Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 774: Các Vị Cùng Lên Đường Đi.

Chương 774: Các Vị Cùng Lên Đường Đi.
Chương 774: Các Vị Cùng Lên Đường Đi.
Giang Hạo cầm Bán Nguyệt trong tay, cảm giác có chút hoài niệm.
Mình đã lâu rồi không xảy ra xung đột với người khác.
Mặc kệ là bên ngoài hay là trong tông môn, hắn đều rất ít khi động thủ.
Mấy năm này, hắn không phải đang củng cố tâm cảnh thì chính là đang đào mỏ trồng linh dược.
Hắn rất là thích cuộc sống như vậy.
Chém chém giết giết cũng không tốt, bởi vì lần này mình thắng, nhưng lỡ như lần nào đó thua thì sao.
Như thế sẽ là vạn kiếp bất phục.
Cho nên nếu có thể phòng ngừa thì hắn đều tận lực phòng ngừa, vấn đề có thể giải quyết đều là nhanh chóng giải quyết.
Nếu mọi người đã tới nơi này, còn tranh đoạt với hắn.
Như vậy, hắn sẽ phải chuẩn bị tốt cho mọi chuyện phía sau.
Bỏ mình đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Hắn lo lắng lúc mình yếu hơn người khác, thì bọn hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Mọi người đều muốn mình có thể đi càng xa hơn một chút.
Đúng và sai đều không quan trọng ở chỗ này, thậm chí còn không phân biệt được đúng sai. Chỉ là mọi người đang cạnh tranh trên một con đường, ngươi không chết thì chính là ta vong. Trong lòng khẽ thở dài một cái, Giang Hạo nhìn về phía Kim Đan viên mãn cuối cùng.
Đối phó Kim Đan cũng phải toàn lực chém giết, những người này đều không bình thường, không ai biết sẽ náo ra chuyện gì.
"Chúng ta vừa đi vừa nói." Giang Hạo ngự kiếm mà đi.
Hắn mang theo Kim Đan trước mắt nhanh chóng vượt qua từng khoảng cách.
Nhìn tốc độ khủng khiếp, Kim Đan cảm thấy kinh hãi. Người trước mắt dường như cũng không phải là Kim Đan trung kỳ như vẻ bề ngoài.
Cũng không phải Nguyên Thần.
Mà là cường giả cao hơn một chút.
Bọn hắn lần trước có thể còn sống, là bởi vì Đa Nhĩ cứu bọn hắn.
Hiện nay, bọn hắn lại đi tìm cái chết.
Rõ ràng đã rời khỏi Quỷ Môn Quan rồi, nhưng lại chủ động đi tìm chết.
Nhìn hành vi của mình, hắn cảm thấy có một tia buồn cười.
"Đa Nhĩ bị một người bắt, có tin tức truyền ra, Đa Nhĩ đang bán khoáng cho một tiền bối. Mà vị tiền bối này có khả năng nắm giữ một tạo hóa thiên địa, có liên quan tới Thiên Bi Sơn. Thậm chí có thể tuỳ tiện khống chế một khu vực, hiện nay bán khoáng là vì muốn kiếm đủ linh thạch để khuấy động món bảo vật này."
Nghe đối phương nói, Giang Hạo chau mày.
Chuyện ly kỳ như vậy mà cũng có người tin sao?
"Loại chuyện này từng xảy ra." Quan Trung Phi chân thành nói: "Nhưng mà chỉ là nghe đồn. Trong truyền thuyết đã từng có một người của Thiên Văn Thư Viện làm được, hơn nữa còn dẫn Thiên Bi Sơn tới, một bước đăng đỉnh. Nghe nói khi đó chỉ có một mình hắn ở trên Thiên Bi Sơn, những người khác không cách nào tiến vào khu vực kia. Bởi vì khu vực đó bị hắn khống chế. Không ai biết được hắn đạt được cái gì, nhưng mà mọi người đều biết tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, là truyền kỳ của thời đại kia."
Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Thiên Văn Thư Viện? Là vị tiền bối nào?"
Quan Trung Phi lắc đầu: "Chuyện này thì không biết, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy tồn tại chuyện khống chế một khu vực. Cho nên chỉ cần có người thả tiếng gió, nhất định có không ít người muốn nhìn tình huống một chút."
"Bởi vì như vậy, chuyện này đã khiến cho rất nhiều người chú ý?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, mà Đa Nhĩ trở thành người duy nhất biết chuyện, bọn hắn đều đang suy đoán về người sau lưng của Đa Nhĩ. Chỉ có chúng ta cảm thấy Đa Nhĩ chắc chắn không có loại năng lực này. Đại tiền bối làm sao lại coi trọng loại người như Đa Nhĩ?" Nam tử khinh thường nói.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã nghĩ tới điều gì đó, vô thức nhìn về phía Giang Hạo.
Đa Nhĩ hình như được một vị tiền bối coi trọng.
"Hiện tại Đa Nhĩ ở đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Bị một cường giả bắt đi, rất nhiều tin đồn đều nói vị tiền bối này đã có được bị trí của chí bảo, sau đó nàng đã bị vây lại. Nhưng mà nàng vì xác định mình không đạt được, đã để Đa Nhĩ ở khu vực công cộng, tất cả mọi người đều có thể hỏi ra nghi vấn. Nhờ vào đó để tẩy thoát hiềm nghi của mình. Mà mọi người phát hiện Đa Nhĩ đúng là rất mạnh miệng, nghe nói tứ chi hắn bị phế đều không hề nói một chữ." Nam tử trong lúc nhất thời lại có chút bội phục.
"Sau đó những người kia không đi?" Quan Trung Phi hỏi.
"Có một ít người đi, có một ít người cảm thấy người sau lưng nhất định có thể sẽ xuất hiện. Ngoài ra trên người Đa Nhĩ có không ít khoáng và linh thạch, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm." Kim Đan viên mãn nói.
Giang Hạo duy trì trầm mặc.
Chỉ là tốc độ ngự kiếm của bọn hắn lại nhanh hơn.
Lần này ngay cả Quan Trung Phi đều cảm thấy kinh dị.
Tốc độ này thật nhanh.
Hai ngày sau.
Giang Hạo đi tới bên cạnh Kiến Nguyệt Hồ.
Nơi này đúng là có không ít người, hơn nữa tu vi còn không thấp.
"Người bị giam ở đâu?" Giang Hạo hỏi Kim Đan bên cạnh.
"Ở bên kia." Kim Đan chỉ chỉ về bên trái.
Giang Hạo ngự kiếm đi qua.
Là một rừng cây, nơi này là một mảnh hỗn độn, nhìn là biết có người từng động thủ.
Nhưng mà ngoại trừ một số người ở giữa, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Đa Nhĩ.
Giang Hạo thở dài một tiếng, thế mà còn muốn hỏi.
Hắn nhìn sang, một nam nhân trung niên cũng nhìn sang.
Luyện Thần viên mãn.
"Xin hỏi đạo hữu biết Đa Nhĩ ở đâu không?”
"Tại sao ngươi lại tìm hắn?” Nam nhân trung niên nhìn Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Hắn là người của ta, các ngươi bắt hắn, ta đương nhiên đến đòi người rồi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
"Người của ngươi?" Nam nhân trung niên sững sờ, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi là người khống chế khu vực chí bảo?"
Giang Hạo nhếch miệng lên, gật đầu nói: "Đúng, chính là ta."
Nghe vậy, bên trong ánh mắt của nam nhân trung niên bỗng hiện lên ánh sáng, người xung quanh cũng có chút kinh ngạc.
Quan Trung Phi đều trợn tròn mắt, hắn biết rõ là không.
Đây là cố ý dẫn địch.
"Thật sao?"
"Đúng vậy, cho nên có thể nói cho ta biết Đa Nhĩ ở đâu không?"
"Có thể cho ta nhìn món chí bảo kia một chút không?"
Khí tức trên người nam nhân trung niên bắt đầu khuếch tán.
Luyện Thần viên mãn ở chỗ này gần như là tồn tại cao nhất.
Mà vào nháy mắt khí tức của hắn khuếch tán, cây quạt xuất hiện trong tay Giang Hạo, sau đó thân ảnh biến mất.
Lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước mặt nam nhân trung niên.
Mà cây quạt thì gác ở trên cổ của đối phương.
Lưỡi gió vô hình rạch cổ của đối phương, máu tươi bắt đầu chảy ra.
"Đạo hữu còn muốn gặp không?” Giang Hạo hỏi.
Trong lòng người đàn ông trung niên chợt lạnh, không dám động lung tung.
"Đạo hữu biết Đa Nhĩ ở đâu không?"
"Biết, biết, bị người mang vào trong hồ, hình như có người muốn dùng đối phương để nhìn trộm chỗ của đạo hữu."
Giang Hạo gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là đi về phía trung tâm.
Không mang theo bất kỳ kẻ nào.
Mà trong hồ, một đám người đang vây quanh Đa Nhĩ tứ chi mơ hồ và đang mất đi ý thức.
n Tuyết Ny cau mày, nàng không nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến thành dạng này.
Rõ ràng chỉ là vì tìm một Kim Đan trung kỳ, không nghĩ tới cuối cùng lại đưa tới một đám Luyện Thần.
Hiện nay, nàng cũng không thể rời đi.
Bởi vì những người này vẫn đang hoài nghi nàng biết cái gì đó.
Về chuyện chưởng khống khu vực chí bảo, nàng còn chưa từng nghe nói qua.
Còn về chuyện hiện tại muốn dùng Đa Nhĩ nhìn trộm người ở sau lưng hắn, theo lý thuyết thì sẽ có lợi đối với nàng.
Nhưng chuyện quá lớn, khiến nàng muốn đánh trống lui quân.
Chỉ là nàng muốn lui nhưng người khác lại không cho.
"Chư vị, thử một chút cũng không có tổn thất gì, nếu như thật sự có người khống chế được khu vực bảo vật, có chỗ tốt gì thì mọi người đều có thể biết." Một nam tử trẻ tuổi nói.
Trong tay hắn có la bàn, dưới chân có trận pháp kéo dài.
Sáu Luyện Thần, tám Nguyên Thần liên thủ.
Bọn hắn không tin là không tìm được người sau lưng Đa Nhĩ.
"Hiện tại người kia trốn tránh không ra, chúng ta chỉ cần tìm được thì sẽ có càng nhiều cơ duyên." Một nữ tử Luyện Thần nói.
"Trốn tránh không ra?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, mang theo ý cười nồng đậm:
"Tiếu mỗ lúc nào thì cần trốn tránh vậy? Tới chậm chỉ là vì không ai cho ta biết mà thôi."
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả người.
Nam tử cầm đầu muốn xem xét tình huống, sau đó liền bị một thanh đao trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực:
"Không biết ngươi có nhìn trộm được rằng mình sẽ chết ở chỗ này không?"
Phốc phốc!
Trường đao rút ra, Giang Hạo nhìn tất cả mọi người, cười nói:
"Các vị bắt người của ta, lại tra tấn hắn như thế. Tiếu mỗ cũng không phải là người không nói đạo lý, hôm nay các vị cùng nhau lên đường đi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận