Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 806: Lão Gia Gia Che Giấu

Chương 806: Lão Gia Gia Che Giấu
Chương 806: Lão Gia Gia Che Giấu
"Công chúa không mấy vui vẻ? Xảo Di nhìn thấy Bích Trúc cầm phần thưởng rồi chau mày.
"Xảo Di, vận khí của ta đột nhiên trở nên hơn." Bích Trúc nhìn phần thưởng trong tay, nói.
"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Xảo Di không hiểu.
"Là chuyện không được tốt lắm, vận khí đột nhiên tới này khiến cho ta nghĩ đến một từ." Bích Trúc nhìn người bên cạnh rồi nói:
"Gọi hồi quang phản chiếu."
Xảo Di cảm thấy công chúa suy nghĩ nhiều rồi.
"Ta nói thật." Bích Trúc nói.
"Công chúa không phải là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc sao? Mới hơn ba trăm tuổi sao có thể xảy ra vấn đề được?” Xảo Di nói.
"Ta mới vừa trưởng thành.” Bích Trúc thay đổi, sau đó nàng lại thử vận may một chút, vẫn tốt như trước đó:
"Ta sẽ không có vận khí tốt như vậy, điều này không hợp với ta."
"Công chúa gặp qua Thánh Hiền thành tiên, lại là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, còn là một trong những mạnh mẽ nhất Nam Bộ, còn chứng kiến Đại Địa Hoàng Giả sinh ra. Người như này có khí vận tốt không phải là chuyện đương nhiên sao?" Xảo Di hỏi.
Nghe vậy, Bích Trúc có chút hoài nghi mình, nàng suy tư chốc lát rồi nói:
"Cũng đúng, ta còn từng góp sức vì Thiên Đạo Trúc Cơ. Việc phong ấn Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cũng có công lao của ta, người như ta có vận khí hơi tốt là chuyện đương nhiên."
Cho dù nghĩ như thế nào, nàng vẫn cảm thấy rất nguy hiểm.
Dạng khí vận này không bình thường.
"Không được, ta phải đi bế quan, xem xét nguyên nhân." Bích Trúc nói.
Nghĩ lại, nàng còn phải vội vàng đi mật báo.
Nếu như trì hoãn chuyện này thì sẽ phải chết.
Trong lúc nhất thời Bích Trúc cảm thấy sao mình lại khó khăn như vậy chứ, ở Nam Bộ không có gì là không tốt, sao cứ nhất định phải đến Tây Bộ.
Cuối cùng nàng vẫn quyết định đi Thiên Văn Thư Viện trước.
Trước tiên phải giải quyết vấn đề bên ngoài, sau đó lại giải quyết vấn đề bản thân.
Cũng may chỉ là đi đường, không cần làm quá nhiều chuyện.
---
Giang Hạo cảm nhận được vách tường, không xác định được bên còn lại có phải là khoáng hay không.
Nếu như phải thì sẽ khiến cho tu vi của mình tăng lên cực nhanh.
Nếu như không phải thì sẽ phải cẩn thận ứng đối, phòng ngừa xảy ra vấn đề.
Tóm lại càng đến gần thì càng phải cảm nhận rõ ràng.
Một khi liên quan đến các loại lực lượng thì phải ngừng lại.
Lần này, chỉ có một mình Giang Hạo ở lại đào quáng.
Những người khác ra ngoài thăm dò tình huống khác của quặng mỏ.
Không người nào dám tới gần gốc cây kia.
Ba ngày sau đó, Giang Hạo đi ra quặng mỏ, cũng sắp đào được chỗ kia rồi.
Hiện tại cần khôi phục lại trạng thái để dễ ứng phó với các loại tình huống.
Vẫn có thể nhìn thấy gốc cây kia từ chỗ này.
"Một cái cây tràn đầy nguyền rủa." Giang Hạo có chút để ý.
Hắn rất muốn tới gần để giám định một chút, nếu như có thể hắn muốn đi lau một chút.
Nếu là thực vật thật thì đi tưới nước và xử lý một chút, chắc là có thể đạt được thứ gì đó.
Nhưng mà hiện tại không vội, xem tình huống bên này trước đã.
Nếu như là khoáng thì không cần thiết phải đi quản lý cây nguyền rủa làm gì.
An tâm đào quáng là được.
Thiên Hương Đạo Hoa đều cânnf mười một ngày mới có thể cho ra bọt khí màu lam.
Cây nguyền rủa này chưa chắc đã hơn được Thiên Hương Đạo Hoa.
Chứ đừng nói đến việc cây này đã trưởng thành mà Thiên Hương Đạo Hoa còn đang trường thành.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Giang Hạo lại tiến vào trong hầm mỏ lần nữa, bắt đầu vung cuốc.
Ba ngày sau.
Giang Hạo đứng trước một mặt tường, lại nhẹ nhàng đẩy một chút sẽ có thể xem được đồ vật phía sau.
Cảm giác cũng không có lực lượng đặc thù gì ở xung quanh, phá vỡ mặt tường này chắc là sẽ không mang đến ảnh hưởng gì.
Sơn Hải Bất Hủ bị đem ra, m Dương Thủ Hoàn cũng được bố trí ở xung quanh.
Sau đó, Giang Hạo mới dùng Bán Nguyệt nhẹ nhàng đẩy vách tường, hòn đá rơi xuống từng chút một.
Một đạo ánh sáng nhạt khuếch tán ra từ bên trong.
Lúc ánh sáng tan hết, đập vào mắt là một sơn động rộng rãi, trung tâm có một nguồn nước suối, trong đó một cây mọc rễ trong nước.
Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, trung tâm đại thế thế mà chỉ có một cây gỗ.
Hắn thu thủ hoàn về rồi mới từng bước tới gần.
Cây gỗ này có chút kỳ quái, trong đó có khí tức sinh mệnh vờn quanh.
Giám định.
Hắn không dám chần chờ, lập tức dùng thần thông.
【 Trường Sinh Mộc: thân cành của Trường Sinh Thụ, có hiệu quả dưỡng hồn, trong đó cất giấu một tàn hồn, đang mượn dùng đại thế của núi để dần dần khôi phục. 】
Giang Hạo có chút kinh ngạc, tìm được thứ mà Liễu Tinh Thần vẫn luôn muốn tìm.
Quả nhiên, bên trong quặng mỏ có rất nhiều cơ duyên.
Đối với những người khác mà nói, Trường Sinh Mộc và tàn hồn trong đó đều là bảo vật trên trường thành.
Đối Giang Hạo thì cũng không khác là bao.
Trường Sinh Mộc này xem như là một loại pháp bảo, có lẽ có thể thử lau một chút.
Còn về tàn hồn bên trong, mặc kệ hắn có phải là đang ngủ say hay không, Giang Hạo đều không có ý tiếp xúc với đối phương.
Lau xong liền đi, cũng không quấy rầy hắn.
Sau đó sẽ đi xem cây nguyền rủa.
Giang Hạo đi vào bên nước suối, lăng không đi đến cạnh Trường Mộc.
Cây cao khoảng hai mét, đại khái to bằng cánh tay.
Nhẹ nhàng chạm vào, đúng là có tro bụi.
Hắn lấy khăn lau Thiên Đao ra, sau đó lau nhè nhẹ một chút.
Quả nhiên một bọt khí rớt xuống.
【 Linh kiếm +1 】
Lau một chút chính là bọt khí màu lục, phía sau chắc là sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Theo khăn lau, từng bọt khí rơi xuống.
【 Lực lượng +1 】
【 Tinh thần +1 】
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
Trường Sinh Mộc chỉ cao có ngần ấy, không đến bao lâu, Giang Hạo đã lau xongh.
Cuối cùng đạt được mười một bọt khí màu lam.
So ra thì hơn ba bốn tháng bên ngoài.
Hắn thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Hắn vốn định đến để đào quáng.
Ai biết được là có thể lau bảo vật.
Thật sự là hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.
Giang Hạo thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi hang động rộng rãi.
Mà ở bên trong Trường Sinh Mộc, tàn hồn đang định chào hỏi với người này không khỏi kinh ngạc.
Đối phương cứ thế mà đi?
Không làm gì cả, chắc là đặc biệt tiến vào để lau Trường Sinh Mộc.
Dù thế nào cũng sẽ không thể không biết cây gỗ này là gì được?
Sau khi do dự hồi lâu, hắn vẫn quyết định gọi người này lại.
Khó lắm mới gặp được một người, có lẽ có thể phát triển thêm.
Đối phương nhìn dường như cũng không tầm thường.
Nhất là tấm chắn kia.
"Thiếu niên, xin chờ một chút."
Giang Hạo lúc này đã đi tới cửa động.
Hắn giống như là không nghe thấy có người gọi mình, trực tiếp phất tay, phong bế cửa hang rồi cất bước rời đi.
Tàn hồn: "???"
Gọi nhỏ rồi sao?
Hắn trong lúc nhất thời có chút hoài nghi chính mình.
Giang Hạo đi ra khỏi cửa động, nhìn quặng mỏ yên tĩnh, mới nhẹ nhàng thở ra.
Tàn hồn thức tỉnh, hơn nữa không biết đã khôi phục bao lâu.
Thực lực khó mà nói trước, nhưng phiền phức nhất định là không ít.
Mình cũng không cần cơ duyên như vậy, mang đi cũng chỉ là tăng thêm phiền phức mà thôi. Không bằng trực tiếp để ở chỗ này.
Sau đó, hắn nhìn về phía cây nguyền rủa, quyết định đi giám định cây này một chút.
Nếu như đây cũng không phải là cây thật thì còn đào quáng làm gì.
Trực tiếp lau sạch cây là được.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ qua một lúc đã đi tới biên giới rừng cây.
Lúc này có thể nghe thấy tiếng nước chảy, hắc thủy ở ngay biên giới rừng cây, thậm chí có một chút đã chảy vào bên trong.
Những nước này đúng là kỳ quái, sẽ luôn khiến cho hắn nhớ tới Hắc Hải vô tận.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, Giang Hạo lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra rồi đi vào.
Lần này đừng nói là nhánh cây công kích, tất cả rừng cây phảng phất như đều đang lui lại, chỉ sợ tránh không kịp.
Cho dù là bất kể nguyền rủa cũng đều phải cúi đầu trước Thiên Cực Ách Vận Châu.
---
Một bên khác.
Thượng Quan Thanh Tố đi vào Nam Bộ đột nhiên có cảm giác, nguyền rủa trên trán bắt đầu lấp lóe.
Điều này khiến nàng có chút hoảng sợ.
Phát tác sớm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận