Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 803: Ta Muốn Giết Ngươi

Chương 803: Ta Muốn Giết Ngươi
Chương 803: Ta Muốn Giết Ngươi
Nghe thấy Lật Mẫn sư tỷ muốn ở lại, trong lòng Giang Hạo có chút thở dài.
Hắn vốn muốn ở lại đây một mình, không ảnh hưởng đến những người kia hành động.
Như này bọn hắn sẽ cần một người dẫn đội mới.
Bốn người một đội không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà hiện tại chia thành hai người và ba người, như vậy ba người một đội thì cũng không tiện làm quá phận, không thể xuất hiện người dẫn đội mới.
"Có thể thử cách này một chút. Vệ Chí Tường gật đầu nói.
"Vậy ba người chúng ta đi xuống xem một chút, các ngươi ở chỗ này đào quáng đi." Băng Nguyệt Cốc- Lưu Tâm mang theo một chút oán khí.
Dường như không nghĩ tới còn có người ở lại chỗ này đào quáng.
Đúng là không thể hiểu nổi.
Sau khi xác định vị trí đào quáng, ba người liền thuận theo thác nước mà xuống, đi thăm dò mấy thứ có cấp độ càng sâu hơn.
Trên vùng đất trống trải chỉ còn lại Giang Hạo và Thiên Hoan Các Lật Mẫn.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, lông mày cau lại.
Đối phương có tu vi Kim Đan, lại dường như có oán khí với hắn, rất có thể sẽ đột nhiên xuất thủ.
Người như này là phiền toái nhất.
"Sư đệ dự định đào thế nào đây?” Lật Mẫn đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo lấy cái cuốc ra, đi vào trước vách đá, cảm giác đơn giản một hồi rồi nhẹ nhàng đánh một chưởng vào sơn động.
Sau đó đi vào dùng cuốc để đào tảng đá.
Đá nơi này vô cùng kiên cố, nếu như trực tiếp phá vỡ sẽ khiến cho người hoài nghi, chỉ có thể dùng cái cuốc đào từng chút một.
Hắn cũng không xác định được nơi này có khoáng thạch hay không, nhưng mà đến đã đến rồi, dù sao cũng phải tìm một chỗ để đào quáng mới được.
Chỉ là có một điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, lúc hắn đào quáng, Lật Mẫn thế mà cũng dùng pháp bảo đào.
Chuyện này vốn không có gì, nhưng Giang Hạo lại có thể ngẫu nhiên cảm nhận được ác ý.
Khiến hắn có chút bất đắc dĩ, người này có thể sẽ động thủ đối phó hắn.
Hồi lâu sau, Giang Hạo ngồi ở một bên nghỉ ngơi, cố ý cho đối phương cơ hội xuất thủ.
Mà lúc này, hắn có thể phát hiện rõ ràng, Lật Mẫn nhìn chằm chằm hắn, thậm chí còn kích hoạt pháp bảo trong tay.
Giang Hạo vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không phóng thích bất kỳ khí tức gì, chỉ chờ đối phương xuất thủ.
Nhưng mà, chờ hồi lâu nhưng đối phương cũng không có làm gì cả.
Mà là quay đầu lại tiếp tục đào quáng.
Giang Hạo nhìn sang, vẻ mặt có chút kỳ quái, chỉ thấy có Lật Mẫn sư tỷ đang vùi đầu đào quáng.
Trầm mặc một lát, hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngày kế tiếp.
Hắn tiếp tục đào quáng, lần này người nghỉ ngơi là Lật Mẫn sư tỷ.
Trong lúc nàng cúi đầu, không biết đang tự hỏi cái gì.
Chờ Giang Hạo đào một hồi lâu, nàng mới đột nhiên mở miệng:
"Sư đệ còn nhớ Vân Nhược sư muội không?"
Câu hỏi đột nhiên khiến Giang Hạo buông cái cuốc trong tay xuống, nói:
"Còn nhớ.”
Vân Nhược sư tỷ là nguồn gốc mọi phiền phức của hắn.
Bởi vì một Vân Nhược mà mình bị rất nhiều người để mắt tới, còn bị đưa vào danh sách của Chấp Pháp Đường.
Không thể tùy ý ra ngoài, không có tài nguyên tu luyện.
Còn bị rất nhiều người Thiên Hoan Các ghi thù, vị Các Chủ kia cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Giống như là chỉ cần sơ ý một chút thì mình sẽ chết tại Thiên Hoan Các.
Giống như nhóm người trong Ma Quật, nếu như không phải mình tăng lên nhanh thì đã bị giết từ lâu rồi.
Mười mấy năm trôi qua, chuyện này vẫn còn chưa qua.
Người Lạc Hà Tông vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.
Mà Các chủ Thiên Hoan Các càng không có khả năng buông xuống, con đường tấn thăng của hắn bị đánh gãy, sao có thể buông xuống được.
Mặc dù Vân Nhược sư tỷ không mang đến cho hắn tính tổn thương thực chất, lại gián tiếp ảnh hưởng tới cả đời hắn.
"Sư đệ giết nàng, có từng ăn năn không?" Lật Mẫn hỏi.
Giang Hạo không trả lời vấn đề này.
Lật Mẫn dường như cũng không trông mong gì vào việc nhận được đáp án, chỉ là tự mình nói:
"Bởi vì Vân Nhược sư muội chết, cuộc sống của rất nhiều người đều xuất hiện sự thay đổi, nhất là mạch của chúng ta."
"Sư tỷ muốn nói điều gì?" Giang Hạo hỏi.
Hắn không rõ vị sư tỷ này rốt cuộc là muốn làm gì.
"Lúc ta còn nhỏ được sư phụ mang tới núi, hắn rất coi trọng ta, hình như cũng rất cần ta." Lật Mẫn thấp giọng nói:
"Sư phụ đối với ta rất tốt, từ nhỏ ta chưa từng gặp được người tốt như vậy. Nhưng mà vào năm ta mười sáu tuổi, thân thể xuất hiện biến hóa."
Ánh mắt sư phụ nhìn ta không còn sự chờ mong nữa mà có chỉ là thất vọng và ghét bỏ.
Giang Hạo rũ mắt, mị cốt.
Các chủ Thiên Hoan Các đã nhìn ra
Nhưng mà mị cốt không cách nào trưởng thành bình thường, với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì.
"Sư phụ không còn quan tâm ta, cũng không gặp mặt ta.” Lật Mẫn nói nghiêm túc:
"Nhưng ta thì khác, ta thấy qua ánh sáng, cũng chờ mong ánh sáng. Ta có lẽ chỉ là một trong rất nhiều đệ tử của sư phụ, nhưng sư phụ là tất cả của ta. Ngươi giết Vân Nhược sư tỷ, sư phụ tức giận. Ta cũng hận ngươi, là ngươi đã phá hủy tất cả của sư phụ.” Lật Mẫn nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, nói:
"Ta muốn giết ngươi."
"Vậy tại sao sư tỷ lại còn không động thủ?" Giang Hạo hỏi.
Lật Mẫn rũ mắt, trầm tư hồi lâu mới nói: "Lúc ta Kim Đan trung kỳ, ngươi mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ, sắp qua hai mươi năm rồi nhưng ta vẫn là Kim Đan trung kỳ, mà ngươi đã từ Trúc Cơ sơ kỳ nhảy lên tới Kim Đan trung kỳ. Tốc độ như vậy, tài năng như này, dù là Nguyện Huyết Đạo hay là cái khác đều không phải là thứ mà hạng người bình thường như ta có thể so được. Một khi động thủ, ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Ta còn không muốn chết."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, thì ra vị sư tỷ này không động thủ là bởi vì lý do này.
Hắn trầm mặc một lúc rồi hỏi:
"Ngươi biết tại sao Các chủ lại coi trọng ngươi không?"
"Biết, bởi vì ta có mị cốt, nhưng thân thể ta lại không thích ứng với mị cốt, chuyện tấn thăng của sư phụ cần một người có mị thể. Ta cho rằng người này sẽ là ta, sau đó mới biết được là Vân Nhược sư muội." Lật Mẫn cười một tiếng rồi nói:
"Ta muốn làm chút gì đó cho sư phụ, lại phát hiện không làm được gì cả. Thật ra lúc Vân Nhược sư muội chết, trong lòng ta cũng có chút cao hứng. Giống như là nàng đã cướp đi sư phụ của ta, hiện tại nàng cuối cùng cũng chết rồi."
Giang Hạo cau mày, không thể nào hiểu được suy nghĩ của người trước mắt.
Nhưng mà mỗi người đều có cách sống của mình, hắn không cách nào đánh giá được gì.
Chỉ là không rõ tại sao đối phương lại muốn nói với mình nhiều như vậy.
"Nhưng mà dù vậy thì sư phụ vẫn không muốn nhìn ta nhiều thêm một chút nào.” Lật Mẫn quay đầu nhìn Giang Hạo:
"Hắn còn mỗi ngày lộ ra vẻ mặt ưu sầu, đều là ngươi sai."
Giọng nói rơi xuống, loại oán hận kia lại bắt đầu xuất hiện.
Cuối cùng nàng bất đắc dĩ cúi đầu.
"Sư đệ muốn giết ta chấm dứt hậu hoạn không?" Lật Mẫn đột nhiên hỏi.
Giang Hạo thật ra đã nghĩ tới.
Nhưng mà hắn lại nghĩ đến một loại khác biện pháp, một loại biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Oanh!
Trong lúc Giang Hạo suy nghĩ, dòng sông nơi xa đột nhiên phun trào.
Ngay sau đó có người đi ra từ phía dưới.
Là một tiên tử áo lam.
Giang Hạo nhìn qua nàng, phát hiện là tiên tử trong đội của Nguyên Thần sơ kỳ trước đó.
"Cứu ta." Nàng nhìn thấy hai người Giang Hạo thì lớn tiếng kêu cứu.
Mà ở sau lưng nàng có một nhánh cây con to lớn, đang đuổi theo nàng.
"Cứu ta, ta nguyện ý thanh toán tất cả linh thạch." Giọng nói của nàng truyền đến lần nữa.
Giang Hạo động.
Nhánh cây không có mạnh như vậy, hơn nữa đầu nguồn cách nơi này chắc là cực xa.
Chỉ cần nhận công kích mãnh liệt thì có thể sẽ rút về.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt!
Oanh!
Ánh trăng hiện lên, nhánh cây bị đánh lui.
Quả nhiên như Giang Hạo nghĩ như vậy, nhánh cây bắt đầu rụt về.
"Sư tỷ không sao chứ?" Hắn đứng ở trước mặt tiên tử áo lam nói khẽ.
"Thất thần làm cái gì, còn không mau dìu ta lên." Tiên tử áo lam nhìn qua Giang Hạo nổi giận nói:
"Ngươi còn muốn linh thạch hay không?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận