Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 827: Các Ngươi Đúng Là Đao Phủ Không Có Nhân Tính

Chương 827: Các Ngươi Đúng Là Đao Phủ Không Có Nhân Tính
Chương 827: Các Ngươi Đúng Là Đao Phủ Không Có Nhân Tính
"Nhặt?" Lông mày người đàn ông trung niên cau lại. Sau đó, hắn đặt kiếm ở trên mặt bàn rồi nói:
"Tiểu hữu có lẽ không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, phẩm chất của chuôi kiếm này đúng là lợi hại, nhưng mà lai lịch của nó cũng không tầm thường. Một khi bị một số người của Chuyển Luân Thần Tông biết được thì chắc chắn sẽ truy hỏi. Tiểu hữu còn sống đã là kỳ tích. Nhất là đối với một số người mà nói, tiểu hữu là bánh trái thơm ngon có thể bán linh thạch.”
Giang Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã dám đến đương nhiên là không sợ.
Lại bán thế nào cũng không có chút liên quan gì tới Giang Hạo ở Nam Bộ cả.
Tìm người cũng tìm không thấy hắn.
"Ý của tiền bối là, thất phu vô tội hoài bích có tội*?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
(* Dân thường không có tội gì nhưng vì mang trong người bảo vật quý nên có tội)
"Ngươi hiểu thì tốt." Nam tử trung niên chân thành nói:
"Thứ này giữ lại chính là khoai lang bỏng tay, ai cầm đều phải tiếp nhận uy hiếp lớn lao, chớ nói đến việc ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan."
"Tiền bối có thể cho ra giá cả bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi.
Nam nhân Luyện Thần suy tư một lát, nói: "Ngươi đã nói là nhặt được, như vậy ta cho ngươi một vạn linh thạch. Ngươi coi như là nhặt được một vạn linh thạch đi, như thế nào?"
"Có chút ít." Giang Hạo lắc đầu.
Pháp bảo tốt cấp Kim Đan đã hơn vạn rồi, chứ đừng nói tới pháp bảo có cấp bậc cao hơn.
"Lòng tham không đủ sẽ như rắn nuốt voi, nếu như không phải chúng ta nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này thì căn bản là không người nào dám thu mua." Nam tử Luyện Thần chân thành nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, thế mà vẫn luôn không dùng tu vi tạo áp lực.
Sau đó, hắn bắt đầu trả giá với đối phương.
Cuối cùng bán với giá bốn vạn tám ngàn linh thạch.
Giang Hạo cảm thấy giá cả của pháp bảo này còn lâu mới thấp như vậy, nhưng mà đối phương không dùng tu vi ép hắn, chỉ dùng ngôn ngữ bình thường giao lưu với hắn. Như vậy thì mình cũng không tiện sử dụng tu vi.
Hơn nữa, pháp bảo này đúng là phỏng tay.
Từ một số tin tức biết được có rất nhiều cường giả tới Sơn Thủy Cốc.
Nếu không phải người Thiên Văn Thư Viện mang Thiên Văn Thư Quyển đến thì Đa Nhĩ đã chết từ sớm.
Sau khi Giang Hạo biết đại khái tình huống, không khỏi khâm phục.
Trương tiên tử thế mà trực tiếp đại biểu cho Thiên Văn Thư Viện đi bảo lãnh người.
Ra tay đúng là lớn đến khủng khiếp.
Bởi vậy có thể thấy được « Cổ Kim Sách » cực kỳ quan trọng đối với bọn họ.
Từ đó đó có thể thấy được, đại tông Tây Bộ rất để ý đến những đệ tử đã chết kia.
Mà hắn muốn bán những pháp bảo kia tại Tây Bộ đương nhiên là phải cẩn thận một chút.
Kiếm ít chút cũng không có gì đáng ngại.
Nếu là tại Đông Bộ thì sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào.
Bởi vì căn bản sẽ không ai biết chủ nhân trước đó của pháp bảo là ai, sẽ có thể bán với giá cả bình thường.
"Tiểu hữu còn có thứ gì muốn bán không?" Nam tử trung niên cười nói.
Từ trong tươi cười đó có thể thấy được, lần mua kiếm này, hắn đã kiếm lời không ít.
Giang Hạo thuận tay lấy ra một kiện pháp bảo, lần này là Kim Luân.
Hắn không biết đây là pháp bảo Tây Bộ hay là pháp bảo của Bắc Bộ.
Sau khi nhìn thấy pháp bảo này, vẻ mặt của nam tử trung niên cứng đờ. Hắn khổ sở nói: "Đây cũng là đồ mà đạo hữu nhặt được?"
"Đúng vậy. "Giang Hạo gật đầu.
"Chúng ta không thu cái này đâu, món pháp bảo này là của Khô Phát bà bà, là thứ mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho cháu trai. Không có cách nào làm mất ấn ký trong đó. Hơn nữa, trong nháy mắt đạo hữu lấy ra, đối phương khả năng đã nhận ra, chắc là sắp tìm tới." Nam tử trung niên nhắc nhở.
"Nàng rất mạnh sao?" Giang Hạo tò mò.
"Nghe nói là tu vi Vũ Hóa, chúng ta không phải là kiêng kị tu vi của nàng, chủ yếu là nàng đặc biệt khó chơi." Nam tử trung niên thở dài một tiếng rồi nói:
"Đây là một người có lực lượng nguyền rủa, bị nàng để mắt tới sẽ trúng nguyền rủa, khó mà nhìn trộm tồn tại. Sau đó thân thể xảy ra vấn đề, cũng có khả năng sinh ra tâm ma. Tránh cũng không thể tránh. Cho nên nếu nhận lấy vật này, mặc kệ là ta hay là thợ rèn biết hòa tan pháp bảo cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên chúng ta không thu thứ này."
Giang Hạo gật đầu: "Đa tạ tiền bối đã thông báo, vậy mấy món này thì sao?"
Giang Hạo thu hồi Kim Luân, lại lấy pháp bảo cấp bậc Nguyên Thần và pháp bảo cấp bậc Kim Đan ra.
Vị tiền bối này cũng được, mình cũng không cần phải chạy đi chỗ khác làm gì.
Nhìn thấy một đống pháp bảo, nam nhân trung niên sửng sốt hồi lâu.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, sau đó nhìn về phía Giang Hạo cười nói:
"Những thứ này cũng là đạo hữu nhặt được sao?"
"Tiền bối mắt sáng như đuốc." Giang Hạo cười gật đầu.
Nam nhân trung niên kiểm tra một lần, phát hiện mấy món mình biết hình như đều đang được lưu truyền gần đây.
Hắn có thể biết được lai lịch của những pháp bảo này, cũng không phải là do có kinh nghiệm nhiều hay gì cả.
Mà là gần đây tại Tây Bộ có lưu truyền danh sách một số pháp bảo, trong đó có ghi kiểu dáng, lai lịch.
Mục đích chính là muốn người ta tìm ra những pháp bảo này và người sau lưng.
Nếu như hai món trước đó là đối phương nhặt được, nhưng mười mấy món đều như thế, làm sao có thể đều là nhặt được?
Hắn cũng nghe nói tới chuyện Thi Giới.
Cho nên lúc nhìn về phía Giang Hạo lần nữa, hắn có chút sợ hãi.
Khó trách đối phương không có chút biểu tình gì vào lúc mình nhắc tới Khô Phát bà bà.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng đối phương không hiểu rõ Khô Phát bà bà đáng sợ như này.
Nhưng hôm nay xem ra, không phải là không hiểu rõ, mà là không có sợ hãi.
"Tính ra một chút? Không thích hợp mua thì có thể giữ lại.” Giang Hạo chân thành nói.
"Được, không thành vấn đề.” Nam nhân trung niên lập tức gọi tiên tử dẫn đường trước đó tới rồi nói:
"Chuẩn bị trà tốt nhất cho tiền bối.”
Tiền bối? Vẻ mặt của tiên tử dẫn đường kinh ngạc.
Nhưng vẫn đi pha trà trước.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là cười nói: "Tiền bối đúng là quá khách sáo, thật ra trà này dã rất tốt rồi. Đúng rồi, chỗ này của ngươi có Cửu Nguyệt Xuân không?”
"Có, cái này đương nhiên có, dù chúng ta không bán lá trà thì cũng sẽ chuẩn bị một chút. Nhưng mà cũng sắp hết mùa rồi, cho nên nếu muốn mua Cửu Nguyệt Xuân trong vòng mười năm sau sẽ khó khăn một chút, giá cả cũng có thể tăng lên một chút." Nam nhân trung niên giải thích, cuối cùng mới bồi thêm một câu:
"Vãn bối tên là Vệ Toàn Đức."
"…"
"Vệ tiền bối." Giang Hạo suy tư một lát rồi nói:
"Tiền bối muốn gọi ta thế nào đều được, nhưng mà vẫn nên gọi ta là đạo hữu thì hơn.”
Vệ Toàn Đức mỉm cười, không để ý quá nhiều, mà chỉ nói: "Vâng, đạo hữu."
Sau đó, hắn ước lượng một chút, nói:
"Cộng lại, chúng ta có thể ra giá hai mươi sáu vạn, không phải là chúng ta không chịu cho giá cao, mà là nhiều đồ như vậy sẽ gây nên nhiều phiền phức hơn so với dự đoán. Cộng với bốn vạn tám trước đó, chúng ta có thể thu mua tất cả với giá ba mươi mốt vạn."
Giang Hạo gật đầu, cái này đã vượt qua dự liệu của hắn.
Hắn thấy sẽ luôn có người ép giá, ép đến mười mấy hai mươi vạn.
Dù như thế thì hắn cũng sẽ bán.
Dù sao đều là nhặt được.
"Không có vấn đề gì.” Giang Hạo gật đầu.
Đều là mấy thứ mình không cần đến, cho nên giữ lại cũng vô dụng.
Đổi lấy linh thạch thì có thể tăng tu vi của bản thân lên.
Cớ sao mà không làm?
"Tiền bối, Khô Phát bà bà có lẽ đã phát hiện ra ngươi, tốt nhất nên cẩn thận ứng đối." Vệ Toàn Đức lại nhắc nhở một câu.
"Ta biết." Giang Hạo gật đầu, cũng không nhiều lời.
Nguyền rủa mà thôi, hắn không sợ nhất chính là nguyền rủa.
---
Một bên khác.
Một bà lão đang chờ đợi cơ hội ở Sơn Thủy Cốc bỗng đột nhiên nhìn về phía sau.
Nàng nhướng mày, cố gắng áp chế sự mừng rỡ: "Không nghĩ tới thế mà bị người ta trắng trợn lấy ra. Cháu trai, bà nội sẽ báo thù cho cháu. Cháu trai của ta là người nhu thuận hiểu chuyện, thế mà cứ như vậy bị người giết hại. Lần này dù bà nội có phải liều cái mạng già này thì cũng phải báo thù rửa hận cho ngươi. Mấy tên đao phủ giết người không chớp mắt này không có nhân tính chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận