày tỏ sự cung kính.
Lúc này trong lòng của hắn hơi kinh ngạc, mặc dù thoạt nhìn vẫn là Kim Đan trung kỳ.
Nhưng mà không biết tại sao, người trước mắt lại lạnh thấu xương hơn cả so với lúc trước.
Giống như chỉ cần tới gần sẽ dễ dàng bị đâm cho tổn thương.
"Bán rất tốt?" Giang Hạo nhìn qua đối phương, giọng điệu bình tĩnh.
"Vâng, tổng cộng bán được bảy vạn linh thạch." Quan Trung Phi nói xong thì lấy bảy vạn linh thạch ra.
Thu linh thạch, Giang Hạo biết đối phương đã gặp được khách hàng lớn.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới Lãnh Điềm sư tỷ và Đoạn Quan sư huynh.
Đã lâu rồi không nhìn thấy bọn hị.
"Hiện tại có tổng cộng mười hai vạn linh thạch." Giang Hạo nói.
Phân một chút, mình cũng có thể kiếm được hơn bốn vạn.
Hắn lập tức lại cảm thấy mình giàu có.
Cộng với hai vạn trên người, lại là hơn sáu vạn linh thạch.
"Trên người ngươi có Cửu Nguyệt Xuân không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Quan Trung Phi lắc đầu.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là chờ đợi Đa Nhĩ trở về.
Nhưng mà đợi hai ngày, cũng không chờ được người.
"Đã đến thời gian." Quan Trung Phi nói.
Giang Hạo gật đầu, muộn một hai ngày cũng coi như bình thường.
Trong thời gian này hắn bắt đầu đọc qua quyển thuật rèn đúc kia, không thể không nói đúng là vô cùng huyền diệu.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, mình dường như không có duyên với cái này.
Có thể giữ lại đó, sau này có lẽ có chỗ dùng.
Ngày nào mình muốn học rèn đúc thì có thể thử một chút.
Hiện tại thì tạm thời bỏ qua.
Hiện nay mình không có nhiều thời gian để đi học chuyện rèn đúc, dù sao linh dược và chế phù đã chiếm phần lớn thời gian.
Thời gian còn lại còn bị đào quáng bao trùm.
Cũng không có biện pháp làm chuyện gì khác.
Lại qua hai ngày.
Đầu tháng mười.
Giang Hạo không đợi được Đa Nhĩ, ngược lại chờ được một Kim Đan khác.
Ba người, còn là ba người gặp phải lúc ban đầu.
Đúng là có duyên.
Nhưng mà bọn hắn tới đây, chắc không phải là vì trùng hợp.
"Đa Nhĩ chắc là đã xảy ra chuyện."
Giang Hạo đứng dậy, đi về phía ba Kim Đan kia.
"Giao mấy tiểu gia hỏa này cho ta là được." Quan Trung Phi dự định biểu hiện một phen.
Giang Hạo lắc đầu: "Không cần."
Quan Trung Phi cũng không để ý chuyện sống chết của Đa Nhĩ, cho nên mình không cần thiết phải miễn cưỡng đối phương.
Nhưng Giang Hạo muốn xem tình huống cụ thể một chút, nếu như mình bất lực thì cũng không có cách nào.
Nếu như đủ khả năng thì sẽ cố gắng đảm bảo cho hắn chu toàn.
Đa Nhĩ đang làm việc vì mình, đây là chuyện tiện tay mà thôi, không cần thiết phải làm như không thấy.
Trong chốc lát.
Hắn xuất hiện ở trước mặt ba Kim Đan kia.
Đối phương nhìn thấy hắn thì có chút hưng phấn: "Xem ra đã tìm đúng chỗ."
"Các ngươi đến đào quáng?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Đào quáng?" Nam tử cầm đầu cười nói: "Ai lại đào quáng ở chỗ này chứ? Chúng ta đương nhiên là đến cướp đoạt thành quả đào quáng của các ngươi.”
Sau khi nhìn thấy hai người đều là Kim Đan trung kỳ, bọn hắn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
"Đa Nhĩ bị bắt chậm chạp không chịu mở miệng, quả nhiên là bởi vì chỗ đào quáng căn bản không có đại tiền bối gì cả. Đều là một đám Kim Đan. Cho nên hắn mới không muốn mở miệng. Nhưng vào lúc những người khác còn đang suy đoán lung tung, chỉ có chúng ta cảm thấy tên phế vật Đa Nhĩ làm vậy là bởi vì không muốn hại kẻ yếu. Thật không hiểu nổi, tại sao tông môn của hắn lại cho hắn một cái danh ngạch cơ chứ." Nam tử cầm đầu cười nhạo.
Giang Hạo nghe đối phương kêu gào, trong lòng có suy đoán đại khái.
Đa Nhĩ bị bắt.
Hơn nữa, hắn cũng không nói ra nơi này.
"Có thể nói cho ta về tình huống của Đa Nhĩ không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, ba người cười ha ha.
"Các ngươi vẫn nên suy nghĩ cho mình một chút đi, còn muốn hỏi chuyện…"
Nam tử cầm đầu còn chưa dứt lời, đã cảm thấy ánh mắt của mình bắt đầu xoay tròn.
Cuối cùng phịch một tiếng, ánh mắt rơi xuống đất, ngay sau đó nhìn thấy thân thể của mình ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút sững sờ, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Mà máu tươi của hắn lập tức bắn lên mặt của hai người khác.
Bọn hắn còn đang cười, chỉ là trong nháy mắt liền không cười được nữa.
Giọng nói của Giang Hạo vang lên lần nữa: "Có thể nói cho ta biết tình huống của Đa Nhĩ không?"
Lúc này, hai người mới kinh ngạc nhìn về phía Giang Hạo.
Chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây đao, mà cây đao này vừa mới giết đồng bọn của bọn hắn.
"Ngươi…" Tiên tử trong đó giận dữ, sau đó lao đến: "Ngươi dám…"
Phốc ~
Một đao chém qua, đối phương ngã xuống đất không dậy nổi.
Không còn sự sống.
Giang Hạo nhìn qua người cuối cùng: "Ta không thích việc phải lặp lại một câu."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận