Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 810: Cường Giả Nguyên Thần Tuyệt Đối Không Lừa Người

Chương 810: Cường Giả Nguyên Thần Tuyệt Đối Không Lừa Người
Chương 810: Cường Giả Nguyên Thần Tuyệt Đối Không Lừa Người
Nghe đối phương nói vậy, Bích Trúc lui về phía sau một bước, cầm trữ vật pháp bảo của mình rồi nói:
"Tiền bối, ngươi làm sao mà phát hiện?"
"Đương nhiên là bởi vì ta là tu sĩ Nguyên Thần, chỉ là một Kim Đan muốn giấu kín đồ vật, sao có thể qua mắt chúng ta được chứ?" Nam tử trung niên nói.
"Tiền bối muốn cứng rắn cướp đoạt sao?” Bích Trúc cẩn thận hỏi.
"Không đến mức đó.” Nam tử trung niên lắc đầu, lại cười nói: "Chúng ta muốn nhìn nội dung quyển sách này một chút, đương nhiên cũng không phải là nhìn không. Thấy khí vận của ngươi như lửa, không có chút khống chế thì ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn. Ngoại trừ nguyên nhân từ ngươi, còn có nguyên nhân từ quyển sách kia.”
" « Cổ Kim sách » có cái gì không đúng sao?" Bích Trúc hỏi.
Xảo Di bên cạnh cảm thấy có chút kỳ quái, năng lực của tu sĩ Nguyên Thần lớn như vậy sao?
Nàng cũng là Nguyên Thần, cho nên nàng cảm thấy ba người này chắc không phải là Nguyên Thần mà nàng nghĩ, hơn nữa công chúa chắc chắn đã phát hiện.
Ba vị này thật sự là tiền bối?
"Vật liệu của quyển sách này vốn đã không tầm thường, mà người viết sách lại càng lợi hại. Liên quan tới cổ kim, ngươi nói xem sẽ phát sinh chuyện gì? Người thời cổ đại, vật, khí vận đều có thể tiếp xúc với ngươi. Chỉ cần có một lỗ hổng thì vấn đề sẽ rất lớn. Người có khí vận không đủ trầm ổn, lúc đạt được sách tốt nhất là phong ấn nó lại.” Nam nhân trung niên nói.
Bích Trúc có chút không tin.
Nàng đã đặc biệt kiểm tra, quyển sách này sẽ không mang đến ảnh hưởng cho nàng mới đúng.
“Tiểu cô nương, khí vận của cô như lửa, cho chúng ta xem sách, chúng ta giúp ngươi áp chế đơn giản, thuận tiện phong ấn Cổ Kim Sách, như thế nào?"
Nam tử trung niên bổ sung một câu: "Ngươi có lẽ không có khái niệm gì đối với sự cường đại của tu sĩ Nguyên Thần. Nhưng đó tuyệt đối không phải là thứ mà một Kim Đan như ngươi có thể lý giải.”
Xảo Di luôn cảm thấy những người này đang vũ nhục chính mình.
Nàng là Nguyên Thần lại không nhìn ra cái gì cả.
"Tiền bối chỉ là nhìn một chút?" Bích Trúc hỏi.
"Đương nhiên." Nam nhân trung niên gật đầu.
"Được thôi, cho tiền bối nhìn một chút." Bích Trúc ra vẻ mình không thể làm gì khác.
Nam tử trung niên vui vẻ.
Xảo Di lại đột nhiên cảm thấy, công chúa có phải là đã bị lừa rồi hay không, ba người này là chuyên môn lừa gạt người khác.
Chỉ là Bích Trúc đã đưa thư tịch tới.
"Tiểu cô nương thật sự là thiện lương." Lão giả râu ria tiếp nhận thư tịch, cảm khái một câu.
"Để tiền bối chê cười rồi.” Bích Trúc cười nói.
Sau đó ba người ngồi ở một bên bắt đầu đọc qua Cổ Kim Sách.
Bích Trúc và Xảo Di đứng ở một bên chờ đợi.
"Các ngươi đọc chậm một chút, ta còn chưa xem xong.” Lão giả không có râu ria vội vàng nói.
"Công chúa, bọn hắn có phải hay không là …" Xảo Di nhỏ giọng hỏi.
Bích Trúc lắc đầu: "Ta tin tưởng các tiền bối đều là người tốt."
Xảo Di: "???"
Bích Trúc còn bày ra nụ cười ngây thơ.
Ý nghĩ trong lòng nàng là, có thể khiến cho cường giả Đăng Tiên Đài làm giảm nguyền rủa, thì đồ trong tay ba người bọn họ cũng không kém cạnh.
Nếu như đối phương dùng sức mạnh, mình đã chết từ sớm.
Dù là cầm sách đi, nàng cũng phải cười cảm kích đối phương.
Quá đắng, nàng chưa từng gặp phải hoàn cảnh như này tại Nam Bộ.
Trong lúc nhất thời, nàng lại cảm giác Nam Bộ thật sự an toàn.
Nghĩ đến cũng đúng, Nam Bộ không có mấy đại tông cả.
Ba bộ khác đều có Tiên tông, mình tại Nam Bộ không có đối thủ, nhưng rời khỏi Nam Bộ thì khắp nơi đều là cường giả.
Chết lặng.
"Nhìn, có viết là đi đến Nam Bộ." Nam tử trung niên kích động nói.
Ba người xem sách giống như là đang nhìn thánh vật.
"Dừng bước chân trước mặt chân lý, đến tận bây giờ không có tin tức? Cứ kết thúc như vậy sao?" Nam tử trung niên có chút khó có thể tin nổi.
Không có cụ thể, chính là không thể nói cụ thể.
"Tiếp tục nhìn xem." Lão giả râu dài nói.
Sau đó bọn hắn lật đến trang cuối.
Quả nhiên lại thấy một câu.
"Lúc gặp lại, ta đã là ta, cũng không phải ta.”
Ba người hai mặt nhìn nhau.
"Lúc gặp lại là lúc nào?" Nam tử trung niên thở dài.
Sau đó, bọn họ đưa thư tịch trả lại cho Bích Trúc, tuy có chút không nỡ, nhưng không có cầm đi.
"Tiểu cô nương, cô định bán sách này ra sao?" Nam tử trung niên hỏi.
"Ta chỉ mang đến cho một người bạn, bán ra hay không thì phải nhìn nàng." Bích Trúc nói rõ.
"Người bạn kia của ngươi tên là gì?"
"Chuyện này không tiện nói ra."
Nàng không thể nói ra chuyện liên quan tới Trương được.
Một số quy tắc bên trong tụ hội bắt buộc phải hiểu.
"Vậy cũng không sao cả, chúng ta giúp ngươi phong ấn lại, cũng giúp ngươi áp chế khí vận như lửa. Nhưng mà vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, lúc mi tâm của ngươi cảm nhận được cực nóng là lúc nguy hiểm giáng lâm. Tương tự, khí vận của ngươi cao minh như thế, nói rõ sẽ gặp phải đại nạn tại Tây Bộ. Phải cẩn thận." Nam tử trung niên nói nghiêm túc.
"Đa tạ tiền bối. "Bích Trúc gật đầu.
Sau đó ba người quay người rời đi.
"Nghe nói Thành Đông mới mở một quán trà, bánh ngọt ở đó không tệ." Lão giả không râu nói.
"Vậy phải đi xem một chút mới được, có rượu không?"
"Có trà."
"Vậy cũng không tệ.”
Ba người ngươi một lời ta một câu, đi ra phía ngoài.
Bích Trúc nhìn bọn hắn rời đi, cảm thấy quái dị.
"Công chúa, bọn hắn thật giúp người sao?"
"Không biết." Nàng không cảm giác được cái gì cả.
Bọn hắn nói có vậy thì là có đi.
Hiện tại nàng phải đi mật báo, sau đó bế quan quan sát mới được.
Có thể mở ra tụ hội là tốt nhất, nàng muốn hỏi Đan Nguyên tiền bối một chút.

Sơn Thủy Cốc.
Quan Trung Phi còn đang chờ đợi ở nơi này.
Lúc này, hắn có thể nhìn thấy một đám đen ở giữa không trung.
Người kia của Thiên Văn Thư Viện và Đa Nhĩ đều ở bên trong.
Đối phương thế mà mang theo Đa Nhĩ cùng độ kiếp, hắn chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy.
"Đa Nhĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn thấy rõ ràng, người như Đa Nhĩ tuyệt đối không sống được lâu ở trong tu chân giới.
Nhưng hắn lại được chiếu cố.
Đương nhiên, hiện tại Đa Nhĩ muốn sống cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì hắn nghe một số tiền bối nói, vị kia của Thiên Văn Thư Viện bị tâm ma công tâm, muốn vượt qua là chuyện rất khó khăn.
Lúc này còn có một số người núp trong bóng tối, thậm chí còn công kích qua chỗ kia.
Nhưng mà không có người nào dám trắng trợn bước tới.
Một số người âm thầm đợi lâu như vậy, từ đầu đến cuối đều không thấy người của Thiên Văn Thư Viện tới.
Bọn hắn càng lớn mật hơn.
Thường xuyên có phi kiếm đánh tới.
Muốn khiến cho người ở bên trong độ kiếp thất bại.
Nhưng mà nhìn thấy đám khí đen này, bọn hắn cũng cảm thấy hai người xong đời rồi.
Nhưng mà nếu như bọn họ xong đời, linh thạch chẳng phải là sẽ không cách nào đưa cho Đa Nhĩ hay sao?
Sau khi do dự một chút, Quan Trung Phi quyết định dùng một món pháp bảo, muốn đối thoại cùng Đa Nhĩ, như này cũng coi như là có cái bàn giao.
Nhưng mà có chút nguy hiểm, dù sao bên trong còn có một cường giả.
Pháp bảo này là đoạt được ở bên trong Thi Giới, cho nên chắc là có thể dùng. Hắn muốn lẩn tránh vị cường giả kia của Thiên Văn Thư Viện.
Quan Trung Phi thở dài một tiếng, vẫn có ý định sử dụng.
Bởi vì bên trong đám đen đã dần dần có khí tức tử vong, nếu không hỏi một chút thì sẽ không còn cơ hội.
Đến lúc đó Tiếu Tam Sinh chất vấn, hắn cũng không chịu nổi.
Phải biết Đa Nhĩ không có bối cảnh gì, người của Thiên Văn Thư Viện tới tuyệt đối là có quan hệ với Tiếu Tam Sinh. Dù là làm bộ dáng thì mình cũng phải làm được.
Không bao lâu sau, hắn dùng một hạt châu lặng yên tiếp cận đám đen.
Trong nháy mắt, hắn nghe được giọng nói của một nữ tử.
"Tiên tử cần gì phải đau khổ giãy dụa, Thiên Văn Thư Viện đã từ bỏ ngươi, Vạn Vật Chung Yên chúng ta có thể giúp ngươi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận