Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 839: Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn

Chương 839: Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn
Chương 839: Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn
Sau khi Giang Hạo đi vào, một tiên tử dẫn đường hỏi hắn cần gì.
"Thu mua đan dược không?" Giang Hạo hỏi.
Đối phương do dự một chút rồi nói: "Thời kỳ đặc thù, giá cả chúng ta thu về sẽ hơi thấp."
"Không thành vấn đề." Giang Hạo gật đầu.
"Không biết đạo hữu muốn bán gì?" Tiên tử dẫn đường hỏi.
Đây là tiên tử Kim Đan, tuổi tác nhìn không lớn. Còn về tuổi thật thì không được biết.
Hồng Vũ Diệp nhìn cũng không lớn, nhưng mà căn cứ theo tu vi của nàng, có thể phỏng đoán được thời gian tu luyện nhất định là rất lâu.
"Cái này. "Giang Hạo lấy đan được cấp Luyện Thần ra.
Đây là đan dược thông dụng, không có bao nhiêu đắt đỏ.
Đương nhiên, một Kim Đan nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Tiên tử dẫn đường rất là tò mò, một Kim Đan một Trúc Cơ sao lại có đan dược như này?
Trộm trong nhà?
Nếu như là nhặt được, không nên tới đây bán mới đúng. Nàng do dự một chút mới nói:
"Mời hai vị cùng ta đi lên lầu ba."
Lên lầu ba.
Giang Hạo phát hiện nơi này cũng có một vị tiên tử dẫn đường đang chờ đợi.
"Cũng là thu mua sao?" Hắn rất là tò mò.
"Chắc vậy." Tiên tử dẫn đường nhỏ giọng nhắc nhở:
"Khách hàng bên kia là Nguyên Thần, đạo hữu chớ nói lung tung. "
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó cũng an tĩnh chờ đợi.
Thuận tiện đánh giá tu sĩ Nguyên Thần trước mặt.
Khí tức hùng hậu, Nguyên Thần sáng tỏ, đây không phải là Nguyên Thần, đây là Phản Hư viên mãn.
Không rõ người như này tại sao lại chờ đợi ở chỗ này.
Người ở bên trong nhiều nhất Luyện Thần, người xếp hàng càng không có một người nào Luyện Thần, có lẽ Luyện Thần không cần xếp hàng.
Nhưng mà thủ đoạn che giấu của người này đúng là không tệ.
Nếu không phải mình có Vô Danh Bí Tịch, chưa chắc đã có thể nhìn ra.
Đối phương cũng nhìn hắn một cái, sau đó chính là an tĩnh chờ đợi.
Dáng vẻ của người trung niên này nhìn như Nguyên Thần sơ kỳ, bên trong ánh mắt có một loại ngại ngùng.
Dường như không có chút tự tin nào.
Cho nên tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn mới rất có lòng tin, mà không phải là cúi người đi cùng.
Giang Hạo cảm khái, người ẩn giấu tu vi thật nhiều.
Đợi một lúc sau, người ở bên trong đi ra.
Một nam tử trung niên được tiên tử dẫn đường dẫn đi.
Trên mặt mang theo vẻ thở dài, dường như không hài lòng lắm đối với lần giao dịch này.
"Tiền bối không cần để ý, tất cả nỗ lực đều vì muốn thu hoạch được thứ tốt hơn.” Tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn thật lòng an ủi.
"Tiền bối, đến lượt chúng ta rồi." Tiên tử có dáng vẻ thành thục bên cạnh Phản Hư khách sáo nói.
"Được, đa tạ tiên tử." Nam tử trung niên càng là khách khí.
Tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn nở nụ cười, sau đó nói:
"Điều nên làm thôi, mời tiền bối."
Bọn người đi vào không được bao lâu, cửa lại mở ra lần nữa.
Là vị tiên tử dẫn đường thành thục kia: "Hồ lão để các ngươi tiến vào."
"Mời hai vị khách quan vào bên trong.” Tiên tử dẫn đường cho Giang Hạo làm thế mời.
Giang Hạo gật đầu, sau đó dẫn Hồng Vũ Diệp cùng nhau đi vào.
Sau khi đi vào, hắn nhìn thấy một cái bàn lớn.
Trên cùng là một vị lão giả, khí tức nội liễm, thỉnh thoảng còn có uy áp Nguyên Thần tràn ra.
Luyện Thần viên mãn.
Rất mạnh.
Muốn giết một Kim Đan thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.
Thấy thế, Giang Hạo có chút cung kính nói:
"Xin ra mắt tiền bối."
Bên trai Hồ lão là người đàn ông trung niên lúc trước.
Cho nên Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp ngồi xuống bên phải.
Sau khi ngồi xuống, Hồ lão trên cùng mới tùy ý nói:
"Các ngươi đều là đến để bán đồ, từng người lấy ra đi, ta định giá rồi chính các ngươi cân nhắc. Các ngươi cũng thấy đó, chúng ta có rất nhiều khách hàng. Hơn nữa, thời điểm hiện tại có chút nhạy cảm, giá chúng ta thu mua sẽ hơi thấp một chút, hi vọng các ngươi có thể lý giải. Nếu như không thể lý giải được thì hiện tại có thể rời đi."
Đối phương nhìn như khách sáo, nhưng cũng không để người ta vào mắt.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, tiền bối "Nguyên Thần" dường như cũng không thèm để ý.
"Vậy ta tới trước." Người trung niên Nguyên Thần có chút câu nệ mà lấy một cái kiếm sắt có vết rỉ loang lổ ra, nói:
"Ta muốn bán món bảo vật này.”
Kiếm này không dài, chỉ dài bằng khoảng cánh tay. Mặc dù có một chút sóng linh khí, nhưng mà vết rỉ loang lổ, trông rất khó coi.
"Tôi phát hiện ra nó ở trong một cái giếng, đừng nhìn nó đầy vết rỉ loang lổ, nhưng mà có thể tiếp nhận linh khí to lớn, cũng có chút sắc bén. Chưa nói tới việc pháp bảo có bao nhiêu lợi hại, nhưng chất liệu khẳng định không tệ." Trung niên Nguyên Thần nói.
"Chỉ là pháp bảo bình thường được chế tạo từ Chân Nguyên Thạch mà thôi, nhưng mà cấp không kém, chúng ta có thể mua với giá tám ngàn linh thạch." Hồ lão nói.
Tám ngàn, tại chỗ bọn hắn là một đơn hàng nhỏ, không cần quá để ý.
"Chỉ tám ngàn sao?" Trung niên Nguyên Thần có chút tiếc nuối nói.
Giang Hạo nhìn pháp bảo, cảm thấy món pháp bảo này ẩn chứa một loại khí tức khác.
Có một loại khí thế trời cao mênh mông.
"Ta có thể nhìn xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi?" Trung niên Nguyên Thần có chút ngoài ý muốn.
Cho dù là Hồ lão cũng có chút không vui.
Chỉ là một món đồ bình thường, cũng không cần thiết phải quá để ý.
Hai tiên tử dẫn đường phía sau đều cảm thấy kinh ngạc, làm như này sẽ dễ dàng đắc tội với Hồ lão.
Giang Hạo gật đầu.
Nam tử trung niên Nguyên Thần đồng ý.
Lúc cầm kiếm lên, Giang Hạo dùng tay sờ xuống, ngay sau đó đã nhận ra cỗ khí tức kia.
Là kiếm ý, kiếm ý vô cùng thuần túy, giống như là còn đang dưỡng dục.
Hơn nữa còn có chút giống với Vô Cực Kiếm trước đó.
Đây cũng không phải là món đồ bình thường.
Thật sự là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, bỏ qua bia đá kia lại đạt được một thanh kiếm rỉ sét.
"Ta muốn." Giang Hạo nhìn nam tử trung niên trước mặt rồi nói:
"Ta có thể ra không nhiều, đại khái khoảng bảy vạn, tiền bối có thể suy tính một chút."
Bảy vạn.
Nếu như kiếm này thật sự có liên quan tới Vô Cực Kiếm, bảy vạn đã là nhặt nhạnh chỗ tốt.
Không nghĩ tới mình cũng có thể gặp được loại chuyện này.
Đương nhiên, hắn cũng không có ý định mua với giá thấp.
Là chuyện không cần thiết.
Nếu như thu hoạch được bọt khí từ chỗ này thì bảy vạn là hoàn toàn đáng giá.
Nếu đã đáng giá thì cần gì phải làm khó đối phương, mọi người vui vẻ không phải đều rất tốt hay sao.
Nếu như đối phương không muốn…
Không…Đối phương sẽ muốn.
Giá tiền này vừa ra, khiến người xung quanh cảm thấy kinh ngạc.
Nhất là nam tử Nguyên Thần, có chút không thể tin nổi.
"Tại sao là bảy vạn?" Hắn hỏi.
"Quá nhiều thì sẽ có chút đau lòng." Giang Hạo cười nói.
Hắn bây giờ là Cổ Kim Thiên, cho nên nên thản nhiên một chút.
"Năm vạn đi, ta nhường một chút." Nam tử Nguyên Thần cười nói.
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Hai người hoàn thành giao dịch.
Một màn này khiến cho mấy người bên cạnh nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhất là Hồ lão, vẻ mặt âm trầm.
Nhưng mà nam tử Nguyên Thần không để ý đến đối phương, Giang Hạo cũng là như thế.
"Chỗ này của ta còn có một số pháp bảo, đạo hữu xem xem có cần gì nữa không." Nam tử trung niên Nguyên Thần nói xong liền lấy một loạt pháp bảo có vết rỉ loang lổ ra.
Nhìn xem những vật này, Giang Hạo không khỏi cảm khái, đối phương đi đào mộ phần nhà ai sao?
Hắn chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn trúng ba món pháp bảo.
Lần này ba món định giá chung là năm vạn linh thạch.
Mười vạn, toàn bộ đã xài hết rồi.
Hắn cũng lấy ra một số đan dược.
Bởi vì cao nhất chỉ có Luyện Thần, cho nên đối phương chỉ chọn lựa một chút đan dược kì lạ và linh dược chữa thương.
Tốn bốn vạn linh thạch.
Thu được bốn vạn linh thạch, Giang Hạo lại mua hai món pháp bảo, tốn ba vạn, còn lại một vạn.
Cuối cùng hai người nhìn về phía Hồ lão.
"Tiền bối, số còn lại, ngài tính toán giá cả một chút đi."
Lúc này, gương mặt của Hồ lão đã trở nên âm trầm, cảm thấy mình bị đùa bỡn.
Hắn nhìn qua hai người, lạnh lùng nói:
"Cửa hàng không buôn bán với hai vị, mời đi cho."
Lông mày nam tử Nguyên Thần cau lại, nói:
"Chúng ta xếp hàng lâu như vậy, tiền bối cứ như vậy mà đuổi chúng ta đi sao?"
Hồ lão cười lạnh: "Chỉ là Nguyên Thần."
Giọng nói rơi xuống, khí tức khuếch tán.
Mà trong nháy mắt hắn khuếch tán khí tức, giống như có một bàn tay lớn đè xuống, chấn vỡ tất cả khí tức của hắn.
Lực lượng Phản Hư ép cho Hồ lão lạnh mình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận