Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 775: Đối Nghịch Với Hắn, Gặp Hắn Ác

Chương 775: Đối Nghịch Với Hắn, Gặp Hắn Ác
Chương 775: Đối Nghịch Với Hắn, Gặp Hắn Ác
Giang Hạo đột nhiên xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của tất cả mọi người.
Hơn nữa, một đao đột nhiên này khiến cho đám người sợ mất mật.
Phải biết, một đao này đâm vào trên người Luyện Thần viên mãn khiến cho đối phương thậm chí còn không có chút năng lực phản kháng nào.
Dạng cường giả này khiến cho người ta không thể không cẩn thận mà đối đãi.
Trong lúc nhất thời, đám người bắt đầu lui lại, tránh đi Giang Hạo.
Chỉ có người cầm đầu là rơi xuống trong nước, máu tươi nhuộm đỏ mặt nước thanh tịnh.
"Các hạ là ai?" Nữ tử Luyện Thần trong đó hỏi.
"Các ngươi không phải vẫn luôn tìm ta sao?" Giang Hạo không để ý đến những người này, trực tiếp đi đến bên cạnh Đa Nhĩ.
Hắn lúc này tứ chi mơ hồ, sinh mệnh hấp hối.
Tu vi còn có dấu hiệu rơi xuống.
Gần như là tàn phế.
Hắn khẽ thở dài một cái, tiện tay vung lên một đạo tử khí vào trong thân thể của Đa Nhĩ, bảo vệ tâm mạch, tẩm bổ thân thể cho hắn.
Sau đó, hắn mới nhìn về phía những người khác, không nghĩ tới những người này thế mà không trốn.
"Đạo hữu, ngươi phải biết, một khi tu sĩ nơi này vượt qua Luyện Thần mà dùng quá nhiều lực lượng thì sẽ gặp phải kiếp nạn không rõ. Cho dù ngươi có tu vi mạnh thì cũng không có cách nào đối phó được mấy người chúng ta đâu. Không bằng lấy món chí bảo kia ra chia sẻ." Một vị nam tử hỏi.
Giang Hạo mỉm cười nói: "Đồ vật đang ở trên người ta, các ngươi có thể tới đoạt."
Giọng nói rơi xuống, những người này nhìn xung quanh một chút, cũng không lập tức động thủ.
Dường như không ai muốn làm kẻ đi đầu cả.
"Nếu đã như vậy thì ta động thủ trước vậy."
Giọng nói của Giang Hạo mang theo ý cười.
Chỉ trong giây lát, hắn đã đi tới trước mặt nam tử vừa mới nói chuyện.
Chém ra một đao.
Đối phương đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, phát động pháp bảo phòng ngự.
"Vô dụng, mặc dù thực lực của ngươi mạnh, nhưng mà pháp bảo của ta mạnh hơn. Ngươi vận dụng toàn lực có lẽ có thể phá vỡ, nhưng cũng sẽ bị Thi Giới thôn phệ." Nam tử trẻ tuổi mang theo tự tin.
Hắn còn chưa dứt lời, một ánh trăng đã hiện lên.
Không chút lưu tình, xẹt qua thân thể của hắn.
Trong lúc nhất thời, tự tin của hắn bỗng dừng lại.
Chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang dần biến mất.
Chợt, thân thể của hắn bắt đầu hoạt động, pháp bảo phòng ngự bị một đao chém đứt.
Ngạch?
Trong mờ mịt cùng kinh ngạc, thân thể của nam tử trẻ tuổi đứt gãy.
Sau đó rơi xuống trong hồ nước.
Hắn thậm chí không hiểu mình chết như thế nào.
Giang Hạo nhìn nam tử rơi xuống, ngượng ngùng nói:
"Pháp bảo của ngươi có lẽ không được phóng thích hoàn toàn."
Sau đó, hắn nhìn về phía người xung quanh.
Không ít người muốn đánh trống lui quân.
"Tiền bối, chúng ta…"
Phốc!
Ánh trăng hiện lên, Giang Hạo một đao chém ngang đối phương.
Giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng vang lên: "Đã nói là cùng lên đường rồi mà, làm người phải giữ chữ tín."
Vẻ mặt của đám người bắt đầu thay đổi.
Rất nhanh, có một bộ phận người bắt đầu phản kích.
"Đạo hữu, làm người thì khoan dung mà độ lượng, lai lịch của chúng ta đều không bình thường, cần gì phải hùng hổ dọa người."
"Lui một bước, trời cao biển rộng."
Trong lúc nhất thời, có người mở miệng khuyên bảo Giang Hạo.
Nhìn các loại thuật pháp tập kích tới, Giang Hạo vẫn giữ vẻ tươi cười:
"Kim Đan không đáng cho các ngươi thủ hạ lưu tình sao?"
Các loại thuật pháp bị hắn tiện tay ngăn lại.
"Đạo hữu, lai lịch của hắn bình thường, tu vi suy yếu. Nơi này cũng không thích với hợp hắn, nếu đã tới, đương nhiên cũng phải chuẩn bị kỹ càng từ trước. Không có bối cảnh, không có thiên phú, khác biệt với người ta. Chết cũng chính là chết rồi." Một vị tiên tử nói.
Giang Hạo gật đầu, cho rằng đối phương nói rất có lý.
Sau đó hắn liền nói: "Như vậy, các ngươi có nghĩ tới chuyện này hay không, lai lịch của Đa Nhĩ thật ra cũng không đơn giản?"
"Làm sao lại như vậy? Chúng ta rất rõ lai lịch của hắn, một đệ tử nội môn của tông môn bình thường mà thôi. Nếu không phải vì gặp được cơ duyên, hắn thậm chí còn không có cách nào tới đây. Trong tông môn kia còn không có người để ý hắn có chết ở chỗ này hay không, cho nên lai lịch của hắn không có bất kỳ điểm nhấn nào cả." Tiên tử mặc quần áo màu trắng nói với vẻ chắc chắn.
Giang Hạo gật đầu, sau đó đến bên cạnh người đối phương, thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn.
Một đao chém xuống, sinh cơ của đối phương nhanh chóng tán đi, thân thể vỡ vụn.
Giang Hạo nhìn qua nàng, nói với vẻ nghiêm túc:
"Ngươi nghĩ sai một chuyện rồi, tông môn không phải là chỗ dựa của hắn, chỗ dựa của hắn…là ta. Tiếu Tam Sinh ta chính là lai lịch đặc thù của hắn, chính là lý do mà hắn có thể ra vào Kiến Nguyệt Hồ mà không kiêng nể gì cả. Các ngươi chọc đến hắn, chính là chọc họa sát thân."
Trong nháy mắt này, Giang Hạo vung đao lên, khí tức phun trào.
Những nơi hắn đi qua đều có máu tươi rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, đám người kinh hãi, nhìn về phía Giang Hạo với vẻ hoảng sợ.
Bọn hắn mở miệng thuyết phục, nói ra lai lịch của bản thân.
Muốn dùng các loại biện pháp để ngăn cản đối phương tiếp tục xuất thủ.
Còn có người bắt đầu chạy khỏi nơi này.
Nhưng mà…
Không có một chút tác dụng nào, từng đao rơi xuống, từng cỗ thi thể rơi vào trong hồ.
Quan Trung Phi nhìn xem một màn này ở phía xa bị dọa cho không dám động lung tung.
Sợ quấy nhiễu đến người trong hồ.
Cũng may, hắn thức thời, ngay từ đầu đã không có bất kỳ ý tưởng gì, càng không nhằm vào Đa Nhĩ.
Đa Nhĩ là một người tu luyện có lai lịch bình thường, nhưng hắn gặp được quý nhân mà người khác khó mà với tới.
Quan Trung Phi cúi đầu, không còn dám nhìn nữa.
Những người kia thật sự đều không đơn giản, mà Tiếu Tam Sinh nói giết liền giết, không có chút lưu tình nào.
Người này nhìn như hiền lành, thực ra lại điên cuồng không sợ gì hết.
Đối tốt với hắn, gặp hắn thiện, đối nghịch với hắn, gặp hắn ác.
Chỉ qua một lúc, phần lớn người đã rơi xuống trong mặt hồ.
Có người muốn chạy trốn, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi cái hồ này.
Lúc này chỉ có n Tuyết Ny là còn sống.
Giang Hạo nhìn nàng, hỏi:
"Là ngươi bắt Đa Nhĩ?"
"Ta, ta cũng không có ý đắc tội với tiền bối, ta thật ra chỉ là đang tìm người, là bọn hắn muốn tìm chí bảo gì đó. Tiền bối, ta là bị bức hiếp." n Tuyết Ny khẩn trương nói.
Nàng thật sự không nghĩ tới, chuyện sẽ phát triển thành dạng này.
Rõ ràng chỉ là vì tìm một cái Kim Đan mà thôi.
"Tại sao ngươi lại muốn bắt Đa Nhĩ?" Giang Hạo hỏi.
Người không vì chí bảo, không có khả năng tới mà không có mục đích.
Nhất định có người trợ giúp ở sau lưng.
"Ta chỉ muốn biết được vị trí của một Kim Đan từ chỗ của hắn." n Tuyết Ny nói.
"Ngươi biết Kim Đan kia có quen biết với Đa Nhĩ sao?"
"Ta không biết, nhưng mà có người nói cho ta biết."
"Người nào?"
"Ta không biết, nhưng mà nàng đã bị ta giết."
Giang Hạo rũ mắt.
"Tiền bối, ngươi không thể giết ta, trên người của ta có bảo vật, một khi ngươi giết ta, khí tức của ngươi sẽ bị tổ phụ ta cảm nhận được, đến lúc đó tiền bối sẽ rất bất lợi."
"Như vậy sao?"
Giang Hạo có chút kinh ngạc, cuối cùng dùng một đao kết liễu đối phương dưới ánh mắt khẳng định của nàng.
Làm người phải giữ chữ tín, đã nói cùng nhau lên đường thì phải là cùng nhau lên đường.
Nếu không chẳng phải là có lỗi với những người trước đó hay sao?
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm giác bốn phía.
Nếu như đã có người lợi dụng n Tuyết Ny, như vậy người này chắc là đang ở gần đây.
Đối phương đúng là lợi hại, thế mà có thể lợi dụng nhiều người như vậy.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới một người.
Không biết có quan hệ gì với nàng hay không.
Một lát sau, hắn mở mắt ra.
"Tìm được rồi."

Một bên khác, nữ tử hắc bào và nam tử trẻ tuổi có chút kinh ngạc.
Bọn hắn nhìn pháp bảo trong tay, có thể nhìn thấy tình huống nơi mặt hồ.
Ân Tuyết Ny bị giết.
"Mặc dù khó khăn rất lớn, hơn nữa chuyện phát triển cũng vượt qua tưởng tượng của chúng ta, nhưng mà cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ." Nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng vậy, người đột nhiên xuất hiện này đúng là rất mạnh, nhưng thì sao đây? Còn không phải làm đao trong tay chúng ta." Khóe miệng nữ tử hắc bào lộ ra nụ cười rực rỡ.
Chỉ là, một cây đao đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cổ nàng.
Nụ cười của nàng lập tức ngưng lại.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận