Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 836: Biển Học Vô Bờ

Chương 836: Biển Học Vô Bờ
Chương 836: Biển Học Vô Bờ
Giang Hạo hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xảy ra ở nơi này.
Dựa theo lời nói của kiếm khách, nơi này đã rất nhiều năm rồi không có người quét dọn.
Mình chờ lâu một ngày hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, đừng nói một ngày, chạy tới cũng không kịp.
Bị người nhanh chân đến trước rồi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy ba người này, hắn biết phản đồ nơi này là ai.
Đại tiên sinh Thiên Hạ Lâu.
Người kia là người khiến cho Thập Nhị Thiên Vương hải ngoại kiêng kị tôn trọng, cũng là người có thể đi ra từ Uyên Hải.
Nhìn về ba người phía trước, Giang Hạo bùi ngùi mãi thôi, lúc trước đồng hành cùng Hồng Vũ Diệp đã từng gặp qua bọn họ.
Không biết bọn hắn nhìn mình có giống như lúc trước hay không.
Lúc trước, hắn dùng dáng vẻ thư sinh của Tiếu Tam Sinh.
Lần này không có ngụy trang, nhưng mà có Hồng Vũ Diệp ở đây, bọn hắn cơ bản sẽ không xuất hiện dáng vẻ chân thực.
Bích Trúc không phát hiện được hắn cũng đủ để nói rõ vấn đề.
Trong mắt Đào tiên sinh không có biến hóa gì, chắc là cũng nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm.
"Nơi này thật sự có cơ duyên sao?" Giang Hạo đi vào trước tấm bia đá hỏi.
Hắn nhìn vết bẩn, rất muốn lấy khăn ra lau mấy cái.
"Có." Đường Nhã gật đầu nói:
"Ta có thể cảm nhận được tấm bia đá này không đơn giản.”
Kiếm khách trung niên có chút kinh ngạc:
"Ta không thấy như vậy?"
"Con mắt của ngươi không sáng như ta." Đường Nhã vừa lau vừa nói.
Giang Hạo nhìn qua bia đá, phát hiện phía trên không viết mấy chữ trang sách Tiên Hiền, mà là bốn chữ nhỏ.
"Biển học là bờ."
"Đúng, biển học là bờ. Đây chính là vị tiên sinh kia để lại, nghe nói học thức của hắn đứng đầu Thư Viện. Đáng tiếc thiên phú tu luyện ngu dốt, hạn mức cao nhất kém xa các tiên sinh ở hậu viện." Đào tiên sinh có chút cảm khái.
Giang Hạo cũng không để ý chuyện này, chỉ là nhớ tới phía sau có thể sẽ có thêm mấy chữ, cùng một câu với bên trên.
"Con đường của vị tiên sinh này vô cùng gian khổ, lấy thiên phú của hắn theo lý thuyết sẽ không thể đi đến vị trí này, càng không có khả năng trở thành tiên sinh nổi tiếng của Thư Viện." Chu Thâm mang theo kính ý nói:
"Không biết hắn lúc ấy đã làm như thế nào để đi đến nơi này."
Kiếm khách trung niên vốn muốn nói đây không phải là phản đồ sao?
Nhưng mà hắn lại không nói ra lời. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, có thể nhìn ra những người này là thật sự kính trọng người này, mình mà nói ra có chút tự chuốc lấy nhục nhã.
Giang Hạo cũng không để ý đến cách nói của đám người Đào tiên sinh.
Không có một con đường thành cường giả nào là dễ đi cả.
Hắn thở dài một tiếng, lấy ra một cây bút, hỏi:
"Có thể viết mấy chữ không?"
"Bằng hữu tùy ý." Đào tiên sinh cười nói:
"Chúng ta cũng chỉ là du khách, cũng không biết quy tắc của nơi này. Nơi này lâu rồi không người quét dọn, chắc là có thể viết."
Giang Hạo gật đầu, sau đó an tĩnh đứng ở trước tấm bia đá.
Chữ của hắn cũng không tệ lắm, cho nên mới dám bêu xấu.
Mấy người bên cạnh đều nhìn hắn, tò mò không biết người này sẽ viết cái gì.
Hồng Vũ Diệp cũng là như thế.
Giang Hạo cũng không bị những người này ảnh hưởng, mặc kệ có bị xem là trò mèo hay không, đây cũng là chuyện của Cổ Kim Thiên không có quan hệ gì với Giang Hạo cả.
Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ ra một suy nghĩ kỳ quái, muốn lưu lại một bút.
Không biết liệu suy nghĩ của mình có giống với vị tiên sinh này hay không.
Một lát sau, Giang Hạo thu hồi bút mực.
Lúc này Đường Nhã nhìn bia đá, không khỏi đọc lên: "Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu?*"
(*Tạm dịch: Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.)
"Đi thôi." Giang Hạo quay người nói với Hồng Vũ Diệp.
Người kia gật đầu, sau đó cùng nhau rời đi.
Đào tiên sinh nhìn chữ viết có chút xúc động, trong lúc nhất thời phảng phất như nhìn thấy vị tiên sinh kia từng bước đi lên độ cao ấy như thế nào.
Mà ngoại trừ bọn hắn, người cảm thụ sâu nhất chính là nam nhân trung niên.
Hắn biết chữ, cũng hiểu rõ ý tứ của những lời này.
Chỉ là không biết vì sao hốc mắt lại có chút ướt át.
Hắn thuở nhỏ tập kiếm, muốn trở thành kiếm khách.
Đáng tiếc vừa cảm thấy vất vả mà không muốn tiếp tục, vừa muốn tiếp tục lại muốn lười biếng.
Hắn đã không có thiên phú, cũng không chăm chỉ, cũng không chịu được sự buồn tẻ và cực khổ.
Bây giờ, không có thành tựu gì, có đôi khi cơ hội ở ngay trước mắt hắn, hắn đều nhất quyết từ chối.
Bởi vì hắn biết mình không có thực học, không dám nhận loại cơ hội kia.
Loại đau khổ này trước đây chẳng là gì với hắn cả, nhưng nhìn thấy câu nói này lại như chảy ra, khiến hắn xấu hổ vô cùng.
"Quá muộn, thật sự quá muộn."
Chững chạc năm đó đã qua, đã không cách nào tiếp tục rút kiếm.
Chỉ có thể gác nó ở phía sau lưng, trở thành vật phẩm trang sức ngụy trang cho mình.
Sau đó dựa vào một chút tri thức, để cho người ta mời hắn uống say, dùng việc này để sống qua ngày.
"Tiền bối."
Đột nhiên có người đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Quay đầu nhìn lại, là người trẻ tuổi muốn rời khỏi đang nhìn về phía hắn.
"Gọi ta phải không?" Vẻ mặt của kiếm khách trung niên vô cùng nghi hoặc.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu nói:
"Tiền bối còn nhớ rõ tâm nguyện của mình không?"
"Tâm nguyện?" Trong lòng kiếm khách trung niên cảm thấy không hiểu.
"Đúng vậy, ngươi nói ngươi muốn đứng lơ lửng trên không." Giang Hạo nhắc nhở.
Kiếm khách trung niên cười nói: "Đúng là từng nói."
"Lấy kiếm trên lưng xuống đi, để dưới đất." Giang Hạo nói.
Người kia không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là làm theo.
"Đứng lên trên." Giang Hạo nói.
Kiếm khách trung niên nghi hoặc, chân lại lập tức đứng lên trên thân kiếm.
"Sau đó, đi theo ta." Giang Hạo nói, ngay sau đó đạp thiên mà đi.
Thấy cảnh này, nam tử trung niên có chút kinh ngạc. Vào lúc hắn còn chưa bắt đầu suy nghĩ, kiếm dưới chân đã phát ra tiếng động, ngay sau đó nâng hắn lên, ngự kiếm mà đi.
Tiếng gió gào thét ở bên tait, đường đi dần dần thu nhỏ, thành trì phảng phất nhơ ở ngay dưới chân.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn có chút lạnh mình, lại có chút chờ mong.
Trong chốc lát.
Hắn ngự kiếm ở trên không, nhìn xuống từ trên cao.
Núi non sông ngòi đều ở dưới hắn, đảo mắt chính là mấy dặm đường.
Đó chính là ngọn núi mà hắn phải mất thời gian thật lâu mới có thể vượt qua được.
Phía dưới.
Hồng Vũ Diệp đứng ở trong ngõ nhỏ quan sát bia đá.
Bia đá bắt đầu xuất hiện biến hóa, chữ Giang Hạo viết xuống dần dần được khắc ấn, giống như được tấm bia đá tán thành.
Chỉ qua chốc lát, trên tấm bia đá liền xuất hiện một câu hoàn chỉnh.
" Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu.”
Sau đó ánh sáng nở rộ, chỉ là nơi này không người hỏi thăm, chỉ có một vài người nhìn thấy mà thôi.
"Đại tiên sinh cảm ứng được?" Chu Thâm kinh ngạc nói.
"Ừm." Đào tiên sinh gật đầu.
"Vậy đại tiên sinh sẽ hỏi sao?"
"Sẽ."
Sau đó, hai người lại quay đầu.
Đúng lúc phía sau đã không còn người.
"Đáng tiếc." Chu Thâm thở dài.
"Không đáng tiếc, như này cũng tốt." Đào tiên sinh cười nói.
Đường Nhã nhìn hai người, làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện mà tiếp tục lau vết bẩn cho bia đá.
---
Hồi lâu sau.
Trước một tòa thành trì không lớn, kiếm khách trung niên dừng lại ở chỗ này.
Nhìn thân ảnh Giang Hạo biến mất trên trời cao, hắn có chút cảm khái.
"Thì ra cảm giác ngự kiếm phi hành là như vậy."
Trong mắt của hắn vẫn có chút ướt át, lúc nhìn về phía cửa thành thì nhẹ giọng thở dài:
"Hành tẩu nửa đời, vốn không muốn trở lại, không nghĩ tới vẫn là trở về."
Hắn cất bước tiến vào cửa thành, cuối cùng dừng lại ở trước một võ quán trước.
Sau khi đi vào, gặp một lão nhân mặc hoa giáp, đang dạy người tập võ.
Đối phương trông thấy hắn thì sững sờ tại chỗ, trong mắt lập tức nổi lên sự tức giận, nhưng lại bùi ngùi mãi không thôi:
"Ngươi… còn biết trở về?"
Nam tử trung niên đi đến trước mặt lão giả, quỳ trên mặt đất, trong mắt mang theo sự kiên định: "Phụ thân, ta muốn học kiếm.”
Trong chớp mắt, lão giả cảm thấy giống như quay về ba mươi mấy năm trước, một đứa bé quỳ trước mặt hắn nói với hắn muốn học kiếm.
Nhưng hôm nay đứa trẻ này đã biến thành một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.
Cũng mặc kệ như thế nào, hắn vẫn đáp giống như trước đó: "Được."
Kiếm khách trung niên dập đầu mấy cái liên tục.
Hắn biết trên đời này có tiên duyên, nhưng tiên duyên không có khả năng để ý đến mấy thứ tầm thường vô vi, bình thường không có gì lạ như hắn.
Sau này, nếu như có thể gặp được, hắn muốn khiến cho mình có thể xứng với tiên duyên.
"Phụ thân, bốn mươi tuổi lại học kiếm, có phải là quá muộn hay không?"
"Không muộn, vừa vặn."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận