Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 793: Hôm Nay Là Đa Nhĩ, Ngày Mai Chính Là Ngươi Ta

Chương 793: Hôm Nay Là Đa Nhĩ, Ngày Mai Chính Là Ngươi Ta
Chương 793: Hôm Nay Là Đa Nhĩ, Ngày Mai Chính Là Ngươi Ta
Đa Nhĩ nghe vậy gượng ép cười nói:
"Lâm sư tỷ miệng hạ lưu tình."
Hắn biết, mình vẫn hi vọng được sống tiếp.
Người người đều biết, nhưng không ai cho hắn cơ hội này, cho nên không tiếp nhận cũng không có cách nào khác.
Nếu đã như vậy, cần gì phải động vào vết thương của hắn chứ?
Chí ít bây giờ nhìn lại, có chút giống như mình không muốn gây thêm phiền phức cho tông môn.
Ít nhiều cũng có chút cống hiến.
"Ta đã tìm hiểu qua ngọn nguồn mọi chuyện, chuyện này không phải lỗi của ngươi, hơn nữa tông môn lẽ ra không nên hạn chế tự do của ngươi. Nhưng mà tông môn nhỏ, đây là chuyện không có cách nào khác. Cho nên ta muốn đến hỏi ngươi một chút, ngươi có chuyện gì muốn làm mà lại không làm được hay không?" Lâm sư tỷ có ý tốt hỏi.
Nghe vậy, Đa Nhĩ nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng muốn điều này.
Mặc kệ đối phương có thể tin hay không, hiện nay đây là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.
"Có.”
"Là chuyện gì?"
Đối phương cũng có chút hứng thú.
"Ta gặp hai người bên trong Thi Giới, chúng ta cùng nhau đào quáng kiếm linh thạch, nhưng mà bọn hắn lại biến mất vào mấy tháng cuối cùng, một ít linh thạch trên người ta không kịp giao cho bọn hắn."
"Bao nhiêu linh thạch?"
"Bảy vạn, nếu như sư tỷ nguyện ý giúp ta, ta có thể cho sư tỷ hai vạn linh thạch. Số còn lại tìm cơ hội giúp ta giao cho bọn hắn, còn có một số khoáng, cũng là như thế.”
"Bảy vạn?"
Lâm sư tỷ hơi kinh ngạc, mặc dù bảy vạn không phải rất nhiều, nhưng cũng là một con số lớn.
Một Kim Đan có nhiều linh thạch như vậy, thế mà còn muốn chủ động giao cho người khác.
Thật như chí công vô tư như vậy sao?
"Có thể." Lâm sư tỷ cười gật đầu.
Đa Nhĩ có chút do dự, cuối cùng vẫn giao ra.
Không bao lâu nữa mình có thể sẽ không còn cơ hội, cho nên dù đối phương sẽ nuốt tất cả linh thạch của hắn, cũng chỉ có thể làm như thế.
Một khi mình bị mang đi, tất cả mọi thứ trên người nhất định trở thành đồ vật của người khác.
Cuối cùng Đa Nhĩ cho đối phương bảy vạn linh thạch, cũng cho một chút khoáng thạch.
Sau khi cầm được đồ và nghe căn dặn, đối phương rời đi.
Chỉ để lại Đa Nhĩ đứng tại chỗ.
Hắn cũng không biết mình có phải là đã bị đùa bỡn rồi hay không.
Chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi người của tông môn khác tới.
Bảy ngày sau đó.
Có đại tông bái phỏng.
Rất nhiều người đều biết đối phương muốn làm chuyện gì, chính là vì Đa Nhĩ tông môn bọn họ.
"Lúc trước Đa Nhĩ có bao nhiêu phong quang tại Kiến Nguyệt Hồ, hiện tại liền bi thảm bấy nhiêu.
"Đúng vậy, mặc dù ta không tiến vào, nhưng là ta cũng biết đức không xứng vị. Một Kim Đan có thể thoát khỏi các Nguyên Thần đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của hắn rồi, đi hướng diệt vong là chuyện đã định sẵn."
"Thật ra Đa Nhĩ cũng rất vô tội, chỉ là không có biện pháp nào khác."
"Đừng nói những thứ này, các ngươi không cảm thấy thật đáng buồn sao? Tông môn chúng là lại không làm được gì cả."
"Xuỵt, loại lời này sao có thể nói ra được."
Sau khi cường giả của đại tông tới, người Sơn Thủy Cốc đã biết phải làm sao.
Chỉ là lúc dự định giao Đa Nhĩ ra, lại có tông môn tới.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn bắt đầu tiến hành thương thảo.
Đa Nhĩ vốn cho là mình hôm nay sẽ phải tiếp nhận cực khổ.
Thật không nghĩ đến những người này lại thảo luận bảy ngày liên tiếp.
Khiến cho người của các tông môn gần đó cũng đến nghe ngóng.
Người càng nhiều thì Đa Nhĩ lại cảm thấy càng khó xử.
Sau đó đám người dự định tiến hành thẩm vấn ở bên ngoài Sơn Thủy Cốc.
Lúc Đa Nhĩ bị hai vị sư huynh mang đi, trong lòng có chút bi thương.
Hắn đã chuẩn bị cho việc bị mang đi, nhưng mà lại chưa chuẩn bị cho việc bị thẩm vấn ở trước các tông môn.
Trong môn có rất nhiều người biết hắn, một ssoo sư đệ sư muội thậm chí còn coi hắn là mục tiêu.
Hắn cũng biểu hiện ra rằng mình rất có năng lực.
Nhưng hôm nay lại phải bày ra sự bất lực ở trước mặt mọi người, thật đáng buồn, tuyệt vọng.
Chuyện này chính là đả kích trí mạng đối với hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí muốn kết thúc bản thân.
Ít nhất là không cần bị vũ nhục như thế.
Nhưng mà, không còn kịp rồi.
Lực lượng của hắn bị giam cầm, chuyện có khả năng làm chỉ là đứng thẳng mà thôi.
Bên ngoài Sơn Cốc, trên đài cao.
Đa Nhĩ đứng ở chính giữa, mà xung quanh có bảy cường giả lăng không mà đứng.
Trong số đó có một nam tử trung niên tóc trắng, hắn nhìn qua Đa Nhĩ, bên trong ánh mắt của một chút tức giận:
"Chính là ngươi hại chết đệ tử của ta?"
Đa Nhĩ cúi đầu không dám nói gì.
"Người giết người là ai? "Nam tử trung niên hỏi.
Đa Nhĩ vẫn không nói một lời.
Nam nhân giận dữ mắng mỏ một tiếng, trong tay ngưng tụ lôi đình, quật tới.
Trong nháy mắt, da tróc thịt bong.
Lực lượng lôi đình càng làm cho người ta thống khổ không chịu nổi.
"Nói ra những gì ngươi biết, có lẽ chúng ta còn có thể tha cho ngươi khỏi chết." Một bà lão trong đó lạnh lùng nói.
Thất đối phương khó chơi, nàng tiện tay vung lên, đâm ra mấy cái lỗ lớn trên đùi Đa Nhĩ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều công kích xuất hiện trên người Đa Nhĩ, thậm chí còn có các loại thuật pháp dùng lên thần hồn của hắn.
Tiếng kêu thống khổ truyền đến.
Sau đó, bởi vì không cách nào chịu được nên hắn đã nói một chút chuyện liên quan tới Tiếu Tam Sinh, nhưng mà chỉ là mấy chuyện đào quáng.
Đây căn bản không phải là thứ bọn hắn muốn nghe.
Thuật pháp lại phun trào lần nữa, giống như xoắn nát thần hồn của Đa Nhĩ.
Người của Sơn Thủy Cốc có chút không đành lòng.
Lâm sư tỷ nhìn lên đài cao, lắc đầu.
Tông môn vô năng, thế mà lại để cho những người này đối đãi với Đa Nhĩ như thế ở trước cửa nhà.
Một đệ tử như nàng lại có thể làm gì đây?
Nơi xa, Quan Trung Phi đang âm thầm quan sát, hắn nhìn thấy Đa Nhĩ, cũng không dám tiến lên.
Chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Giống như hắn đoán, Đa Nhĩ khó thoát khỏi tai kiếp này.
Hiện tại hắn muốn đưa linh thạch cũng đưa không được nữa.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ trên đài cao, người Sơn Thủy Cốc cuối cùng cũng dần dần trầm mặc.
Ngay từ đầu bọn hắn đang xem kịch, nhưng mà rất nhanh bọn hắn cảm giác như đang nhìn chính mình.
Bởi vì đổi lại là bất cứ người nào, tông môn đều không thể ra mặt cho bọn họ.
Ai có thể đảm bảo rằng, hôm nay đi lên là Đa Nhĩ, ngày mai không phải là bọn hắn đây?
Tiếng kêu thê thảm, không ngừng gõ vào trong lòng của bọn hắn.
Khiến cho bọn hắn cảm thấy có chút bi thương.
Mà tiếng kêu thảm thiết cũng không khiến cho người Sơn Thủy Cốc có bất kỳ hành động gì, ngược lại kinh động đến Nhan Nguyệt Chi đang cảm ngộ.
Lúc nàng tỉnh lại liền lập tức đứng lên.
"Nguy rồi, vượt qua thời gian."
Nàng vốn đang chờ đợi, nhưng mà ai biết được lại đột nhiên cảm ngộ.
Mà thời gian cảm ngộ khó mà khống chế.
Bất tri bất giác liền vượt qua thời gian vốn nên tỉnh lại.
Lúc này tiếng kêu thảm lại xông vào lỗ tai của nàng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đài cao có nam tử bị giam cầm, thần hồn bên trong bị hao tổn, bên ngoài máu thịt be bét.
Ngay sau đó tiếng hét phẫn nộ vang lên: "Đa Nhĩ, hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, tin tức cụ thể của người kia là gì?"
Đa Nhĩ?
Nhan Nguyệt Chi kinh hãi.
Lúc này lôi đình chi tiên sắp rơi xuống: "Đa Nhĩ, đây là chính ngươi muốn chết."
Trong nháy mắt, người vây xem đều biết Đa Nhĩ chắc chắn sẽ phải chết.
Dưới một kích này, không chết cũng sống không được bao lâu.
Quan Trung Phi thở dài.
Người Sơn Thủy Cốc cũng không đành lòng.
Đa Nhĩ đã thấy không rõ, hắn biết mình không tiếp tục kiên trì được nữa.
Nhưng mà, vào lúc tất cả mọi người cho là lôi đình trường tiên sẽ rơi xuống.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, cánh tay mảnh khảnh bắt lấy lôi đình trường tiên.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người ngoài ý muốn.
Càng làm cho nam tử trung niên tức giận, hắn vô thức mở miệng:
"Không biết sống chết, đây là chuyện mà người Sơn Thủy Cốc có thể tham dự vào sao?"
Nhìn Đa Nhĩ bị trọng thương, lại nghe những lời này, trong lòng Nhan Nguyệt Chi nổi lên lửa giận.
Suýt nữa mình đã không cách nào hoàn thành giao dịch.
Những người này thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện lớn của nàng.
Khí tức lạnh lùng xuất hiện, nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên.
Sau đó thân ảnh biến mất.
Dưới ánh mắt của mọi người, thân ảnh kia đi tới trước mặt nam tử trung niên.
Sau khi thân ảnh đến, thủy mặc trống rỗng xuất hiện, nháy mắt bao trùm nam tử trung niên.
Sau đó phịch một tiếng, xoắn người đến vỡ nát.
Thủ đoạn lôi đình này khiến cho một số người muốn động thủ lập tức tỉnh táo lại.
Người của Thiên Văn Thư Viện.
Thủy mặc kia rõ ràng là dấu hiệu của Thiên Văn Thư Viện.
Nhưng mà tại sao Thiên Văn Thư Viện lại xuất hiện ở nơi này?
"Tiên tử, đây là ân oán cá nhân của chúng ta. Người Thư Viện có quản nhiều cũng không thể quản chuyện này.” Bà lã ra tay trước nói.
Lúc này, một vị lão giả cũng chất vấn:
"Thiên Văn Thư Viện cao minh, nhưng cũng không thể khinh người như thế sao?"
Quan Trung Phi thấy cảnh này thì cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tại sao người của Thiên Văn Thư Viện lại đến?
Không thể nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận