Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 853: Thành Tiên

Chương 853: Thành Tiên
Chương 853: Thành Tiên
Bên ngoài Sơn Thủy Cóc.
Dù là đã qua mấy tháng nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến quả cầu màu đen kia. Nhất là mấy ngày gần đây, người chú ý trở nên càng nhiều hơn.
Bởi vì tất cả mọi người đều có thể phát hiện, tử khí đang khuếch tán. Quả cầu này sắp chết đi hoàn toàn.
Phần lớn mọi người đều muốn nhìn người ở bên trong chết đi.
Có người nhằm vào Đa Nhĩ, có người muốn cười trên nỗi đau của người Thiên Văn Thư Viện.
Bất kể như thế nào, không có mấy người hy vọng bọn họ còn sống đi ra. Một số sư huynh sư tỷ của Đa Nhĩ cũng không hi vọng hắn còn sống đi ra.
Bởi vì sau khi ra ngoài, Đa Nhĩ bị bọn hắn áp chế lúc trước có thể sẽ bởi vì Thiên Văn Thư Viện mà trở thành tồn tại trên cao mà bọn hắn không thể chạm tới. Mạnh hơn chính là biến cường, bọn hắn sẽ cảm khái, sẽ hâm mộ, nhưng sẽ không oán hận sao.
Nhưng mà một người luôn bị mình giẫm ở dưới chân lại đột nhiên nhảy lên một cái, đứng tại chỗ mà mình luôn hướng tới. Bọn hắn sẽ vô cùng oán hận, lòng tự trọng sẽ bị tổn thương.
Rất nhiều người đều có thể như vậy, đây chính là lòng người.
Dù là đi trên con đường thành tiên, tâm cảnh không đủ đều sẽ như thế.
Lòng người luôn rất đáng sợ.
Lâm sư tỷ nhìn bên ngoài, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng và Đa Nhĩ cũng không quen thuộc, nhưng mà nàng có linh thạch mà Đa Nhĩ giao phó. Đối phương chết rồi, linh thạch chính là của nàng, còn sống thì nàng phải trả lại linh thạch.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không phải là vấn đề gì.
Linh thạch chỉ là việc nhỏ.
Chuyện làm nàng để ý là, nếu như Đa Nhĩ ra ngoài được. Nàng nhất định sẽ đi qua đó, chủ động trả lại linh thạch, để tự hắn đưa ra ngoài. Dùng chuyện này để đổi lấy giao tình.
Có lẽ có một ngày sẽ cần đến hắn.
Thì ra mình cũng là dạng người như này, lấy giá trị để cân nhắc một người.
Lúc trước cảm thấy mình không đến mức như thế, thì ra chỉ là bởi vì giá trị của đối phương còn chưa đủ lớn.
Đáng tiếc là, Đa Nhĩ dường như không thể ra ngoài.
Hắc ám đã bao trùm tất cả, không có bất kỳ cơ hội xoay chuyển nào.
"Lần này Đa Nhĩ chết chắc rồi, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế." Một nam tử của Sơn Thủy Cốc có chút hả hê nói.
"Chúng ta vẫn nên lấy đó mà làm gương, tiếp xúc với người Tiên Môn bực này có đôi khi không nhất định là chuyện tốt." Tiên tử có chút lớn tuổi bên cạnh nói.
Những người khác đều gật đầu.
Lâm sư tỷ lại lắc đầu, nếu như có người Tiên tông muốn giao hảo cùng bọn hắn thì sẽ không có ai từ chối cả.
Sơn Thủy Cốc cũng có người đang âm thầm ngó chừng, sau khi nhìn hắc cầu triệt để chết đi, lúc này sinh cơ sắp tán loạn.
Qua mấy hơi thở nữa là hết.
Lúc này, có người cảm khái có người mừng rỡ.
Sau một khắc, khí tức trên không trung tán loạn.
Thấy thế, tất cả mọi người đều xác định được người ở bên trong sẽ phải chết. Đa Nhĩ dù không chết thì cũng sắp ra ngoài.
Người nhằm vào Đa Nhĩ đã chuẩn bị kỹ một kích tất sát.
Răng rắc!
Quả cầu màu đen bắt đầu vỡ ra, Thiên Văn Thư Quyển cũng chậm rãi rơi xuống. Không ít người cúi đầu thở dài, quả nhiên vẫn là kết thúc.
Nhưng mà, tại lúc một số người muốn động thủ, một đạo ánh sáng nhạt xuất hiện từ một khe hở, sau đó ánh sáng thay thế khe hở, kéo dài toàn bộ hắc cầu.
Cảm giác như là hắc cầu bị thứ gì đó chen bể.
Sau đó thiên địa biến sắc, tiên khí tụ lại.
Trên bầu trời xuất hiện một con đường lớn thông thiên, ánh sáng vạn trượng.
Tiên lộ rơi xuống phía trên hắc cầu.
Oanh!
Quang mang nở rộ, hắc cầu bộc phát.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trên trời cao. Nàng đứng lơ lửng trên không, tựa như tiên nữ Cửu Thiên, mà bên cạnh nàng có một nam tử đang hôn mê.
Nhan Nguyệt Chi nhìn qua, hơi hành lễ, sau đó một bước đạp thiên mà đi.
Đạp tiên lộ.
Trong lúc nhất thời, người xung quanh khiếp sợ không thôi.
Đa Nhĩ hôn mê, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiên lộ. Dù chỉ là ngồi đợi thôi thì đó cũng là cơ duyên lớn lao rồi.
Giờ phút này, người vốn còn muốn động thủ đều yên lặng thu liễm ý nghĩ, không còn dám ở lại nữa. Người của Thiên Văn Thư Viện đã thành công, hiện tại ai dám giết Đa Nhĩ chứ?
Người ta cũng không nói đùa.
Hắn chân trước dám giết, Thiên Văn Thư Viện chân sau sẽ dám diệt cả nhà hắn.
Cũng không có mấy người không cam tâm, hiện tại có một số người đang lo lắng không biết sau khi vị tiên tử này thành công có quay lại tính số với bọn họ hay không.
Mà người Sơn Thủy Cốc đều không khỏi trợn mắt.
Nhất là khi nhìn thấy thân thể của Đa Nhĩ đang được tiên khí rèn luyện. Bọn hắn đều hận không thể lấy thân mình thay thế.
Lâm sư tỷ không khỏi thở phào một cái, xem ra mình phải tiếp xúc thêm với Đa Nhĩ. Không chỉ là nàng, rất nhiều người của tông môn đều sẽ nghĩ như vậy.
Dù là người trước đó từng cười nhạo chửi rủa thì đều sẽ như thế. Có gì bất mãn cũng sẽ không dám trắng trợn nói ra.
Dù là Cốc chủ cũng không nghĩ tới, cơ duyên của Đa Nhĩ lại thâm hậu như thế.
Một bên khác.
Quan Trung Phi cũng đã tỉnh lại, hắn vẫn luôn bị vây khốnụ, không nhìn thấy cái gì. Nhưng mà sau đó lại thấy được rất nhiều, chỉ là không thể nhớ kỹ.
Nhìn xung quanh, hắn ngạc nhiên phát hiện, Đa Nhĩ không chỉ không chết còn thu được cơ duyên lớn.
"Hả?"
Đột nhiên hắn cảm giác có chút quái dị, ấn ký trên người hình như đã biến mất. Hắn kinh hãi xem xét bốn phía.
Lúc này, hắn phát hiện bên cạnh có một quyển sách ghi lại một đạo thuật pháp, còn kèm theo một tờ giấy: "Mượn ánh mắt dùng người, đây là tạ lễ tặng cho ngươi." Nhìn chữ viết, Quan Trung Phi cảm thấy tê cả da đầu.
Cộng với việc ấn ký biến mất, hắn vô thức nghĩ đến Tiếu Tam Sinh.
"Là hắn?"
Đối phương vừa đến, cường giả của Thiên Văn Thư Viện liền thành công, Đa Nhĩ càng đạt được cơ duyên. Mọi chuyện đều là hắn nhúng tay?
Trong lúc nhất thời Quan Trung Phi bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy có chút may mắn vì mình đã làm theo những gì người kia nói. Nếu không thì sinh tử khó liệu.

Mấy người Giang Hạo đã rời đi, xa xa còn có thể nhìn thấy tiên lộ.
"Thành tiên."
Giang Hạo có chút cảm khái, sau khi xác định đối phương có thể thành công, không cần thiết phải ở lại nữa.
Người Đại Thiên Thần Tông và Vạn Vật Chung Yên tạm thời đều không có liên quan gì tới bọn hắn không.
Cảnh Đại Giang vốn định tiếp tục đi theo bọn họ, nhưng mà như nghĩ đến cái gì đó, không tiếp tụ đi cùng nữa.
Giang Hạo hỏi.
Đáp án rất đơn giản: "Ngọc bội khí vận trên tay ngươi, vòng xoáy sắp được hình thành, áp quá gần sẽ khiến cho vấn đề trở nên khó mà khống chế."
Cứ như vậy, ba người bọn họ tách ra mà đi.
Trước khi đi, bọn họ còn hỏi Giang Hạo có mang theo tín vật của Thư Viện hay không.
Giang Hạo lắc đầu.
Sau đó, một khối thư từ rơi xuống trong tay hắn, trên đó viết hai chữ ‘Hậu viện’. Trong đó còn có một đoạn ổn định, hắn thế mà nhìn không thấy gì.
Có thể thấy rõ, loại tín vật này có chút cao minh.
Cuối cùng Cảnh Đại Giang nói một câu: "Đạo hữu đừng làm mất là được" rồi rời đi. Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng.
Giang Hạo cũng không từ chối, vật này không đáng kể chút nào. Thân phận của Cổ Kim Thiên mới là phiền toái lớn.
Nhưng mà cũng có chỗ tốt.
Đó chính là ngọc bội khí vận dường như có liên quan tới trang sách Tiên Hiền, có lẽ mình có thể trở thành người tìm được trang sách.
"Vòng xoáy sắp bắt đầu." Hồng Vũ Diệp vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng.
Giang Hạo có chút không rõ ràng cho lắm.
"Ngọc bội khí vận lợi hại hơn pháp bảo khí vận nhiều, ngươi cảm thấy người thiếu khí vận và nhân quả sẽ từ bỏ sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Trong lúc nhất thời Giang Hạo như nghĩ tới điều gì, thi thể sẽ đến cướp đoạt ngọc bội.
Không đúng, không phải ngọc bội, hẳn là người.
Khí vận ở trên người, cũng không phải là ở trong ngọc bội.
Cẩn thận cảm nhận một lúc, hắn phát hiện ngọc bội nơi tay thế mà có thể giúp tu luyện và cảm ngộ tốt hơn.
Đây chính là đồ tốt.
Không biết có thể dùng để tiêu hóa thần hồn của Thánh Chủ hay không. Nếu như có thể thì mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều linh thạch.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận