Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 848: Nên Tạo Cho Mình Một Cái Cuốc Đào Mỏ

Chương 848: Nên Tạo Cho Mình Một Cái Cuốc Đào Mỏ
Chương 848: Nên Tạo Cho Mình Một Cái Cuốc Đào Mỏ
"Tại hạ Lâu Mãn Thiên." Sau khi nam tử trung niên ngồi xuống, cười nói:
"Đã gặp đạo hữu mấy lần rồi, nhưng vẫn không biết danh tính của đạo hữu."
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Ta họ Cổ."
Hắn không dám nói tên đầy đủ.
Thời đại của Cổ Kim Thiên cực kì xa xôi, người biết tục danh của hắn chắc là không có nhiều như trong dự đoán. Nhưng mà một số lão gia hỏa đại khái sẽ biết được.
Tất nhiên sẽ dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết.
Cho nên không cần thiết thì không cần nói tên đầy đủ làm gì.
Mà thân là người có danh tự và khí vận của Cổ Kim Thiên, hắn cũng không thể dùng cái tên khác được.
"Cổ đạo hữu, xem số pháp bảo này một chút đi." Lâu Mãn Thiên vừa cười vừa nói.
Giang Hạo hơi có chút chờ mong.
Đương nhiên, trên người hắn không có quá nhiều linh thạch, đừng nhìn Khô Phát bà bà lợi hại như thế, nhưng những năm này nàng đã khiêm tốn hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong hành động lần này nàng giống như đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp bỏ mình, sẽ không mang quá nhiều linh thạch ở trên người. Nhưng là, dù không nhiều, cũng có hơn mười tám vạn.
Đây là người giàu có nhất mà hắn từng gặp, còn có không ít linh dược và một số pháp bảo. Nếu như bán ra hết toàn bộ, có lẽ sẽ có gần ba mươi vạn linh thạch.
Khô Phát bà bà cũng coi như là người tốt.
Lúc này, từng món pháp bảo xuất hiện, mỗi một món đều bị rỉ sét, giống như được cất giữ vô số năm.
Nhìn qua đều có chút bình thường, nhưng bên trong lại cất chứa một tia vận vị.
Giống như là pháp bảo lợi hại không thể trốn thoát khỏi sự ăn mòn của năm tháng.
Sau đó, Giang Hạo nhìn thấy một thanh chiến kích. Bên trong có khí tức cuồng bạo truyền ra, cực kì bất phàm.
Chiến kích không dễ bán, mức độ rỉ sét cũng không đủ.
"Chiến kích này được bảo tồn rất tốt, đạo hữu có muốn xem một chút hay không?"Lâu Mãn Thiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn chọn một thanh trường kiếm bên cạnh, nơi đó có một đạo kiếm ý.
Còn có một tấm chắn, hai cái vòng tay.
Ngoài ra, hắn còn chọn một cái chiến y, và hai món bảo vật kỳ quái.
Sau đó, Giang Hạo mới hỏi thăm giá cả.
Giá cả lần này không thấp, tổng cộng mười hai vạn.
"Đúng rồi, chỗ này của ta còn có ba tiền Cửu Nguyệt Xuân, đạo hữu muốn không?" Sau khi thu linh thạch, Lâu Mãn Thiên lại hỏi.
Giang Hạo:…
Cuối cùng hắn quyết định mua.
Tốn sáu vạn.
Mười tám vạn đã xài hết rồi.
Mình cũng không có dự định mua lá trà, nhưng là Hồng Vũ Diệp đang ở ngay bên cạnh, trong lúc nhất thời không mua cũng không được.
Bây giờ còn mười phần Cửu Nguyệt Xuân.
Thật ra cũng không tính là thua thiệt, bởi vì lá trà có thể bán ra.
Mà lần này nhiều pháp bảo như vậy, hắn không có ý định bán ra.
Hắn dự định dùng kiếm ý thử kích hoạt Kiếm Thai, vòng tay lấy về cho con thỏ và Tiểu Li, chiến y đưa cho Lâm Tri.
Tấm chắn có thể hòa tan rồi chế tại một cái cuốc đào mỏ.
Trình Sầu không cần tặng đồ, tự mình dạy bảo hắn tu luyện là đủ rồi.
Trong tất cả mọi người, duy chỉ có Trình Sầu là không thể nóng vội.
Cần dạy bảo từng chút xíu, nếu không sẽ không có hi vọng Kim Đa.
"Lâu đạo hữu muốn đan dược không?" Giang Hạo hỏi.
"Đều đã mua rồi." Lâu Mãn Thiên cười nói.
Giang Hạo cũng không nhiều lời, mà là đổi đề tài:
"Lâu đạo hữu nói nơi này có tin tức liên quan tới trang sách Tiên Hiền, bây giờ có thể nhìn ra cái gì rồi?"
"Không có." Lâu Mãn Thiên lắc đầu, sau đó nói:
"Ta nghe nói nước bên Hải Thiên Thụ Lâm đã bị khống chế lại, bây giờ bên trong còn có một số thi thể đang hoạt động nhưng cũng đã bị trấn áp. Nhưng mà không tìm được ra nguyên nhân cụ thể."
Giang Hạo gật đầu, xem ra bên kia đúng là không có vấn đề gì lớn.
Cũng chính là thi thể thật sự đang hành tẩu tại Tây Bộ, hiện nay căn bản không biết ở đâu.
Sau đó, Lâu Mãn Thiên đứng dậy rời đi.
Giang Hạo thì tiếp tục chờ đợi.
Mấy ngày nay, Sơn Hải Ấn Ký trấn áp xung quanh, có cái gì đó đang dần dần ngưng tụ, không bao lâu nữa sẽ có thể thành công.
Sau đó, hắn uống trà nghe tiếng nước chảy, cảm nhận được sự yên tĩnh.
Không có người tới quấy rầy, khiến hắn có chút hài lòng.
Ngày kế tiếp, một vị nam tử trung niên đi tới bên cạnh Thiên Tuyền Hà.
"Tại hạ Cổ Hà Tông, Tri Thanh." Nam tử trung niên đứng ở trước mặt Giang Hạo, khách khí nói.
Nhìn đối phương, Giang Hạo không khỏi kinh ngạc, cường giả.
Hắn liền mời đối phương ngồi xuống.
"Tiền bối lần này tới, là có chuyện gì quan trọng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Là đến đưa một vài thứ." Nói xong, Tri Thanh để một hộp lá trà lên bàn, nói:
"Đây là là trà của tông môn chúng ta, cảm giác cũng không tệ lắm, hi vọng đạo hữu có thể thích."
Giang Hạo không rõ ràng cho lắm.
"Nghe nói Khô Phát bà bà là đạo hữu giết chết? Ta vàg nàng có thù, chỉ là không cách nào giết chết nàng, chưa từng nghĩ lại bị đạo hữu giết chết. Cho nên tới đưa một chút lễ mọn." Tri Thanh khách khí nói.
Giang Hạo mở lá trà ra, chỉ mới nhìn qua đã thấy trên đó có một cỗ ý vị, vô cùng cao minh.
Không có bất kỳ hương thơm nào tỏa ra,nhưng lại có một loại cảm giác mát rượi.
Ngay cả linh khí trong thân thể cũng được vận chuyển thông thuận hơn một chút.
Xem dáng vẻ đúng là rất không tệ, không kém Cửu Nguyệt Xuân một chút nào.
Nếu như cảm giác tốt hơn một chút, giá cả có thể sẽ cao hơn.
Giá cả của lá trà đầu tiên là phụ thuộc vào giá trị của bản thân nó, giống như Cửu Nguyệt Xuân, uống vào lúc bị thương hoặc là cảm ngộ thì sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi.
Tất cả lão tiền bối đều cần lá trà lợi hại, cũng muốn thể hiện cảm giác cao cấp. nếu không sẽ không có cách nào đãi khách.
"Tiền bối khách sáo rồi." Giang Hạo cũng không từ chối.
Như này, hắn sẽ có thể không cần mua trà trong một khoảng thời gian dài.
Lần này ra ngoài vận khí quả thật có chút tốt, Cổ Kim Thiên đúng là như cá gặp nước tại Tây Bộ.
Điều kiện tiên quyết là có đủ thực lực. Nếu như không đủ, như vậy thì sẽ là tai hoạ gia thân.
Đức không xứng vị.
Tri Thanh hỏi thăm một chút chuyện liên quan tới Khô Phát bà bà, sau đó có chút cảm khái.
Người mình muốn giết lại cứ chết đi như vậy, chết một cách bình thường, khiến hắn hơi xúc động.
Sau đó, hắn đứng dậy thi lễ cáo từ với Giang Hạo.
Giang Hạo cũng không có khinh thường, đứng dậy đáp lễ.
Chờ đối phương rời đi, hắn cảm giác đã không sai biệt lắm.
Thứ Sơn Hải Ấn Ký ngưng tụ ra đã sắp hoàn thành rồi.
Xem ra có thể rời đi, thuận theo con đường này, có thể đến Sơn Thủy Cốc.
Đi xem Trương tiên tử như thế nào rồi.

Sơn Thần Thôn.
"Bích Trúc tiền bối." Một thiếu nữ mở miệng cười nói:
"Ngươi cũng muốn cùng lên núi sao?"
"Gọi là Bích Trúc tỷ tỷ là được." Bích Trúc cũng là dáng vẻ thiếu nữ, lộ ra nụ cười đơn thuần. Xảo Di đứng ở một bên, không có bất kỳ cảm giác ngoài ý muốn nào.
Mặc kệ là đối với ai, công chúa đều như này.
Nhìn đúng là không có chút dáng vẻ trường thành nào.
Mười tám tuổi như này, hơn ba trăm tuổi, vẫn là như vậy.
"Vậy các ngươi gọi ta là Tiểu Tiệp là được." Sở Tiệp gật đầu nói.
"Vậy đi thôi, chúng ta vào xem." Bích Trúc nói.
Thiên Đạo Trúc Cơ dễ ở chung hơn so với dự đoán nhiều.
Mặc dù không cảm giác được quá nhiều, nhưng mà ở bên người nàng, tu luyện đều trở nên thông thuận hơn.
Đây chính là sự đáng sợ của Thiên Đạo Trúc Cơ.
Khó trách tu vi có thể tăng lên nhanh chóng như vậy.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Các ngươi cẩn thận một chút, nơi này có không ít dã thú." Một thợ săn trong thôn nhắc nhở.
Sở Tiệp cười đồng ý.
Sau đó mấy người cùng nhau hướng lên trên núi.
Đến sườn núi, những thợ săn kia không có tiếp tục đi cùng nữa.
Phía trên chính là vị trí của Sơn Thần, bọn hắn không dám đi lên.
Chỉ có Sơn công chúa là có thể đi lên.
Sau đó, ba người Bích Trúc tiếp tục đi lên.
Trên đường đi, các nàng nhìn thấy sơn động, bên trong có khí tức truyền ra.
"Chính là chỗ này." Sở Tiệp nói.
"Khí tức rất cuồng bạo." Xảo Di cảnh giác nói.
Nếu như khí tức này mất khống chế, nàng không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
"Còn tốt, đi vào thôi, nếu không thì nó sẽ càng thêm cuồng bạo." Sở Tiệp cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận