Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 834: Bia Đá Bị Cư Dân Lau Sạch Sẽ

Chương 834: Bia Đá Bị Cư Dân Lau Sạch Sẽ
Chương 834: Bia Đá Bị Cư Dân Lau Sạch Sẽ
Nghe lời nói của Hồng Vũ Diệp, sắc mặt của Giang Hạo cứng đờ.
Hắn không có chút phần thắng nào khi đối mặt với cường giả của Hải Thiên Thụ Lâm.
Đó chính là vũ khí mà Vạn Vật Chung Yên dùng để nhằm vào toàn bộ Tây Bộ.
Cho dù là Tây Bộ đều rất khó đối phó, càng đừng nhắc tới một tu sĩ Vũ Hóa như mình.
Tây Bộ cũng không phải Nam Bộ, nơi này có tiên tông và rất nhiều đại tông.
Dù là bởi vì chuyện của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Văn Thư Viện rơi vào trạng thái tương đối hư nhược, nhưng Nam Bộ cũng không thể so sánh được.
Cho nên Vạn Vật Chung Yên có lòng tin mang đến hủy diệt, cũng đủ để nói rõ thi thể cường đại như nào.
Giang Hạo mạnh hơn cũng không thể nào là đối thủ của thi thể.
Thậm chí có thể thoát đi hay không đều là một vấn đề.
"Tiền bối, vãn bối chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, một khi bị cường giả bắt gặp, nhất định sẽ không cách nào làm việc giúp tiền bối." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười, nói:
"Ngươi hình như rất có duyên với mấy thứ đồ xui xẻo, vòng xoáy khí vận đều trốn không thoát."
Giang Hạo sững sờ, lúc này mới nhớ tới, cỗ thi thể kia cũng là thứ xui xẻo.
Nói đến đây, mình đúng là luôn gặp phải mấy thứ xúi quẩy.
Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cho dù là Trớ Chú Thụ kia đều là như thế.
Nhưng mấy chuyện này không có quan hệ gì với hắn, chỉ là đồ tốt đã sớm bị người ta mang đi, mà ảnh hưởng của mấy thứ xấu lại có chút to lớn, đúng lúc bao phủ hắn ở trong đó.
Cho nên mới giống như hắn có duyên với mấy thứ đồ xấu.
Trong lòng Giang Hạo thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, cũng không có nhìn thấy cái gọi là vòng xoáy khí vận.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hồng Vũ Diệp vừa đi trên đường nhỏ vừa hỏi.
"Vãn bối muốn nhìn một chút làm thế nào mới có thể nhìn thấy cái gọi là vòng xoáy khí vận." Giang Hạo nói.
Mặc kệ hắn cảm giác như thế nào đều không thể phát hiện ra chút nào.
Có được Tỏa Thiên và Vô Danh Bí Tịch, theo lý thuyết thì có thể phát hiện ra rất nhiều thứ mới đúng.
Nhưng cho đến nay hắn đều không thể phát hiện được việc mình có dẫn động khí vận Tây Bộ hay không.
Thứ Cổ Kim Thiên mang tới cho hắn hình như không chỉ là một thân phận, mà còn có khí vận của cái tên này.
Hắn giống như thật sự chính là Cổ Kim Thiên.
Khó trách khi đó Cổ Kim Thiên đã nói, không ai sẽ chất vấn cả.
Cái này đã không chỉ là tên, mà là nhân quả, khí vận, tất cả đều đi tới chỗ của hắn.
Ta đã là ta, cũng không phải ta.
Hồng Vũ Diệp không lên tiếng, chỉ là an tĩnh bước đi.
Giang Hạo cũng không có suy nghĩ nhiều, hiện nay cần biết rõ tình huống bên phía Hải Thiên Thụ Lâm trước đã.
Hiện tại mình đã bị nhận định là Cổ Kim Thiên ở Tây Bộ, như vậy sẽ không thể dùng thân phận khác được nữa.
Nhất là Tiếu Tam Sinh.
Một khi sử dụng, sẽ dễ dàng mang đến phiền phức cho mình.
Đến lúc đó người người đều sẽ cảm thấy Tiếu Tam Sinh là Cổ Kim Thiên, sau này sẽ rất khó dùng thân phận của Tiếu Tam Sinh tại hải ngoại.
Sau đó, hắn bắt đầu xem xét bốn phía, lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, hắn nhìn thoáng qua vào bên trong.
Phát hiện chỗ sâu có một tấm bia đá.
Tấm bia đá này có khí thế hạo nhiên.
"Tiền bối muốn vào xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua vào bên trong liền cất bước đi vào.
Nơi này có một ít người đang uống trà, không thèm để ý tới bia đá.
Giang Hạo đi vào trước tấm bia đá, nhìn kỹ thì phát hiện trên đó viết bốn chữ thật lớn… Trang sách Tiên Hiền.
"Là trang sách Tiên Hiền mà Thiên Văn Thư Viện lưu lại." Lúc này một nam nhân trung niên xuất hiện ở bên cạnh Giang Hạo.
Phía sau lưng đối phương cõng kiếm, quần áo có chút lộn xộn, giống như kiếm khách lang thang.
Người bình thường.
Trên người người này có một loại khí kỳ quái, không phải linh khí cũng không phải tiên khí. Chỉ là khí được ngưng tụ một cách bình thường, giống như chân khí võ học.
"Tiền bối là?" Giang Hạo mở miệng hỏi, có chút khách sáo.
Hắn cũng lập tức trở nên giống như một người bình thường.
"Một kiếm khách không nhà để về." Nam nhân trung niên cười nói.
"Tiền bối có hiểu nhiều về tấm bia đá này không?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Hắn chỉ biết là Thiên Văn Thư Viện cũng có trang sách Tiên Hiền nhưng mà không hiểu nhiều.
"Đây là của Thiên Văn Thư Viện để lại, nghe nói là Tiên Hiền của Thư Viện viết ra tiên duyên. Hiện tại bia đá ở chỗ này, người có tiên duyên, đương nhiên có thể nhìn thấy càng nhiều thứ hơn. Chỉ là qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào nhìn thấy nội dung trong đó." Nam tử trung niên nói.
"Tiên duyên của Thiên Văn Thư Viện?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại tùy tiện để ở chỗ này để chờ đợi người hữu duyên.
"Đúng vậy, Thiên Văn Thư Viện là vùng đất Tiên gia, còn là chỗ ở của tiên nhân triều thánh. Nghe nói nơi này đã từng là Tiên Phủ." Nam tử trung niên vừa cười vừa nói, dường như ngay cả hắn đều không thể nào tin được những thứ này.
"Tiền bối là một vị kiếm khách?" Giang Hạo hỏi.
Nam tử trung niên lắc đầu tự giễu nói: "Học được một chút kiếm, chưa tới mức kiếm khách. Đến nơi này, thật ra cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem cái gọi là tiên duyên. Chỉ là nhìn mấy ngày rồi, phát hiện không có cái gì cả. Có lẽ tất cả vốn là giả, cũng có khả năng ta không có tiên duyên bực này.”
Giang Hạo gật đầu, đúng là như thế.
Người muốn tiên duyên nhiều không kể xiết, nhưng cuối cùng người có thể đạp vào con đường này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đừng nhìn một tông môn thu mộ không ít đệ tử, đó cũng là nhân tài đến từ các nơi.
Mà những người này, phần lớn sẽ giữ vững ở Luyện Khí.
Sau đó bắt đầu sàng chọn, thiên phú, cơ duyên, tâm tính.
Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư.
Mấy lần tuyển chọn đệ tử, có lẽ chỉ có một người có thể đạt tới Phản Hư.
Có thể thấy được con đường này có bao nhiêu khó.
Sau đó, Giang Hạo đi vào mặt sau bia đá.
Cẩn thận cảm nhận, thế mà cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Nhưng dưới ánh mắt của hắn, tảng đá kia tuyệt đối không đơn giản, bên trong cất giấu cái gì đó.
Mặc kệ hắn cảm nhận thế nào, đều không có bất kỳ thu hoạch gì.
"Đúng là thứ đồ phải xem duyên phận." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Sau đó, hắn dùng ngón tay lau lau một hồi, không nhuốm chút bụi nào.
Trong lúc nhất thời, hắn lại càng cảm khái.
"Mỗi một tấm bia đá nơi này đều bị lau sạch sẽ, là tôn kính đối với Tiên Hiền." Kiếm khách trung niên cười nói.
"Không có tấm nào khác biệt nào sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Thật ra có một tấm, nghe nói là phản đồ của Thư Viện." Nam nhân trung niên nói.
"Phản đồ Thư Viện?" Giang Hạo tò mò.
"Mời ta uống rượu, ta dẫn ngươi đi." Kiếm khách trung niên cười nói.
"Nên làm." Giang Hạo gật đầu.
Thật ra hắn cũng không vội đi lau tấm bia đá, đi xem một chút cũng tốt.
---
Bên ngoài Cổ Thành.
Một vị nam tử có chút to con thở phào một cái: "Lâu như vậy, cuối cùng cũng đến nơi này.”
"Đào tiên sinh tại sao phải đến Cổ Thành?” Chu Thâm rất là tò mò.
Hắn có thần quang nội liễm, trầm ổn mà không mất uy nghiêm.
Mà phía trước hắn chính là Đào tiên sinh với dáng người vạm vỡ, nhìn như thô kệch lại mang theo hơi thở thư sinh.
"Hành vi của Đào tiên sinh tự có thâm ý, đúng không?" Thiếu nữ hộ vệ Đường Nhã âm dương quái khí mà nói.
Đào tiên sinh cười cười, nói: "Đúng vậy, các ngươi đi theo ta là được.”
"Đào tiên sinh chắc là lần đầu tiên tới, có biết nhiều về nơi này không?" Chu Thâm hỏi.
"Nghe danh đã lâu." Đào tiên sinh đi ở phía trước nói.
"Chẳng lẽ là?" Chu Thâm như nghĩ tới điều gì.
"Đúng vậy, đi xem một chút đi." Đào tiên sinh nói.
"Mỗi lần đều như vậy, nghe các ngươi nói chuyện đều không bằng không nghe, mỗi ngày đều làm trò bí hiểm.” Đường Nhã một mặt ghét bỏ.
"Lần này ngươi có thể không đi cùng, là ngươi nhất định cứ muốn đi theo." Chu Thâm nói.
"Tây Bộ đó nha, có Tiên Tông, ta chưa từng tới bao giờ, đương nhiên muốn đi theo nhìn một chút. Hơn nữa, đại tiên sinh đã từng là người của Thiên Văn Thư Viện, tới xem một chút cũng là chuyện đương nhiên." Đường Nhã chân thành nói.
Đào tiên sinh nhếch miệng cười, nói: "Nghe nói nơi này còn có tiên duyên, có lẽ sẽ có chỗ tốt đối với chúng ta cũng nên."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận