Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 776: Huyết Tẩy

Chương 776: Huyết Tẩy
Chương 776: Huyết Tẩy
Một đao đột nhiên này khiến cho nữ tử hắc bào có chút khó có thể tin nổi.
Không chỉ là nàng, cho dù là nam tử trẻ tuổi bên cạnh cũng thế, hắn thế mà không có bất kỳ phát hiện nào.
Người trước mắt làm thế nào để phát hiện ra bọn hắn, lại lấy tốc độ như vậy mà tới?
"Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta chỉ là người đi ngang qua, chỉ là tò mò chuyện bên trong nên mới nhìn trộm một chút, không có làm bất kỳ chuyện gì bất kính đối với đạo hữu cả." Nữ tử hắc bào vội vàng nói.
"Đúng vậy, chúng ta chỉ là đi ngang qua, chỉ là tò mò với chuyện bên trong mà thôi. Không có động thủ, cũng không có mục đích gì. Đạo hữu chớ tức giận. Nếu có chuyện gì cần làm, chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ." Nam tử trẻ tuổi nói.
Hắn một thân áo choàng màu đen, trên đó có đường vân màu lam, nhìn có chút bất phàm.
Trên người phát ra một loại vận vị không hiểu.
Dường như nắm giữ một lực lượng đặc thù, thực lực siêu quần.
Khí chất đúng là cao minh.
Giang Hạo chỉ lườm đối phương một chút, cười nói:
"Hiểu lầm sao?"
Mặc dù hắn không có nghe hết toàn bộ lời nói của bọn họ vừa rồi, nhưng những người này thật sự coi hắn là kẻ điếc hay sao.
"Đúng vậy, hiểu lầm, tiền bối tuyệt đối đừng xúc động.” Hắc bào nữ tử hoảng sợ nói.
Giang Hạo không chần chờ, một đao chém xuống, đối phương trực tiếp ngã xuống đất.
Sau đó, hắn liền đứng an tĩnh, nhìn thi thể trên đất.
Một lúc lâu, hắn mới cười nói: "Loại thuật này đúng là thú vị.”
Cỗ thân thể này cũng không phải là chân thân, là mượn thân thể của người khác.
Khí tức hỗn loạn, nhưng mà Giang Hạo có thể trực tiếp quan sát được, là có người đang thao túng cỗ thân thể này.
Hơn nữa, còn đang ở gần đây.
"Không chịu ra sao?"
Khóe miệng Giang Hạo mang theo ý cười, cũng không để ý quá nhiều.
Trốn không thoát.
Nơi này không chỉ có Nhật Nguyệt Hồ Thiên, còn có m Hoàn của m Dương Thủ Hoàn.
Có vào không ra.
Sau đó hắn nhìn về phía nam tử bên cạnh.
"Đạo hữu, nếu không ta giúp ngươi tìm nàng ra, ngươi thả ta đi?" Nam tử trẻ tuổi cười hỏi.
"Nàng không phải đồng môn của ngươi sao? "Giang Hạo hỏi.
"Đồng môn? Đạo hữu nói đùa, một người ngay cả việc trên người n Tuyết Ny có pháp bảo cũng không biết làm sao có thể là đồng môn của ta được? Đồng môn cua ta chắc là đã chết. Chỉ là thấy mục đích của nàng có chút giống với của ta nên tạm thời không nói ra thôi." Nam tử trẻ tuổi nói.
Khô Hồ Tam Hợp, đệ tử chân truyền Thiên Môn Tông, Phản Hư sơ kỳ.
Hắn bị người lợi dụng, nhưng cũng sẽ lợi dụng những người khác.
"Đúng rồi, người này hình như đã liên hợp với người của Đọa Tiên tộc, bọn hắn đã âm thầm trao đổi rất nhiều tin tức. Những người kia sắp đến đây, đạo hữu tốt nhất là nên xử lý nàng, sau đó mau rời khỏi." Khô Hồ Tam Hợp có ý tốt nhắc nhở.
Bởi vì thực lực của hắn đủ mạnh, cho nên có thể đủ hiểu người trước mắt đáng sợ đến cỡ nào.
Mình tuyệt không phải là đối thủ.
Có thể chạy thoát thì chuyện gì cũng dễ nói, hiện nay đối phương giết nhiều người như vậy, sát ý cũng đã biến mất đi rất nhiều.
Bỏ ra cái giá xứng đáng chắc là có thể sống sót.
Dù sao đối phương nhìn dường như cũng không phải xấu như vậy, còn cứu người, lại ra mặt cho người ta.
Người như vậy rất dễ đả động.
Mặc dù mình là một trong những kẻ giật dây, nhưng dù sao cũng không có chủ động xuất thủ.
Đối phương chỉ cần còn có một chút thiện niệm, lúc này nhiều lắm là để hắn trả giá đắt mà thôi.
Hắn có thể bỏ qua rất nhiều thứ.
"Đạo hữu, ta còn có thể đưa ra…"
Phốc phốc!
Một thanh đao đâm vào tim của hắn, không có chút do dự, không có chút ý định thương lượng nào.
"Cảm giác bày mưu nghĩ kế chắc là rất tốt?" Giang Hạo nhìn đối phương, nói:
"Cảm nhận cảm giác bày mưu nghĩ kế, đương nhiên cũng phải cảm nhận một đao của Tiếu mỗ, nếu không thì nhân sinh sẽ tràn đầy tiếc nuối."
Hắn rút đao, chém xuống.
Một đao cắt đôi.
Khô Hồ Tam Hợp hoảng sợ nhìn qua người trước mắt, làm sao cũng không nghĩ tới, mình âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy lại không có một chút tác dụng nào.
Căn bản không phòng được đối phương.
Nhìn đối phương chết đi, Giang Hạo cầm trữ vật pháp bảo.
Đợi chút nữa còn phải trở về lấy trữ vật pháp bảo của những người khác nữa.
Giết địch quan trọng, mặc dù trữ vật pháp bảo có linh thạch, thế nhưng trước tiên cần phải có một hoàn cảnh an toàn đã.
Nhất là những người kia đều không kém.
Thu trữ vật pháp bảo, Giang Hạo đi từng bước một về phía rừng cây, ánh mắt của hắn khác với những người khác.
Vô Danh Bí Tịch, Tỏa Thiên, đều là thứ mà những người khác không cách nào với tới.
Hắn đi thẳng về phía một cái cây:
"Sao tiên tử lại trốn tránh ta? Nghe nói ngươi chuẩn bị lễ vật, ta đây không phải chỉ là đến lấy lễ vật thôi sao?"
Giang Hạo nói xong liền lấy Toàn Tâm Quả cuối cùng ra và bắt đầu ăn: "Lần này thật sự là một quả cuối cùng.”
Nhưng mà cây không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì hiện tại cây đã biến thành một cái cây bình thường.
Thân ảnh nhoáng một cái, Giang Hạo lại đi tới trước một cái cây khác:
"Thuật pháp của tiên tử dường như có chút thiếu hụt, nhanh như vậy đã bị ta phát hiện."
Giang Hạo đã giám định người này.
Là phân thân của Phong Hoa đạo nhân, mà hắn sở dĩ không động thủ, là đang chờ.
Lần này có ba phân thân của Phong Hoa đạo nhân tới đây.
Phân thân còn lại đang mang theo người của Đọa Tiên tộc tới.
Hắn không muốn quan tâm đến Đọa Tiên tộc, nhưng mà hắn đang chờ một cỗ phân thân khác.
Nơi này có vào không ra, thậm chí ngay cả ký ức phân thân đều bị cắt đứt.
Có vào không ra.
Đây là phát hiện mới của Giang Hạo.
Xem ra, m Dương Thủ Hoàn đúng là lợi hại.
Thấy đối phương còn muốn thoát đi, Giang Hạo vươn tay đánh một chưởng lên trên mặt đất.
Phịch một tiếng, hắc bào nữ tử bị đánh ra.
Nàng phun máu tươi, nhìn về phía Giang Hạo:
"Tiền bối, sao phải làm khó ta chứ? Ta chỉ là con rối bị điều khiển mà thôi."
"Con rối?" Giang Hạo nhìn qua đối phương, khẽ gật đầu: "Cũng đúng, ngươi không có bất kỳ tác dụng gì."
"Ta có thể giúp tiền bối." Hắc bào nữ tử chân thành nói.
"Vậy đành làm phiền tiên tử rồi." Nói xong, Giang Hạo giơ Bán Nguyệt trong tay lên, chém xuống.
Ánh đao rơi xuống trong ánh mắt khó có thể tin nổi của đối phương.
Phốc ~
Máu tươi vẩy xuống.
Giang Hạo lại đâm hai đao, sau đó mới gật đầu.
"Lần này chết hết."
Sau khi thu trữ vật pháp bảo, Giang Hạo đi ra phía ngoài.
Những người khác cũng tới.
Xử lý xong trong một lần duy nhất, phía sau có thể an tâm đào quáng rồi.
Nếu như liên tiếp đến thì đúng thật là phiền toái.
---
Một bên khác, một nam tử trung niên vừa mới hạ xuống đã đột nhiên nhíu mày.
Phía sau hắn là hai cường giả có tu vi cao thâm.
Gần như là cực hạn của nơi này.
Bọn hắn có trọng bảo, hoàn toàn có thể phát huy toàn bộ lực lượng.
"Ngươi nói nơi này có tin tức của Giang Tiểu Li?" Một phụ nhân hỏi.
"Đúng, ở ngay phía trước." Nam nhân trung niên chỉ chỉ phía trước, nói.
Lúc này mọi người thấy một bóng người tới.
Lúc này, nam tử trung niên liền bắt đầu yên lặng lui lại.
Trong chốc lát.
Rừng cây bộc phát uy thế cường đại.
Ánh đao quét ngang.
Một lát sau.
Hai người Đọa Tiên tộc nhìn qua nam tử trước mắt với vẻ không dám tin.
Nhất là hạt châu trong tay hắn, khiến cho bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi chém hai người, Giang Hạo đi tới trước người đàn ông trung niên.
"Đã lâu không gặp, Phong Hoa tiên tử." Hắn cười nói:
"Lễ vật của ngươi đâu? Ta ra ngoài sẽ đích thân tìm ngươi lấy, cũng không biết ngươi có thể nhận được câu này hay không."
Đao lên.
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Giang Hạo, không nói gì thêm, chỉ là nhìn chòng chọc.
Đao xuống.
Một lát sau, Giang Hạo mang theo Đa Nhĩ rời khỏi Kiến Nguyệt Hồ.
Tin tức lập tức được truyền ra ngoài.
Kiến Nguyệt Hồ bị nhuộm đỏ, rất nhiều cường giả Luyện Thần Nguyên Thần bị giết chết.
Trong lúc nhất thời, người nghe nói tin tức đều không dám lỗ mãng ở nơi này lỗ mãng.
Mà thân là đầu nguồn của mọi nguyên nhân là Đa Nhĩ, đương nhiên là có vô số người nhận biết hắn.
"Đa Nhĩ? Vị sư đệ của tông môn chúng ta?" Tại một khu vực khác, đệ tử Sơn Thủy Cốc có chút kinh ngạc.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Đa Nhĩ trở thành người không thể chọc nhất trong khu vực xung quanh.
Trong truyền thuyết, có người vì hắn huyết tẩy cường giả Luyện Thần, Nguyên Thần mà không hỏi lai lịch.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận