Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 788: Tẩu Tử, Ta Tới

Chương 788: Tẩu Tử, Ta Tới
Chương 788: Tẩu Tử, Ta Tới
Ánh nắng ấm áp.
Giang Hạo ngồi trong đình uống trà.
Hắn đã lâu rồi chưa trở về quặng mỏ, không biết mấy người Đa Nhĩ đã trở về hay chưa.
Linh thạch còn trên người mình, còn chưa chi cho đối phương khiến cho hắn có chút để ý.
Nhưng mà Thi Giới cũng sắp đóng lại.
Tháng sáu tiến vào, hiện nay đã tháng mười một, năm tháng rồi.
Sáu tháng sau, Thi Giới có thể đóng lại bất cứ lúc nào.
Thật ra, hắn còn có một ý định, đó chính là tìm Quan Trung Phi rồi để hắn đưa Tử Hoàn đến Tây Bộ.
Nếu như tạm thời muốn đi qua thì cũng là có thể.
Chỉ là Tây Bộ quá nguy hiểm, một khi cỗ thi thể kia tỉnh lại, mình đi qua chẳng khác gì là dê vào miệng cọp.
Tạm thời không có lý do gì để đi qua cả.
Mặc dù có liên quan tới Vạn Vật Chung Yên, nhưng không có liên quan tới tin tức Thạch Bản đương nhiên cũng không cần để ý.
Trừ khi xác định trang sách Tiên Hiền xuất hiện tại Tây Bộ, vậy thì có thể đi nhìn xem một chút.
Giang Hạo thở dài, quyết định tiếp tục ở lại tông môn quản lý linh dược.
Có lẽ là vì tu vi tăng lên mới khiến cho hắn có ý định ra ngoài.
Vũ Hóa sơ kỳ, đã rất mạnh.
Vì loại bỏ sự xúc động này, Giang Hạo nhiều lần nhớ tới Các chủ Thiên Hoan Các, thực lực của đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều.
Một khi ra ngoài gặp phải thì chính là nguy cơ sinh tử.
Lại nửa tháng trôi qua.
Giang Hạo gặp Quan Trung Phi.
Hắn là nghe nói nơi này có cường giả dừng lại, đặc biệt tới xem một chút.
Ai biết được lại là Giang Hạo.
Hơn nữa, còn nhiều hơn một nữ tử.
Trúc Cơ hậu kỳ.
Kim Đan trung kỳ đã có thể chém chết hắn trong một đao, như vậy Trúc Cơ hậu kỳ chẳng phải là có thể diệt sát hắn trong nháy mắt hay sao?
Trong lúc nhất thời, hắn cực kì cung kính: "Gặp qua hai vị tiền bối.”
Nói xong, hắn liền lấy linh thạch ra, tổng cộng có sáu vạn, là tổng thu hoạch lần này. Mặc dù không bằng lần trước nhưng mà đã tận lực.
Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.
Người kia vẫn bình tĩnh, hình như hoàn toàn không cảm thấy lời nói của đối phương có vấn đề gì.
Thu linh thạch, Giang Hạo nói hai câu với Quan Trung Phi, sau đó đưa đối phương rời đi.
Chờ đến chỗ không có người.
Giang Hạo mới nói:
"Cộng với mười lăm vạn trước đó, tổng cộng có hai mươi mốt vạn." Giang Hạo bình tĩnh nói:
"Thi Giới cũng sắp kết thúc, ngươi không cần tới tìm ta nữa. Khoáng thạch còn lại có thể tiếp tục bán, nhưng mà ta muốn giảm bớt của ngươi hai vạn. Linh thạch mua bán sau đó đều thuộc về ngươi, bên phía Đa Nhĩ cũng giống như vậy, ngươi đi nói với hắn một tiếng."
Quan Trung Phi nghe thấy có thể được chia linh thạch, căn bản không có bất cứ ý kiến gì.
"Tộng cộng có hai mươi mốt vạn, trừ đi một vạn của ta. Hai mươi vạn còn lại ta lấy tám vạn, ngươi và Đa Nhĩ mỗi người hai phần, còn lại mười hai vạn. Ngươi và Đa Nhĩ một người bốn vạn, hai người có thể chia đều số linh thạch ở bên Đa Nhĩ. Khoáng thạch cũng là của các ngươi.” Giang Hạo nhìn qua đối phương nói: "Có vấn đề gì không?"
"Không, không có." Quan Trung Phi cúi đầu cung kính nói.
Thật ra, bọn hắn đã kiếm lời.
Bên phía Đa Nhĩ nhất định còn có không ít, hơn nữa khoáng thạch cũng có thể bán được không ít linh thạch.
Sau khi giao tám vạn linh thạch cho đối phương, Giang Hạo tiếp tục nói: "Nếu như không tìm được Đa Nhĩ tại Thi Giới thì sau khi rời khỏi đây phải tìm hắn để giao linh thạch cho hắn.”
"Chuyện này…" Quan Trung Phi nhận được linh thạch thì rất cao hứng, nhưng chuyện của Đa Nhĩ lại không có đơn giản như vậy.
Sau khi do dự một chút, hắn nói: "Nếu như sau khi rời khỏi đây, phát hiện Đa Nhĩ chết rồi, vậy…"
"Vậy ngươi cũng phải đưa linh thạch đến." Giang Hạo nói.
Trong lòng Quan Trung Phi cảm thấy đắng chát, nhưng lại không dám nói không.
Giang Hạo đứng tại chỗ, trầm mặc một lúc.
Cuối cùng lấy một Càn Khôn Tử Hoàn ra, nói:
"Mang theo cái này, đặt nó ở chỗ ở của ngươi, dùng thuật pháp mở ra."
Nói xong, một đạo Sơn Hải Ấn đánh vào mi tâm của Quan Trung Phi.
Trong nháy mắt, đối phương kinh hãi, cảm nhận được một cỗ nặng nề.
Giống như có thể trấn áp hắn ở dưới sơn hải vô tận bất cứ lúc nào.
Loại lực lượng kinh khủng này khiến cho hắn lạnh mình.
Giang Hạo nhìn đối phương, trấn an: "Không cần lo lắng, ngươi chỉ cần làm xong chuyện này, thứ này và vật trong mi tâm của ngươi sẽ biến mất."
"Vâng." Quan Trung Phi chỉ có thể gật đầu.
Sau khi dạy đối phương làm sao để mở Tử Hoàn, Giang Hạo liền để hắn rời đi.
Mình giữ lại mười ba vạn linh thạch.
Bây giờ còn lại hai mươi tám vạn linh thạch.
Vẫn còn có rất nhiều.
Bàn Đào Thụ niết bàn chỉ cần chừng năm vạn, như vậy còn thừa lại hai mươi ba vạn.
Có thể làm rất nhiều chuyện.
Còn về Tử Hoàn, cứ chôn một cái trước đã, có lẽ sẽ cần đi qua.
Nếu như không cần thì sau khi Tử Hoàn mở ra, đi qua thu hồi là được.
Nếu lo lắng thì lúc đi qua thu hồi, lại chôn một cái ở một chỗ bí mật gần đó.
Chỉ là điều đáng lo lắng duy nhất chính là, đối phương có mở ra hay không.
Trừ đi cái này, hắn còn thừa không nhiều Tử Hoàn nữa.
Tiểu Li, con thỏ, trong nhà, Thi Giới, Quan Trung Phi, Hồng Vũ Diệp, chiếm mất sáu cái.
Chỉ còn lại chủ vòng và hai cái Tử Hoàn.
Miễn cưỡng có thể.
Lúc trở về, Giang Hạo nhướng mày.
Cảm nhận được có người tới gần Hồng Vũ Diệp.
Hơn nữa, lại là khí tức quen thuộc.
"Chị dâu." Giọng nói vang dội vang lên.
Giang Hạo: "…"
Trong lúc nhất thời, da đầu hắn run lên.
Thậm chí là muốn mau chóng rời đi.
Tiểu Li đã khiến huynh muội bọn họ lâm vào vòng xoáy tử vong trong lúc vô tình.
Một khi đối phương bất mãn, bọn họ sẽ chết một cách không rõ.
Cũng may Hồng Vũ Diệp cũng không bộc phát khí tức đáng sợ.
Giang Hạo chỉ có thể chờ đợi tại chỗ, chỉ cần chờ đợi một lát, sẽ có thể làm bộ như không có nghe được câu nói này.
Như thế cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Tiểu Li là trẻ nhỏ, kêu có lẽ không có việc gì.
Nhưng mà có người có thể gọi, không nhất định có người có thể nghe lọt tai.
Còn về ba người còn lại, đều chỉ là tiểu hữu Trúc Cơ, nghe thì nghe thôi.
Sau một lát, Giang Hạo mới cất bước đi tới.
Hắn đi dọc lên phía trên theo bờ sông.
Chỉ thấy Tiểu Li đang khoa tay trước mặt Hồng Vũ Diệp, vô cùng cao hứng.
Nói xong, nàng còn không quên ăn một miếng bánh ngọt trên bàn.
Mà ba người sau lưng nàng thì đứng ở trong đình, không dám nói chuyện.
Chỉ là bọn hắn rất tò mò, sư tỷ của Giang Tiểu Li chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Như vậy sư huynh của nàng chắc là cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nhưng mà, nàng không hiểu quan hệ của Giang Tiểu Li và Trúc Cơ hậu kỳ này cho lắm.
Vừa rồi gọi chị dâu, sau đó lại nói gọi sai, đổi thành sư tỷ.
Lúc này, bọn hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, là một nam tử có dáng vẻ bình thường.
Cảm giác là tu vi Kim Đan.
Chỉ Kim Đan?
Trong lúc nhất thời, bọn hắn cảm thấy vẫn là Giang Tiểu Li lợi hại nhất, có lẽ bọn hắn cũng không biết Giang Tiểu Li đáng sợ đến cỡ nào.
Không phải là bọn hắn xem thường Kim Đan, là Giang Tiểu Li thật sự đáng sợ.
Lúc này Tiểu Li cũng nhìn qua, sau đó hưng phấn gọi: "Sư huynh."
Nói xong, nàng liền chạy qua.
Giang Hạo nhìn qua Tiểu Li, lấy ra một chút thịt khô.
"Thật sự cảm ơn sư huynh." Tiểu Li hưng phấn nói.
"Ngươi tại sao lại tới?" Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Huyết Triều Lâm cách nơi này cũng không gần, muốn tới đây cũng không dễ dàng.
"Là con thỏ."
Tiểu Li thận trọng cất kỹ thịt khô, nói: "Mặt mũi con thỏ có thể dùng ở chỗ này, bạn bè trên đường đều chỉ đường giúp chúng ta.”
Con thỏ?
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hỏi thăm mới hiểu được, con thỏ đã nổi danh tại Thi Giới.
Cũng không phải là bản thân nó nổi danh, mà là người không biết con thỏ đều không phải là bạn bè trên đường, đều sẽ bị Tiểu Li đánh.
Nhìn xuống long châu, Giang Hạo phát hiện lực lượng bên trong còn lại không bao nhiêu nữa.
Xem ra, đoạn đường này Tiểu Li đã động thủ không ít.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận