Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 831: Bà Chủ Tiệm Mì Nghênh Đón

Chương 831: Bà Chủ Tiệm Mì Nghênh Đón
Chương 831: Bà Chủ Tiệm Mì Nghênh Đón
Trên con đường này có rất nhiều tiệm mì, trong lúc nhất thời Giang Hạo cảm thấy có thể thử một chút.
Chỉ là nên chọn tiệm nào đây?
Lúc đi ngang qua tiệm mì gần nhất, phát hiện chuyện làm ăn của tiệm này vô cùng tốt, phải xếp hàng mới có thể ăn được.
Dạng cửa hàng như này không phải là lựa chọn của Giang Hạo.
Ồn ào, dễ dàng ảnh hưởng tới Hồng Vũ Diệp.
Nếu như là một mình thì có thể đi vào cảm thụ một chút.
Nhưng mà bên cạnh lại có một cường giả hỉ nộ vô thường đi theo, một khi có người không cẩn thận đắc tội nàng thì người xung quanh có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Những người này đã đủ khổ rồi, không cần thiết lại chuẩn bị một thanh đao cho bọn họ nữa.
Sau đó, hắn tiếp tục đi lên phía trước, nhìn thấy cửa hàng gà quay, vẫn có không ít người.
Một đường đi lên phía trước, rất nhiều cửa hàng đều ngồi đầy người, chỉ có cực ít tiệm là còn bàn.
Nhưng mà đây là cửa hàng đầu đường, càng về sau người càng trở nên ít đi.
Giang Hạo một đường đi về phía trước, không thấy tiệm nào hợp lý cả.
Cho đến khi nhìn thấy một tiệm mì ở trong một góc hẻo lánh.
Yên tĩnh, giống như không có người hỏi thăm.
Dù là có người đi ngang qua, cũng sẽ không nhìn vào bên trong dù chỉ là một chút.
Không bình thường.
Chuyện khác thường tất có yêu.
Đổi tiệm khác vậy.
Giang Hạo vừa mới muốn đi, Hồng Vũ Diệp đã đi vào bên trong rồi.
Hắn hơi kinh ngạc: "Tiền bối."
"Sao thế?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
"Tiệm này… có chút." Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không biết nên nói như thế nào.
"Nếm thử."
Giọng nói rơi xuống, Hồng Vũ Diệp đi vào bên trong.
Trong lòng Giang Hạo thở dài, chỉ có thể đi vào theo.
Hiện tại hắn càng khẳng định tiệm này không bình thường, ngay cả Hồng Vũ Diệp đều muốn chủ động đi vào.
---
Trong tiệm mì.
"Ngươi nói xem bà chủ các ngươi lúc nào mới đi ra ngoài đây?" Bích Trúc nhìnt iểu nhị tò mò hỏi.
"Không biết, bà chủ nói lúc nào nàng rảnh thì sẽ đi ra." Tiểu nhị nói.
Nàng cột tóc đuôi ngựa, đứng ở một bên chờ đợi khách hàng.
"Khách hàng nơi này ít như vậy, tại sao bà chủ của ngươi lại bận rộn như thế?" Bích Trúc lại hỏi.
"Không biết, nàng mỗi ngày đều nói mình bề bộn nhiều việc." Tiểu nhị trả lời lần nữa.
Bởi vì vẫn luôn chờ đợi ở chỗ này, Bích Trúc cũng không biết vận khí của mình bây giờ là tốt hay không tốt.
Nàng đang muốn phá hủy vận may của mình.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, hai người đi vào cửa.
Một nam một nữ.
Tướng mạo của nữ tử bình thường, dáng người bình thường, tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Bước đi đoan trang, cảm giác giống như là tiểu thư khuê các.
Ở sau lưng nàng là một nam tử bình thường, tu vi Kim Đan trung kỳ, không nhìn thấy một chút điểm sáng nào.
Chỉ là lúc đối phương nhìn thấy nàng, trong mắt dường như có một tia ngoài ý muốn.
Hắn biết ta sao?
Bích Trúc cảm thấy kinh ngạc, nhưng đây chẳng qua chỉ là một tia.
Vẻ mặt bình thản và lạnh lùng của đối phương chưa từng xuất hiện chút biến hóa gì.
Khiến cho nàng không biết có phải là mình xuất hiện ảo giác hay không.
"Không có bất kỳ ấn tượng gì, ta cũng không biết, nhưng mà hắn có lẽ là có biết ta." Bích Trúc nghĩ thầm trong lòng.
Sẽ là ai đây?
" Tây Bộ chắc là không có người nào biết ta mới đúng."
Trong lúc nhất thời, nàng muốn hỏi danh tính của người này một chút.
Xảo Di phát hiện hai người một Kim Đan một Trúc Cơ kia có chút không bình thường.
Sẽ không giống như ba người Kim Đan trước đó đó chứ?
Nàng bây giờ đã là học được nhiều được, nhìn thấy Kim Đan và Nguyên Thần đều cảm thấy có vấn đề.
Bích Trúc thì lại bình tĩnh, chỉ là rất nhanh nàng liền không bình thường nổi nữa.
Bởi vì tiểu nhị đột nhiên nhìn về phía sau bếp.
Bích Trúc kinh ngạc, nhìn theo.
Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo đầu bếp đi ra từ bên trong.
Ngũ quan bình thường, sắc mặt cũng không trắng nõn.
Làn da căng cứng mà không mềm mại.
"Bà chủ?" Tiểu nhị vô thức mở miệng.
Bích Trúc cảm thấy ngoài ý muốn, từ lúc đến đây, mình đợi bà chủ lâu như vậy, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Nhưng mà điều làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn hơn chính là, bà chủ không thèm nhìn về phía các nàng mà trực tiếp đi về phía hai người mới tiến vào.
Vào lúc bọn hắn ngồi xuống, bà chủ đúng lúc dừng lại ở bên cạnh bàn của hai người, khách sáo nói:
"Hai vị khách quan muốn ăn gì?"
Bích Trúc thấy một màn này thì cảm giác có chút tê cả da đầu.
Lần này lại là người nào tới? Thế mà lại khiến cho bà chủ tự mình nghênh đón như thế.
Mình ban đầu còn cảm thấy không có gì cả, hiện tại xem ra, hai người kia có chút ghê gớm.
Chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể.
Xảo Di cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn cả. Nàng đột nhiên phát hiện tu vi càng thấp thì càng không dễ chọc.
Giang Hạo thật ra cũng rất bất ngờ, tại sao Bích Trúc lại ở chỗ này?
Sau đó hắn nhớ tới lời nói của Đan Nguyên tiền bối. Đó chính là đến một tiệm mì tìm lão bản để hỏi thăm tình huống.
Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi, đối phương không có khả năng hiện tại mới tới được?
Chỉ là biết đã qua mấy tháng rồi nên hắn mới không có suy nghĩ nhiều.
Ai có thể biết được lại gặp phải.
Hơn nữa, người mặc quần áo đầu bếp bên cạnh đây lại là bà chủ.
Nhìn Bích Trúc liền biết, bà chủ này có chút khác thường.
Bởi vì Hồng Vũ Diệp?
Không ai nói cho hắn biết đáp án cả.
"Hai bát mì thịt bò. "Giang Hạo nói.
Bà chủ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Xin hỏi hai vị khách quan muốn thịt bò gì? Thịt có thịt bò bình thường, thịt Linh Thú Sơn, thịt hò thượng cổ thương hải."
"Bình thường là được.” Giang Hạo đáp.
Hắn cảm thấy bà chủ này có chút kỳ quái, cho nên cũng không muốn ở lại đâu lâu.
Ăn xong liền mau chóng rời khỏi.
"Chờ một lát." Bà chủ gật đầu.
Trong lúc chờ đợi, tiểu nhị liền đến rót nước trà.
Bích Trúc cũng cất bước đi tới, cung kính nói thầm:
"Hai vị tiền bối quen biết bà chủ tiệm mì sao?"
Giang Hạo khẽ lắc đầu, cũng không mở miệng.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì.
Trước cứ giữ yên lặng cho thỏa đáng.
Bởi vì không biết nội tình, Bích Trúc cũng không dám nói thêm cái gì.
Chỉ có thể lui về chỗ, an tĩnh chờ đợi.
Lần này mình chờ ở chỗ này lâu như vậy, thời điểm kỳ quái nhất cũng là lúc biến hóa nhiều nhất, không biết là vì cái gì.
Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, tiểu nhị cũng là lắc đầu.
Dường như vượt qua tưởng tượng của nàng.
Qua một lúc sau, hai bát mì thịt bò mang theo mùi thơm được bưng lên.
Hai bát lớn, thịt chiếm một nửa.
Bích Trúc cảm thấy bà chủ đúng là quá đáng, nhưng mà những chuyện này không có gì mà phải xoắn xuýt cả.
Nàng muốn xem bà chủ sẽ nói gì.
Giang Hạo nhìn bát mì trước mặt, cảm thấy kỳ quái.
Mì thịt bò theo lý thuyết nên là bình thường, nhưng mùi thơm lần này lại làm cho người ta vô cùng muốn ăn.
Ăn thử một chút, sợi mì cực kỳ ngon, thịt bò càng không phải nói.
Mì này đúng là rất ngon.
Hồng Vũ Diệp chỉ ăn mấy miếng, liền không động đũa nữa.
"Là không hợp khẩu vị sao?" Bà chủ nhẹ giọng hỏi.
Nàng chưa từng rời đi.
Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn bà chủ một chút.
Giang Hạo đã ăn xong.
"Bà chủ, bao nhiêu tiền?" Hắn muốn trả tiền rồi rời khỏi nơi này.
Nơi đây không nên ở lâu.
"Tiệm chúng ta có một quy củ, đó chính là lần đầu tiên tới ăn mì, không cần trả tiền, chỉ cần báo danh tự là được." Bà chủ nói.
"Danh tự?" Giọng điệu của Giang Hạo rất bình tĩnh.
Hắn cũng không biết mục đích của bà chủ này là gì.
Thông báo danh tự theo lý thuyết sẽ không có gì, nhưng mà hỏi thăm bằng phương thức như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút bất an.
Hồng Vũ Diệp vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ dự định mở miệng nào.
Giang Hạo nhìn qua bà chủ, nói: "Ta vẫn nên thanh toán linh thạch đi."
Không thể dùng cái tên Tiếu Tam Sinh này được, Bích Trúc đang ở ngay bên cạnh.
Hắn cũng không muốn dùng Cổ Kim luôn cảm thấy bà chủ này không đơn giản.
Bà chủ nhìn Giang Hạo, nói khẽ: "Nếu như tiền bối đã trở lại Tây Bộ, tại sao lại muốn trốn tránh?"
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy mờ mịt, có ý gì?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận