Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 782: Thi Giới Chân Chính?

Chương 782: Thi Giới Chân Chính?
Chương 782: Thi Giới Chân Chính?
Vẫn là hậu viện của Thiên Văn Thư Viện.
Nhan Nguyệt Chi do dự hồi lâu, vẫn muốn mượn lực lượng của thư viện.
Mặc dù tông môn của Đa Nhĩ bình thường, nhưng mà hắn được người giữ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu mở miệng muốn bảo vệ.
Lực lượng của một mình nàng có lẽ là không đủ.
Nếu như đã muốn quyển sách kia, như vậy thì phải làm cho chu toàn.
Một khi thất bại thì ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Không nhắc tới chuyện không lấy được sách, giao dịch sau đó cũng dễ bị ảnh hưởng.
Dù sao nàng cũng đã nhìn nội dung của sách.
Huống hồ, nàng vốn định dùng hứa hẹn của vị tiền bối kia.
Nếu như chậm một bước, vậy thì hối hận cũng không kịp.
Nếu đã như vậy, lúc bắt đầu nên vận dụng át chủ bài lớn nhất.
Nàng không quá thích việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tiểu oa tử, ngươi lại tới? Lần này lại muốn chúng ta làm gì?" Cảnh Đại Giang ngồi dưới tàng cây, dựa vào ghế dựa, vẻ mặt nhàn nhã.
Nhan Nguyệt Chi cung kính hành lễ, nói: "Tiền bối trước đó đã đồng ý với ta, có thể để cho ta đưa ra một điều kiện."
"Đúng vậy, ngươi muốn làm tiên sinh thì ta cũng có thể sắp xếp người dạy ngươi." Cảnh Đại Giang nhìn qua người trước mắt, cười nói:
"Cho nên ngươi nghĩ kỹ muốn cái gì rồi?"
"Vâng, vãn bối đã nghĩ kỹ, chỉ là có thể có chút phiền phức.” Nhan Nguyệt Chi nói.
Trong chốc lát.
Cảnh Đại Giang nhìn qua học sinh trước mắt, mày nhăn lại: "Ngươi chắc chắn.”
"Chắc chắn." Nhan Nguyệt Chi gật đầu.
Lại qua một lúc.
Nhan Nguyệt Chi đi ra khỏi hậu viện, rời khỏi Thiên Văn Thư Viện.
Một đường hướng tới Sơn Thủy Cốc.
Sau nửa tháng.
Nàng dừng lại ở trước một tông môn.
Nơi này chính là Sơn Thủy Cốc, nhưng mà không có tìm được người tên là Đa Nhĩ.
Sau khi điều tra mới phát hiện, đối phương đã tiến vào Thi Giới.
Chuyện này khiến nàng cực kì kinh ngạc.
Còn chưa ra khỏi Thi Giới, Tỉnh vì sao lại bảo đảm cho hắn?
Suy tư một lát, nàng có suy đoán.
Tỉnh đang ở trong Thi Giới, hơn nữa còn biết được Đa Nhĩ đi ra nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên muốn bảo vệ đối phương.
Còn chuyện tại sao, nàng không thể nào suy đoán.
Nhưng mà đối phương nhất định có đủ giá trị, nếu không không đáng để Tỉnh dùng điều kiện như vậy.
"Xem ra cần chờ ở chỗ này một đoạn thời gian."
Nhan Nguyệt Chi cầm thư tịch lên rồi quan sát, vừa nhìn vừa chờ.
Quyển sách này là thư tịch lĩnh ngộ phương pháp tu luyện của nàng, trước kia không cách nào lĩnh hội được nhiều hơn.
Bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nhìn thư tịch lại có thể hiểu ra.
Nàng lập tức tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.
---
Nửa tháng.
Giang Hạo phát hiện Hồng Vũ Diệp căn bản không đi, không biết đang đợi cái gì.
Mình ngay cả đào quáng đều không có cách nào đào.
Thậm chí quản lý linh dược đều không dám.
Sợ toát ra bọt khí rồi bị mình hấp thu, lần một lần hai có lẽ không có gì.
Nhưng mà càng nhiều lần, nhất định sẽ bị hoài nghi.
Hơn nữa, trà trên người mình đã uống gần hết rồi.
Nếu lại tiếp tục, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mặc dù linh thạch rất nhiều, nhưng dù nhiều linh thạch cũng không có chỗ nào bán lá trà, đó cũng chỉ là linh thạch.
Không pha được trà.
Chỉ là đột nhiên, hắn giống như nghe được tiếng nước chảy.
Thời gian dần trôi qua, âm thanh trở nên vang dội, giống như đang va phải cái gì đó.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía dãy núi, âm thanh truyền tới từ bên trong.
"Thi Hải?" Hắn có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới vận khí của mình cũng không tệ, thế mà thật sự chờ được Thi Hải.
Chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, Thi Hải thế mà ở trong dãy núi.

Khó trách chưa ai từng thấy qua.
Lúc này Hồng Vũ Diệp cũng đứng lên, nói:
"Ngươi không muốn đi vào vùng biển kia thôi? Đi thôi."
Giang Hạo: "…"
Có Hồng Vũ Diệp đi vào chung, đúng là an toàn hơn rất nhiều.
Chỉ là sẽ có rất nhiều chuyện không làm được, có được có mất.
Loại chỗ này, chỗ tốt lớn nhất có lẽ chính là gặp được bảo vật vô số năm chưa từng bị nhúng chàm.
Có lẽ xoa một chút đều là cơ duyên của hắn, nhưng bây giờ dù là nhìn thấy cũng phải vứt bỏ.
Cũng không sợ ra bọt khí màu lam, chủ yếu là lo lắng bọt khí màu trắng.
Màu lam và màu lục sẽ không bị phát hiện, chỉ có màu trắng thêm vào lực lượng tinh thần mới có thể bị phát hiện ra.
Sau đó, hai người đi lại ở trong hầm mỏ.
Thấy thế nào thì nơi này cũng là quặng mỏ bình thường, nhưng mà càng đi vào bên trong thì tiếng sóng biển lại càng lớn.
Giống như biển cả đang ở ngay bên cạnh.
Lại đi một chút, Giang Hạo phát hiện dưới chân bắt đầu xuất hiện ẩm ướt.
Hơn nữa, thông đạo hình như xuất hiện biến hóa.
Khác với sự chật hẹp lúc hắn đào quáng, lần này là càng thêm trống trải.
Sau khi đi một hồi, chỉ thấy một vùng biển đập vào mi mắt.
Giang Hạo đứng ở biên giới thông đạo, dưới chân giống như là vực sâu vạn trượng, chính là mặt biển âm u.
"Tại sao biển này lại có chút u ám? Thi Giới rõ ràng không có gì khác biệt với bên ngoài, sinh cơ bừng bừng. Mà ở trong này lại u ám âm trầm, tử khí tràn ngập. "
Quan sát một lát, Giang Hạo phát hiện vị trí của mình bây giờ chính là trong sơn động của một vách núi.
Mà phía dưới chính là hải vực.
Đối mặt với hải vực này, Giang Hạo không dám tùy tiện bay ra.
Hắn cảm giác nên chôn Tử Hoàn ở phía ngoài, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới dự định đi lên mặt biển quan sát.
"Tiền bối, biển này rất nguy hiểm sao?" Trước khi xuất phát, hắn muốn hỏi Hồng Vũ Diệp một chút.
Nhưng mà đối phương không có trả lời câu hỏi của hắn.
Giang Hạo dùng thuật pháp thử một chút, phát hiện sẽ bị khí tức của Thi Hải bao trùm.
Cũng may không có khoa trương như vậy, có thể đi xuống xem một chút.
Còn về việc làm thế nào để tìm được người sáng lập kia, trên tư liệu không có.
Sau đó, Giang Hạo bước ra một bước, xuất hiện ở trên bầu trời của Thi Hải.
Lúc này hắn mới nhìn thấy hình dạng của vách núi.
Đây là một tòa núi không cao.
"Tiền bối, chúng ta muốn lên đi xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.
Đối phương chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Nói cách khác là để tự hắn nhìn xem mà xử lý.
Sau đó, Giang Hạo đi tới phía trên ngọn núi.
Lúc này hắn mới phát hiện sơn phong kết nối với đại lục mênh mông vô bờ, ánh mắt nhìn đến đâu đều là khô bại và tử khí.
Hải vực trước đó cũng mênh mông vô bờ, khí tức cũng giống nhau.
Phía trước là Thi Hải, như vậy phía sau lục địa là cái gì?
Trong lúc nhất thời, hắn có chút mờ mịt.
Mà phía dưới cửa hang lại nối liền với Thi Giới bình thường.
"Nơi này chắc là bờ của Thi Hải." Giang Hạo nói.
Hắn nhớ kỹ người sáng lập ở chỗ này, nhưng mà phải tìm thế nào đây.
Oanh!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng lực lượng bùng nổ.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía lục địa, chỉ thấy có một người đang nhanh chóng chạy trốn, sau lưng có ba người đang đuổi giết.
"Đạo hữu cứu ta.” Đây là một nam tử trung niên.
Trên người hắn mang theo thương thế, không ngừng bay về bên này.
"Yêu nhân trốn chỗ nào.” Ba người phía sau nổi giận nói.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, thấy người này cách mình càng ngày càng gần, trong lòng thở dài.
Sau đó Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Vào lúc đối phương đến gần, hắn chém ra một đao.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Phốc!
Không có bất kỳ lo lắng gì, một đao chém giết người cầu cứu.
Ba người đuổi tới trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, biến cố bất thình lình này khiến cho bọn hắn chấn kinh.
Giết người xong, Giang Hạo mới nhìn về phía ba người, nói:
"Các ngươi không phải gọi hắn là yêu nhân sao? Ta giúp các ngươi giết hắn, các ngươi có phải là nên giúp ta một chuyện hay không?"
Ba người: "…"
"Đạo, đạo hữu nói đúng lắm." Trong đó có người gật đầu nói phải.
"Các ngươi vẫn luôn ở nơi này, hay là vừa mới tiến đến?" Giang Hạo hỏi.
Cảm giác mà bốn người này mang đến khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên thân dường như mang theo tử khí, hình như sắp bị nơi này đồng hóa.
Hắn không xác định được là vừa tiến vào sẽ có, hay là ở lâu sẽ có.
Hắn sở dĩ không có, có lẽ là bởi vì Hồng Vũ Diệp ở đây, người khác không có yếu tố này.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy, nơi này mới là Thi Giới.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận