Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 852: Lần Này Đi, Thành Tiên

Chương 852: Lần Này Đi, Thành Tiên
Chương 852: Lần Này Đi, Thành Tiên
Từng tiếng chất vấn khiến cho thiếu nữ trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Kiếm đã xuất hiện trong tay của nàng, nhưng tay của mẹ đang nắm chặt lấy nàng, không cho nàng động lung tung.
"Không nên tức giận, không cần báo thù, bọn hắn cũng không quan trọng, sẽ làm ô uế tay của con." Giọng nói của mẹ nàng vang lên.
Thiếu nữ cúi đầu, lắc đầu như là trống bỏi.
"Phải nghe lời, mẹ và cha con đã sống rất lâu, tâm nguyện duy nhất chính là muốn con sống tốt. Cừu hận sẽ khiến cho con không đoan trang, không ưu nhã, không thục nữ, sẽ khiến cho con không thể toàn tâm toàn ý đọc sách." Sắc mặt của mẹ nàng đột nhiên trở nên hồng nhuận, nói chuyện cũng thông thuận hơn rất nhiều, giống như là hồi quang phản chiếu.
Tất cả lực lượng thân thể dường như cũng đã cạn kiệt sau khi nói những lời này.
"Đồng ý với mẹ." Phụ nhân nắm lấy tay của thiếu nữ, nói.
"Ngươi không xứng là con." Giọng nói mênh mông vang lên lần nữa.
Thiếu nữ trong lúc nhất thời lâm vào thế lưỡng nan.
"Không có chuyện gì, không cần khổ sở, không nên tự làm khó mình. Nương sẽ quan sát con, sẽ chiếu sáng còn đường phía trước cho con. Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn." Phụ nhân sờ gương mặt thiếu nữ, ôn nhu nói.
Nàng dường như đã dùng hết tất cả ôn nhu một đời vào giờ khắc này.
Thiếu nữ nhìn người thân trước mắt, trong mắt giống như xuất hiện ánh sáng, hốc mắt ướt át, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa.
Nàng thả kiếm trong tay ra, ôm lấy mẹ mình: "Nương ~ "
Ngay sau đó là tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Con đã quên, đã quên rất nhiều rất nhiều thứ, con cũng không phải là không nghe lời mẹ. Con sống rất đoan trang, rất thục nữ. Con không muốn báo thù, không có sống ở trong cừu hận. Nương, con rất nhớ người, rất nhớ người và cha."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cha mẹ vẫn luôn ở đây." Phụ nhân vỗ bả vai của thiếu nữ, an ủi: "Nhớ kỹ cố học cho giỏi, cũng không thể quên ăn cơm, không nên hành động quá trẻ con, sẽ bị người ta bắt nạt."
"Vâng, vâng, con sẽ luôn nhớ, cũng không có ai bắt nạt con cả." Thiếu nữ khóc thút thít nói, như là thiếu nữ mười mấy tuổi đang nói chuyện với mẹ về những chuyện liên quan tới mình.
"Đọc sách có thuận lợi không?" Phụ nhân ôn nhu mà hỏi.
"Thuận lợi, rất thuận lợi, con sắp thành tiên." Thiếu nữ nặng nề gật đầu, nói.
"Thành tiên?" Sắc mặt phụ nhân dần dần trở nên trắng bệch:
"Có phải là kiểu tiên nhân cao cao tại thượng kia không?"
"Không phải." Thiếu nữ nhìn mẹ ruột của mình, bên trong ánh mắt mang theo sự thuần túy, nói:
"Con sẽ luôn đứng ở phía trước đại sơn quê hương của chúng ta, một người một núi trông coi các người, coi đây là tiên, một tiên nhân bình thường."
"Nha đầu ngốc, con không nên ở lại nơi này. Con phải đi ra ngoài, con thuộc về thế giới lớn bên ngoài." Phụ nhân nói nghiêm túc.
Thiếu nữ lắc đầu, nói: "Con không muốn, con chưa từng muốn trở thành tiên nhân trong mắt thế nhân, Con đọc sách, tiến vào học viện, chỉ là vì muốn trở thành tiên nhân trong nhà, trở thành tiên nhân của mẹ và cha. Con không cần người khác kính ngưỡng, không cần bọn họ tán đồng. Con chỉ muốn để các người trải qua cuộc sống không buồn không lo. Đây mới là tiên mà con muốn."
Sắc mặt của phụ nhân lúc này đã tái nhợt, nhìn qua thiếu nữ trước mắt, nói:
"Thành tiên có phải là rất khó hay không? Con có phải là không nghe lời hay không?"
"Ừm." Thiếu nữ không giấu diếm chút nào.
"Vậy, nương và cha sẽ giúp con, chiếu sáng tiên lộ giúp con." Bên trong ánh mắt của người mẹ mang theo sự yêu chiều.
Sau đó, nàng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, thân thể của nàng bắt đầu tiêu tán, hóa thành một vệt ánh sáng phóng về phía chân trời.
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng hóa thành một vệt ánh sáng, trong mơ hồ còn có một bàn tay thô ráp xoa đầu thiếu nữ, sau đó cũng phóng lên chân trời.
Bọn hắn phá vỡ sự lo lắng, xua tan hắc ám, chiếu sáng một con đường thông thiên.
Trên đường lớn có một đạo ánh sáng yếu ớt, dường như đang ngăn cản hắc ám ăn mòn tất cả cho đến khi hai đạo ánh sáng này sáng tỏ.
Thiếu nữ đứng lên nhìn về phía chân trời, lúc này đại địa dưới chân nàng đã vỡ vụn, đúc nên Tiên Lộ dành riêng cho nàng.
"Làm sao lại như vậy? Tâm ma của người đâu?" Có người âm thầm kinh hô:
"Ngươi chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn cha mẹ ngươi chết đi? Chẳng lẽ ngươi thật sự không thèm để ý tới bọn hắn? Chỉ thiếu một chút nữa, ngươi không hối hận sao?"
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía hai đạo ánh sáng kia, trong mắt có hoài niệm:
"Mẹ ta sao có thể hại ta được chứ? Bọn họ yêu thương ta nhất, ngươi chỉ thấy một chút, không nhìn thấy bọn hắn đã bỏ ra bao nhiêu vì để cho ta vui vẻ. Bọn họ đã nuôi dưỡng ta rất tốt. Ta là một nữ hài tử, ngươi căn bản không hiểu được cảm giác tốt này là gì. Các ngươi cao cao tại thượng, không hiểu tình thương của cha và tình thương của mẹ. Nhưng mà ta thật sự đã quên mất rất nhiều, rất nhiều chuyện. Càng hiểu rõ, ta càng lâm vào sâu trong đó, sâu không thấy đáy. Lòng ta như là vực sâu. các ngươi nhìn không thấy đáy. Nhưng mẹ ta lại thấy được."
Khóe miệng Thiếu nữ mang theo mỉm cười, bước ra một bước.
Giờ khắc này, thiên địa biến hóa, quang mang vạn trượng.
"Ta có thể tiếp nhận tất cả của ta, thiện hay ác, bị kính ngưỡng hay là bị phỉ nhổ, ta đều có thể tiếp nhận. Với ta mà nói, đây chính là ta, trốn tránh không có bất kỳ tác dụng gì. Điều ta lo lắng duy nhất chính là bị cha mẹ ta quở trách."
Mỗi một bước của thiếu nữ đều khiến đại địa toả ra sự sống.
Trong mắt của nàng dường như có sự thoải mái, nhưng nước mắt vẫn đang đảo quanh trong hốc mắt:
"Nhưng bọn họ không có quở trách ta, không có bất kỳ quở trách gì."
Trong nháy mắt, cảnh tượng xuất hiện biến hóa, thời gian đang nhanh chóng lưu động, thôn một được xây dựng lại lần nữa, mà thiếu nữ đi tới trước một ngôi mộ.
Đó chính là một phần của cha mẹ nàng.
Nàng cúi người loại bỏ một ít cỏ dại, dâng lên một nén nhang.
Thiếu nữ há miệng, nhưng lại không nói lời nào, chỉ có nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Cảnh còn người mất, muốn nói nước mắt đừng chảy.
Giang Hạo nhìn xem tất cả, trong lòng cảm khái.
"Cha, mẹ, con đi đây." Thiếu nữ vừa cười vừa nói.
Sau đó, nàng đạp thiên mà đi.
Lần này đi… Thành tiên.
"Không có khả năng, ngươi làm sao mà làm được? Ngươi lợi dụng chúng ta?" Có người âm thầm chấn kinh.
Cảnh Đại Giang thở dài: "Nàng vẫn luôn không dám đi vào chỗ sâu trong tâm cảnh, dù là nàng cảm thấy không có vấn đề thì cũng không dám tiến đến."
"Nàng thật sự đã buông xuống cừu hận rồi sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Buông xuống?" Cảnh Đại Giang cười lắc đầu:
"Nếu đã thật sự buông xuống, nàng đã không không dám tới nơi này."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Ta nghe nói, thật ra sau khi cha mẹ của nàng bị giết, nàng đã trực tiếp bị tâm ma chiếm cứ tất cả. Lúc người Thư Viện tìm đến nàng thì nàng đã vết thương chằng chịt, cả người là máu." Cảnh Đại Giang ngừng một lúc rồi mới nói:
"Sau đó, bọn hắn mới hiểu rõ, cô gái nhỏ này đã điên rồi, nương theo oán hận giết sạch tất cả người trong Ma môn xung quanh, Kim Đan cũng bị nàng chém giết như thường. Nghe nói lúc ấy máu tươi đầy trời, tràn ngập sát ý, giống như có người vào sát lục chi đạo. Tất cả tu sĩ Ma Môn không một người còn sống.
Dưới tình huống bình thường, con đường của nàng đã chấm dứt.
Nhưng mà không biết vì sao, ngày kế tiếp, nàng đã nằm trước mộ phần cha mẹ, khi tỉnh lại đã quên đi tất cả. Chỉ nhớ rõ mình nghe theo lời mẹ, buông bỏ cừu hận. Nhưng tâm ma vẫn được chôn ở trong nội tâm của nàng, một khi có thời cơ thành tiên, tâm ma sẽ mọc rễ nảy mầm."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, thì ra là như vậy.
"Nàng đã làm như thế nào?"
Trực tiếp quên đi tất cả, dường như có chút không bình thường cho lắm.
Nhất là trước khi thành tiên, nàng còn không nghĩ đến.
Tâm ma vẫn luôn bị áp chế đến cuối cùng, đây mới là chuyện khoa trương nhất.
"Có hai loại suy đoán, một là nàng trời sinh bất phàm, hai là có cường giả đi ngang qua không đành lòng nên đã giúp nàng một tay." Cảnh Đại Giang nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận