Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 824: Thời Điểm Gặp Lại Chính Là Ngày Sư Huynh Bị Đánh Bại

Chương 824: Thời Điểm Gặp Lại Chính Là Ngày Sư Huynh Bị Đánh Bại
Chương 824: Thời Điểm Gặp Lại Chính Là Ngày Sư Huynh Bị Đánh Bại
Sau khi giao phó xong, thân ảnh của Hồng Vũ Diệp liền dần dần biến mất.
Gần đây nàng rất hài lòng về Thiên Hương Đạo Hoa, không còn hỏi thăm giống như trước đó nữa.
Chỉ cần Giang Hạo ở trong sân thì sẽ dùng tử khí khai thông, cho nên hoa mọc rất tốt.
Lúc rời đi cũng chỉ có thể bảo con thỏ tiếp tục tưới nước.
Cũng may không khai thông trong thời gian ngắn cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Trở về tiếp tục là được.
Về chuyện Hồng Vũ Diệp không đi, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng mà mình cũng càng tự do hơn.
Sau đó, hắn đi tìm Trình Sầu, gần đây Linh Dược Viên ngoại môn đã đi vào quỹ đạo, Trình Sầu cũng không quá bận. Quan vài chục năm, Linh Dược Viên ngoại môn cuối cùng bình thường.
"Sau này chúng ta chỉ cần phái một số người đi qua là được, người của Chúc Hỏa Đan Đình sẽ quản lý." Trình Sầu nói.
"Có vấn đề gì trong việc tu luyện không?" Giang Hạo hỏi.
Trình Sầu đã hơn bốn mươi, vẫn đang cố gắng đánh căn cơ, như này sẽ có trợ giúp trong việc đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.
Giang Hạo cũng sẽ thường xuyên giảng giải việc tu luyện cho hắn.
Sau đó, Trình Sầu lại hỏi một vài vấn đề, Giang Hạo có kiến giải rất sâu về những vấn đề này.
Càng tấn thăng, hắn càng hiểu rõ cảnh giới.
Lúc xem cảnh giới của bản thân, hắn đều sẽ mở Không Minh Tịnh Tâm.
Càng lĩnh hội, càng có thể đưa ra kết luận tốt, cũng càng hiểu rõ thực lực của mình như thế nào.
Làm như thế sẽ không xuất hiện tình trạng chỉ hiểu rõ lực lượng, mà không hiểu cách khống chế.
Vô Danh Bí Tịch chính là chưởng khống, cho nên hắn hiểu rõ càng sâu thì sẽ càng thuần túy.
Thiên phú của Trình Sầu bình thường, nếu là người khác thì đã sớm tấn thăng rồi.
Nhưng mà tiến triển còn có thể, căn cơ cũng được củng cố.
Trình Sầu có một chút chỗ tốt, đó chính là có hắn chỉ đạo, cũng không vội vàng hay là bị xao động.
Một bước đặt một cái dấu chân, làm gì chắc đó.
Hắn biết thiên phú của mình bình thường, cho nên không dám có bất kỳ vội vàng và xao động nào.
Chỉ có tiến tới từng bước một thì tấn thăng hi vọng mới lớn.
Qua mấy chục năm nữa, có lẽ liền có thể thử xung kích Kim Đan.
Bên trong trăm tuổi, hi vọng rất lớn.
Sau khi chỉ đạo cho Trình Sầu, hắn tìm đến con thỏ và Tiểu Li.
Bảo bọn hắn trông kỹ Linh Dược Viên trong khoảng thời gian này.
Hắn đã dọn dẹp qua người của Thiên Thánh Giáo, tông môn cũng đang nghiêm tra, chắc là sẽ yên tĩnh được một khoảng thời gian.
"Giang sư đệ." Diệu sư tỷ vừa ý cười vừa đi tới.
Sắc mặt của nàng lúc này đã khôi phục lại như bình thường.
Tu vi cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Giang Hạo khách khí lên tiếng chào hỏi.
"Gần nhất thân thể ta tốt lên rồi, đi cái mạch khác dạo chơi, ngươi đoán xem ta thấy được cái gì?" Diệu Thính Liên thần bí nói.
"Cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Quan sát cho ngươi, đặc biệt kinh người." Diệu Thính Liên nói xong thì lấy ra một quyển trục: "Mở ra nhìn xem.”
Giang Hạo mở quyển trục ra, trong lòng cảnh giác.
"…."
Một bức tranh nữ tử thanh thuần tú khí đập vào mi mắt, dáng người cân xứng, ngũ quan tinh xảo, bên trong ánh mắt có một tia thuần nhiên.
"Đẹp không? Hơn nữa còn giữ được sự ngây thơ, càng là ngoan ngoãn nghe lời. Thiên phú nhìn như kém một chút, trên thực tế có giấu thiên phú đặc thù, xứng với sư đệ. Chỉ cần sư đệ gật đầu, ta sẽ giúp ngươi biểu hiện thiên phú của nàng ra." Diệu Thính Liên đắc ý nói.
Giang Hạo: "…."
Sư tỷ thật sự là phí tâm, chuyện này đều có thể phát hiện.
Cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?
Vẫn là sư tỷ bị bệnh khiến cho người ta bớt lo hơn.
Trong lòng thở dài một cái, hắn lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của sư tỷ, nhưng ta thật sự là một lòng hướng đạo."
Diệu Thính Liên gật đầu, chân thành nói: "Ngươi thích nóng bỏng? Thanh thuần đúng là không có hương vị gì, ta cảm thấy vẫn là bề ngoài thanh thuần nội tâm nóng bỏng mới tốt, thỏa mãn huyễn tưởng của sư đệ."
Giang Hạo lập tức tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên tìm được Mục Khởi sư huynh.
Hắn trực tiếp đi tới, hy vọng sư huynh mau chóng mang người đi.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác Diệu sư tỷ đang lấy oán trả ơn.
Nếu như là dưới tình huống bình thường, mình có lẽ thật sự sẽ bị thuyết phục vào một ngày nào đó.
Nhưng bây giờ là chuyện không thể nào.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo tiến về Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ.
Lúc trở lại Đoạn Tình Nhai lần nữa, hắn nhìn thầy Hàn Minh sư đệ đã bế quan kết thúc.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Giang Hạo cảm thấy một cỗ kiếm ý hơi thuần túy.
Trước đó cũng có, nhưng cũng không có lạnh thấu xương như vậy.
Hơn nữa, khoảng cách Kim Đan trung kỳ cũng không xa, chuyện này khiến hắn cực kì kinh ngạc.
Hàn sư đệ quả nhiên.
Mới chỉ ba mươi bảy đã tới gần Kim Đan trung kỳ.
Sư đệ năm đó còn có chút non nớt, bây giờ đã thần quang nội liễm, kiếm ý ẩn trong thân thể.
Trầm ổn hơn rất nhiều.
"Sư đệ tìm ta?" Giang Hạo hỏi.
"Muốn đến khiêu chiến sư huynh, ta có lòng tin có thể khiến sư huynh cảm nhận được áp lực." Hàn Minh hoàn toàn tự tin như trước đây.
Giang Hạo mỉm cười: "Được, chỗ cũ?"
Sau đó, hai người đi tới chỗ gần sân.
Giờ khắc này Hàn Minh phóng thích kiếm ý, lôi đình quanh thân bùng nổ, một cỗ kiếm khí cường đại mà lạnh thấu xương quét ngang tám phương.
"Sư huynh cẩn thận."
Lời nói rơi xuống, Hàn Minh biến mất.
Ở trong mắt Giang Hạo, Hàn sư đệ hóa thành một đạo kiếm ý hướng về phía hắn, loại tâm thế thuần túy kia làm người ta kinh ngạc không thôi.
Giữa vô thức, Bán Nguyệt xuất hiện trong tay hắn.
Đao ý hiện ra, Ma m Thiên Trọng Trảm.
Keng!
Vẫn là một chiêu.
Giang Hạo đứng tại chỗ bất động, Hàn Minh sau lưng hắn, lúc này kiếm của Hàn Minh lại rơi trên mặt đất lần nữa.
"Sư đệ đúng là khó lường.” Giang Hạo quay người lại, không khỏi mở miệng.
Hàn Minh cúi đầu, sau đó nhặt kiếm lên rồi hành lễ, quay người rời đi:
"Ta đã biết thực lực của sư huynh, lúc ta đến đây lần nữa chính là lúc sư huynh bị đánh bại. Sư huynh cứ tiếp tục trốn ở Linh Dược Viên đi.”
Giang Hạo mỉm cười, cảm thấy Hàn sư đệ có chút hờn dỗi.
Hắn lắc đầu, quay về trong sân, sau đó liền bắt đầu câu thông Tử Hoàn.
Sau đó biến mất tại chỗ.
Bây giờ là đầu tháng bảy, trễ nhất là đầu tháng mười cần phải trở về một chuyến.

Tây Bộ.
Chuyển Luân Thần Tông.
Trong một động phủ, một thân ảnh dần dần xuất hiện.
Vừa mới tới, Giang Hạo liền bắt đầu quan sát bốn phía.
Đây là một chỗ mật thất, ngoại trừ trên mặt đất có đài tu luyện đơn giản ra thì không có gì khác.
Hắn vẫy tay, Tử Hoàn bay lên từ dưới đất, về tới bên trong cổ tay.
Quan Trung Phi là đệ tử của Chuyển Luân Thần Tông, nơi này nhìn giống như chỗ bế quan, đại khái chính là nội bộ của Chuyển Luân Thần Tông.
Giang Hạo thu liễm, Giang Hạo dự định đi ra xem một chút.
Nếu như nhìn thấy Quan Trung Phi thì càng tốt hơn, có thể thu hồi Sơn Hải Ấn Ký để cho đối phương biết chuyện đã kết thúc, bản thân đã an toàn.
Chỉ là lúc hắn muốn đi ra khỏi mật thất, đột nhiên cảm giác ngực có chút cực nóng.
Ngay sau đó trước ngực bắt đầu thiêu đốt.
Lúc toàn bộ bị đốt sạch, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Chính là Hồng Vũ Diệp.
Giang Hạo hơi kinh ngạc:
"Tiền bối không phải là không tới sao?”
"Không đến?" Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nhìn Giang Hạo nói:
"Ngươi nhìn ra ta không tới từ chỗ nào?"
Trong lúc nhất thời Giang Hạo nghi hoặc, suy tư một lát phát hiện đối phương đúng là không nói là không tới.
Là bảo hắn thông qua Càn Khôn Cửu Hoàn tự mình tới.
Hiểu nhầm rồi.
"Ngươi cảm thấy ta không nên tới?" Đôi mắt Hồng Vũ Diệp băng lãnh.
"Không có, chỉ là có chút kinh ngạc, trong lòng còn ước gì có tiền bối áp trận." Giang Hạo nửa thật nửa giả nói.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, đi ra phía ngoài.
Giang Hạo vội vàng đuổi theo, Hồng Vũ Diệp tới hạn chế sẽ một số hành động của hắn, nhưng cũng an toàn hơn.
Cũng không phải là đối phương sẽ chủ động xuất thủ.
Mà là lúc đối mặt với cường giả, bọn họ sẽ không nhìn thấu được mình.
Đây mới là điều quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận