Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 817: Người Giết Ngươi

Chương 817: Người Giết Ngươi
Chương 817: Người Giết Ngươi
Bởi vì không phải đệ tử tông môn, chết rồi thì chết thôi.
Người Chấp Pháp Đường căn bản sẽ không để ý tới.
Cho nên chôn đi là được, sẽ không gây nên bất kỳ sóng gió gì.
Về việc Thiên Thánh Giáo phái bao nhiêu người tới thì Giang Hạo không biết.
Nhưng nhất định không chỉ có một người này, hiện tại liền chỉ Thánh Chủ đến.
Giang Hạo chờ từ tháng năm đến đầu tháng sáu.
Trong lúc đó, hắn còn tìm được ba cường giả của Thiên Thánh Giáo, nếu như là đệ tử thì hắn cũng sẽ không động thủ.
Nhưng nếu lấy thân phận của người bình thường tiến đến thì toàn bộ đều bị hắn đánh chết.
Nhất là tại Đoạn Tình Nhai.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, trữ vật pháp bảo của bọn hắn dường như không có bao nhiêu linh thạch.
Vạn Vật Chung Yên không có linh thạch có thể hiểu được, Thiên Thánh Giáo thế mà cũng không có.
Ngược lại là có một ít công pháp liên quan.
Hắn chỉ có thể cất giấu, để sau này nhìn xem có hữu dụng hay không.
Ngày này, Giang Hạo cảm thấy Sơn Hải Ấn có phản ứng không nhỏ, xem ra Thánh Chủ cũng sắp đến đây rồi.
Trong sân, Giang Hạo lưu một đạo thuật pháp ở trên người con thỏ.
Bên trong có một câu nói của hắn.
Đó chính là để Tiểu Li mời sư phụ đến chỗ của Mục Khởi sư huynh.
"Thánh Chủ sắp đến, Thiên Thánh Giáo có lẽ cũng có người ở gần đây, không chỉ là bên trong, bên ngoài chắc là cũng có.” Giang Hạo rũ mắt suy tư.
Thánh Chủ chính là tất cả của Thiên Thánh Giáo, phân thân của hắn đến, Thiên Thánh tộc nhất định phải làm to chuyện.
Nếu như có bóng người vang đến Thánh Chủ thì rất nhiều người của Thiên Thánh Giáo đều sẽ phát cuồng.
Bọn họ sẽ chờ thời cơ ở bên ngoài để công kích, trải đường cho Thánh Chủ, nhưng mà nhân số ít là chuyện bình thường.
Chỉ là vừa mới đi vào chỗ của Mục Khởi sư huynh, lông mày hắn đã nhíu lại.
Xung quanh có một khí tức như ẩn như hiện.
Che giấu vô cùng tốt, nếu không có Vô Danh Bí Tịch, hắn chắc chắn không thể nhận ra được.
Thế nhưng hắn không dám tùy ý nhìn trộm đối phương.
Từ sự dao động của khí tức xung quanh, có thể biết được đại khái là cường giả Vũ Hóa.
"Ẩn nấp như thế, là ai?"
Giang Hạo trốn ở trong tối, hơi kinh ngạc.
Tay của người này mạnh hơn thành viên của Thiên Thánh Giáo trước đó không chỉ là một chút.
Dạng này người thật sự là rất nguy hiểm, hiện tại mình đã nhận ra đối phương, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Cần chờ đợi tình huống.
Dưới ánh trăng, Giang Hạo đứng dưới tàng cây, dùng Vô Danh Bí Tịch cảm giác tình huống xung quanh.
Qua một lúc sau, lại có cường giả Phản Hư xuất hiện.
Còn không chỉ có một người, nhưng mà những người này đều kém xa Vũ Hóa trước đó.
Phương pháp che giấu của bọn hắn có chút thô ráp.
Từ một số vết tích, có thể thấy được là người Thiên Thánh Giáo.
"Xem ra có rất nhiều người Thiên Thánh Giáo tới." Trong lòng Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc.
Trong lúc Giang Hạo đang cảm khái.
Đột nhiên có một ánh sáng lớn lấp lóe ở bên ngoài tông môn.
Ầm ầm!
Tiếng ầm vang đột nhiên vang lên.
Công kích cường đại đánh vào đại trận hộ sơn của Thiên m Tông.
Giang Hạo nhìn thấy tất cả đỉnh núi đều có người ngự kiếm mà lên, hướng ra bên ngoài tông môn.
Đoạn Tình Nhai cũng có rất nhiều người đi ra.
Mà bên phía Mục Khởi bị kết giới phong ấn, không biết tình huống bên ngoài, cũng không có tin tức tiến đến.
Giang Hạo biết tại sao những người này lại động thủ.
Người tiến vào chết không ít, bọn họ lo lắng bị phát hiện cái gì đó, cho nên trực tiếp công kích để thu hút tầm mắt của Thiên m Tông.
"Xem ra là ta sốt ruột." Giang Hạo không khỏi thở dài.
Mình giết những người kia, vốn là vì để giảm bớt nguy hiểm, nhưng lại đã đánh cỏ động rắn.
"Nhưng mà cũng đúng dịp."
Bên ngoài đủ loạn, hắn ở bên trong động thủ cũng càng an tâm hơn.
Vấn đề gì đều có thể giao cho Thiên Thánh Giáo.
Chỉ là hắn từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà vẫn không rõ, người che giấu kỹ kia rốt cuộc là ai.
Cảm nhận được biến hóa của Sơn Hải Ấn, Giang Hạo lấy Thiên Diện Bảo Phiến ra.
Người nhúng tay vào chuyện này đương nhiên là Tiếu Tam Sinh, không có chút liên quan nào với Giang Hạo hắn cả.
Chỉ là lúc hắn biến thành dáng vẻ thư sinh thì đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Hắn đã suy đoán ra người ẩn giấu là ai.
Đối phương dường như cũng đang thu thập thần hồn của Thánh Chủ.
---
Một bên khác.
Có ba người nhìn chằm chằm vào chỗ ở của Mục Khởi, bọn hắn cần xác định chắc chắn Diệu Thính Liên ở chỗ này.
"Mọi chuyện dường như đang rất thuận lợi." Người phụ nữ duy nhất trong ba người hỏi.
"Theo tình huống trước mắt đúng là không có vấn đề gì, chỉ là không biết mấy người tiến vào trước đó rốt cuộc là chết như thế nào. Vì để phòng ngừa vạn nhất, chỗ khác còn có người của chúng ta, chỉ cần có người động thủ thì chúng ta có thể truyền tin tức đi sau đó xác định tình huống." Nam nhân trung niên nói.
"Người bên ngoài đã phát động công kích, dù bọn hắn có chết cũng sẽ tranh thủ thời gian cho chúng ta. Hiện tại nơi này không có cường giả, chỉ chờ giáng lâm." Nam tử trẻ tuổi trong đó nói:
"Dùng tế đàn đi, để Thánh Chủ giáng lâm.”
Ba người lại xác định tình huống rồi dự định bố trí tế đàn. sau đó dẫn Thánh Chủ tới.
Cũng chỉ khi Thiên m Tông luống cuống tay chân bọn hắn mới có cơ hội, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Công kích đột nhiên đến khiến cho Thiên m Tông không rõ ràng cho lắm.
Chờ người ta phản ứng lại, bọn hắn sẽ gặp khó khăn.
"Muốn bắt Giang Hạo không?" Tiên tử duy nhất hỏi.
"Không cần phức tạp, trước hết cứ để cho Thánh Chủ thành công giáng lâm đã, mọi chuyện chờ Thánh Chủ đến rồi lại nói." Nam nhân trung niên nói.
Những người khác gật đầu, Thánh Chủ là ưu tiên của tất cả, cho nên không thể bởi vì chuyện khác mà trì hoãn được.
Sau đó, bọn hắn chuẩn bị tế đàn, trợ giúp Thánh Chủ nhanh chóng giáng lâm.
Màg Mục Khởi ở bên trong thì đang cau mày, hắn cảm thấy nguy hiểm.
Sau khi đạt được truyền thừa viễn cổ tại quặng mỏ, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện.
Hắn nhìn về phía Diệu Thính Liên bên cạnh, có chút lo lắng.
Lúc này Diệu Thính Liên ngồi bên cạnh bàn, đang xử lý linh dược.
"Sao lại nhìn ta như vậy." Nàng nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi có phải là cảm giác được cái gì rồi hay không?" Mục Khởi hỏi.
Hắn cảm thấy hôm nay Diệu Thính Liên có vẻ như yên tĩnh hơn lúc trước.
"Không có, chỉ là muốn bồi tiếp ngươi." Diệu Thính Liên nói.
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước." Mục Khởi đứng dậy, lôi kéo Diệu Thính Liên đi ra bên ngoài.
Nơi này tuyệt đối không an toàn.
Nhưng mà lúc bọn hắn đi ra, lại phát hiện bên ngoài có vô số lực lượng bùng nổ, nhưng chỗ của bọn hắn lại không thu được bất kỳ âm thanh gì.
Nói cách khác nơi này có kết giới vây quanh.
"Có người nhằm vào chúng ta." Mục Khởi nói.
"Không phải chúng ta, là ta." Diệu Thính Liên lặng lẽ muốn thu tay lại, để Mục Khởi đi một mình.
Nhưng mà tay vừa mới động, đã lập tức bị bắt lấy.
Mục Khởi quay đầu nhìn thoáng qua người sau lưng, loại kiên định kia khiến cho Diệu Thính Liên vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Lúc này một đạo ánh sáng nhạt giáng lâm từ đằng xa, cả người Diệu Thính Liên như muốn té xỉu.
"Rời khỏi nơi này trước.” Mục Khởi muốn mang người rời đi.
Nhưng mà kiếm quang đã đánh tới.
Oanh!
Chỉ là công kích đơn giản đã đánh lui hai người.
Lúc này có ba người đi ra từ trong rừng cây.
Lần này là ba nam nhân trung niên.
Bọn hắn nhìn qua Mục Khởi, trong mắt mang theo vẻ băng lãnh.
"Giết đi, người này thật vướng bận."
"Ta đến giết."
Nói xong, một Luyện Thần tiện tay đánh một kích, muốn giết chết Mục Khởi.
Oanh!
Một kích đánh vào trên người Mục Khởi, lúc này trên người hắn xuất hiện một cái bóng mờ.
Tựa như Côn Bằng.
Oanh!
Hư ảnh chặn công kích cho hắn, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Miệng phun máu tươi, miễn cưỡng đứng thẳng.
"Cũng không tệ lắm nha, như vậy xem ngươi có thể ngăn cản mấy lần của ta?" Nam nhân trung niên bước ra một bước, liền muốn mạng của Mục Khởi.
Biến cố bất thình lình này khiến cho Diệu Thính Liên khẩn trương, muốn làm chút gì đó.
Nhưng mà, nhưng vào lúc này, có hỏa diễm xuất hiện.
Oanh!
Hỏa diễm này đến từ đằng xa mà, đánh trúng vào nam nhân trung niên.
Khiến hắn lui lại rất xa.
"Nha, cũng không tệ lắm nha, xem ngươi có thể ngăn cản mấy lần của ta?" Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ đằng xa.
"Người nào?" Nam nhân trung niên kinh hãi.
Nhưng mà điều càng làm cho hắn hoảng sợ là, hắn cảm thấy phía sau mình có một người.
Không chỉ có như thế, còn truyền đến tiếng cười thanh thúy: "Người giết ngươi đó, không rõ ràng sao? A, ta còn không chưa có giết ngươi, ngươi đợi ta một chút.”
Ánh đao lướt qua.
Một đao chém đầu.
Nam nhân trung niên cứ như vậy mà nhìn đầu người của mình tách rời.
Thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, hắn vẫn nghe được tiếng cười kia: "Ngươi nhìn đi, lần này đã biết ta là người như thế nào rồi đúng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận