Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 847: Đi Xem Người Giết Khô Phát Bà Bà Một Chút

Chương 847: Đi Xem Người Giết Khô Phát Bà Bà Một Chút
Chương 847: Đi Xem Người Giết Khô Phát Bà Bà Một Chút
Giang Hạo giết chết Khô Phát bà bà.
Sau khi thân thể đối phương vỡ vụn, có một mầm cây xuất hiện, là Trường Sinh Thiên Tâm Trớ Chú.
Hắn đưa tay cầm lên, cảm giác đó cũng không phải là hạt giống bình thường, chỉ là một loại pháp bảo.
Đáng tiếc.
Nếu không hắn đã có thể mang về trồng, chắc là sẽ có bọt khí.
Sau khi kiểm tra một hồi, phía trên không có tro bụi, cũng làm cho người ta cảm giác đáng tiếc. Không có cách nào lau được.
Dưới Thiên Đao Trấn Sơn, nguyền rủa xung quanh cũng không có bị tan rã, dường như còn đang suy nghĩ biện pháp thoát đi.
Giang Hạo liền cảm giác Trường Sinh Thiên Tâm Trớ Chú một chút. Quả nhiên phát hiện ra ba quả Trường Sinh Chi Tâm từ chỗ đó.
Hắn không hề do dự, tử khí tiến vào pháp bảo, can thiệp vào ba Trường Sinh Chi Tâm kia. Chỉ trong một chớp mắt, Trường Sinh Chi Tâm vỡ vụn.
Lúc này nguyền rủa xung quanh giống như mất đi hoạt tính bình thường, chậm rãi rơi xuống. Giang Hạo tiện tay vung lên, khí tức nguyền rủa bị Sơn Hải ấn ký trấn áp, chậm chạp tiêu tán.
Sau khi tìm kiếm, hắn phát hiện ra trữ vật pháp bảo, chậm rãi thu hồi.
Sau đó, hắn mới rơi xuống từ trên không trung, cũng không thèm để ý tới ánh mắt của bất kỳ người nào. Xác định không có vấn đề gì, hắn mới thu hồi m Dương Thủ Hoàn.
Như thế, Khô Phát bà bà đã chết đi hoàn toàn.
Chỉ là vừa mới rơi xuống đất, hắn cảm nhận được Sơn Hải Ấn Ký dường như dẫn động cái gì đó, rất nhỏ bé, trong lúc nhất thời không cách nào cảm nhận được quá nhiều. Có thể là có liên quan tới trang sách Tiên Hiền.
Thấy thể, hắn không thể không chờ ở chỗ này một hồi.
Nhưng mà, hành động vừa rồi dường như không phù hợp với thân phận của Cổ Kim Thiên. Lúc đối phương còn trẻ chắc là hào tình vạn trượng, lòng cao hơn trời, là một người nhân ái thiện tâm.
Mình muốn ngụy trang thì phải chú ý một chút.
Chỉ là cái tên này quá hút mắt, hắn không dám tùy ý báo ra, sẽ dễ dẫn tới việc bị cường giả nhìn trộm.
Lúc này người xung quanh đều là hai mặt nhìn nhau, Khô Phát bà bà cứ như vậy mà chết rồi? Thật hay giả thế?
"Khô Phát bà bà không chết đúng không?" Có người nghi ngờ.
"Ta gặp một lần, lực lượng nguyền rủa sẽ bắn ngược, sau đó bộc phát, còn có tiếng cười nhạo của Khô Phát bà bà nữa. Nhưng lần này không có, nói rõ nàng có lẽ thật sự đã chết rồi." Một vị tiên tử nói.
Lúc này, một lão giả tu vi cường đại cũng lên tiếng:
"Ta cũng đã gặp, ta nhìn tương đối cẩn thận, mỗi lần Khô Phát bà bà bị giết, đều có cái gì đó chậm chạp không rời đi, khó mà bắt lấy. Nhưng mà lần này không có cái gì, còn xuất hiện một mầm cây. Ta nghi ngờ đó chính là bảo vật của Khô Phát bà bà. Nàng chính là mượn nhờ vật này nên mới có thể không kiêng kỵ như vậy. Hiện tại bảo vật đều lưu lại, có lẽ thật sự đã chết rồi."
Trong lúc nhất thời, đám người trầm mặc.
Khô Phát bà bà cứ như vậy mà chết đi khiến cho người ta có chút hoảng hốt.
Thì ra Khô Phát bà bà tiếng xấu vang xa, không kiêng nể gì cả, lại rất khó giết chết lại bị giết chết như vậy.
Trong lúc nhất thời, có người cảm thấy không tin nổi, cảm thấy qua một thời gian ngắn nữa Khô Phát bà bà sẽ còn xuất hiện, thông báo cho thiên hạ là nàng còn sống, sau đó bắt đầu trả thù.
Bởi vì cứ bị giết chết như vậy, không phải nói rõ những đại tông kia rất vô dụng sao?
Giang Hạo không thèm để ý đến suy nghĩ của những người này, mà là trực tiếp đi đến bên cạnh Hồng Vũ Diệp. Đối phương đang cúi đầu uống trà, an tĩnh chờ đợi.
Chỉ là lúc Giang Hạo muốn ngồi xuống, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt bình thản nhiều thêm một tia ghét bỏ.
Giang Hạo chỉ có thể lấy Trường Sinh Thiên Tâm Trớ Chú ra, thuận thế dùng Chưởng Trung Càn Khôn phong ấn.
"Mấy thứ xúi quẩy đều thích chạy lên người ngươi thì phải?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối nói đùa, Tu Chân Giới vốn rất nguy hiểm, trong đó thường xuất hiện những trận chiến sinh tử, đã nói lên dễ xuất hiện mấy thứ không tốt. Cũng không phải là vãn bối có duyên với những thứ này." Giang Hạo giải thích.
Thật ra, hắn cũng cảm thấy mình đúng là dây dưa không rõ với mấy thứ xúi quẩy. Không chỉ là cảm nhận được mà còn cầm trong tay, nhưng mình lại không có khả năng thừa nhận.
Hồng Vũ Diệp nhìn hắn một cái, không lên tiếng nữa, mà là cúi đầu uống trà. Giang Hạo cũng ngồi xuống, uống xong Cửu Nguyệt Xuân.
Tổng cộng tám tiền, bây giờ chỉ còn lại bảy tiền. Mười năm sau sẽ rất khó mua được.
Ít nhất là mấy địa phương lớn là như thế này, cũng không biết tại Thiên m Tông có thể mua được hay không. Sau khi bọn hắn ngồi xuống, một số người bắt đầu rút lui.
Rất nhanh, chuyện Khô Phát bà bà bị giết được truyền ra ngoài.
Rất nhiều người không tin, nhưng mà sau khi hỏi thăm một số tiền bối đại tông, bọn hắn phát hiện thiên cơ của Khô Phát bà bà đã biến mất. Không chỉ như thế, một số thế lực liên quan tới Khô Phát bà bà cũng hoàn toàn biến mất trong vòng một đêm.
Ba ngày sau.
Chỉ cần là người từng qua lại với Khô Phát bà bà đều biến mất.
Người có quan hệ không quá thân quen, đều lập tức cho thấy mình ở thế đối lập với Khô Phát bà bà. Như thế, đám người cơ bản có thể xác định được, Khô Phát bà bà thật sự chết rồi.
Người không tin Khô Phát bà bà đã chết, hiện tại không thể không tin tưởng. Sự thật đang bày ở trước mắt.
Bà lão không ai chơi nổi cũng đã bị giết chết sau khi cháu trai bị giết, cũng bị giết. Trong lúc nhất thời, rất nhiều người rất tò mò, người giết người rốt cuộc là ai.
---
Cổ Hà Tông.
Một nam tử trung niên đi ra từ trong tông môn, hắn đã bắt đầu bế quan từ rất nhiều năm trước.
Bây giờ là nghe nói Khô Phát bà bà bị giết, cho nên mới xuất quan nhìn xem một chút.
"Sư phụ." Một nam tử chừng ba mươi tuổi cung kính nói.
"Khô Phát bà bà thật sự bị giết?" Nam tử trung niên hỏi.
"Vâng." Nam tử chừng ba mươi gật đầu.
"Người kia ở đâu?"
"Thiên Tuyền Hà."
"Ta nhớ trà tông môn chín rồi? Lấy cho ta một phần."
"Vâng."
Một lát sau.
Nam tử trung niên ngự kiếm rời đi.
Một bên khác, tại Cổ Thành.
Cảnh Đại Giang rất là tò mò nói: "Gần đây sao rất nhiều người đều đang truyền lời Khô Phát bà bà bị giết, Khô Phát bà bà là nhân vật nào?"
"Không biết." Hai lão nhân bên cạnh đều lắc đầu.
"Hình như rất nhiều người đều muốn đi gặp mặt người giết người một lần, đúng lúc chúng ta cũng đang nhàn rỗi, đi xem một chút đi. Nha đầu kia hình như cũng đang đến lúc mấu chốt, đi qua nhìn một chút luôn." Cảnh Đại Giang nói.
"Khô Phát bà bà có thể được xem là tiểu bối, ân oán ở giữa tiểu bối, chúng ta đi làm gì?" Lão giả râu dài hỏi.
"Đi xem một chút xem đối phương là thần thánh phương nào, lỡ như là một tán tu thì sao? Hoặc là người đang muốn tiến vào tông môn nào đó, dùng việc này để thu hút ánh nhìn. " Cảnh Đại Giang vừa cười vừa nói.
Hai vị lão giả gật gật đầu, cảm thấy đối phương nói có lý.
Sau đó, mấy người hướng về phía Thiên Tuyền Hà.
"Nói đến đây, hình như có tin đồn là nơi đó có tin tức về trang sách Tiên Hiền đúng không?" Cảnh Đại Giang hỏi.
"Đúng vậy." Lão giả không có râu gật đầu.
Trong lúc nhất thời, ba người lại càng cảm thấy hứng thú.
---
Dưới Thiên Tuyền Hà, một người đàn ông sau khi giao dịch với Giang Hạo đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Vị đạo hữu này đúng là cường đại ngoài dự liệu." Nói xong, hắn cất bước hướng lên phía trên."
Nghĩ lại dáng vẻ của đối phương lúc giao dịch.
Từ lần giao dịch trước đó có thể thấy, đối phương cũng không phải là loại người hay cướp đoạt bảo vật của người khác.
Cho nên hiện tại đi giao dịch không có bất kỳ chỗ nào là không tốt cả.
Giang Hạo đang uống trà, đột nhiên nhìn về phía bên cạnh.
Một vị nam tử trung niên đi tới, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Là vị cường giả bán Kiếm Thai kia.
"Tiền bối?" Giang Hạo khách khí nói.
"Đạo hữu không cần hiểu lầm, ta tới để giao dịch." Nam tử trung niên nói rõ ý đồ đến.
Trong lòng cảm thấy Giang Hạo đắng chát, ta không có linh thạch nữa, tìm ta giao dịch thì có ích lợi gì?
Sau đó hắn nghĩ tới trữ vật pháp bảo của Khô Phát bà bà, sau khi dò xét một hồi liền cười nói:
"Tiền bối, mời ngồi.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận